[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện
“Đình Đình… để...
Tranh Ca
2024-07-26 00:43:27
Nghe tiếng động bên ngoài nhỏ dần, Tô Đình lúc này mới ngước mặt lên nhìn thiếu niên.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng như vừa rồi của Niệm Ức.
Từ lúc cô xuyên sách đến này, ấn tượng mà Niệm Ức cho cô chính là trầm tĩnh, hung dữ nhưng thật ra rất ấm áp, đối xử với cô cũng rất tốt.
Đám anh em của hắn tuy nhìn thì có vẻ rất hung thần nhưng thực chất lại rất thật thà, có tình có nghĩa.
Vậy nên, cô quên mất một điều, theo như thiết lập trong sách thì Niệm Ức chính là một người điên, máu lạnh lại tàn nhẫn.
Hắn có thể liều mạng, không quan tâm sống chết.
Đáng lẽ cô nên sợ hắn mới phải.
Nhưng vừa rồi... cô chỉ lo lắng cho an toàn của hắn mà thôi.
Hai người lúc này đang đứng trong một không gian hẹp, nó nhỏ hẹp đến mức cô cảm thấy hơi khó thở, cảm giác áp bách bao trùm cả người cô, mang theo nồng nặc nguy hiểm.
Trầm mặc một chút, rốt cuộc cô không muốn nhìn thấy hắn như vậy nữa, nhỏ giọng nói: "Niệm Ức."
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng, dịu dàng giống như đang... làm nũng.
Tô Đình không nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của mình, bàn tay nhỏ bé vươn ra, kéo nhẹ ống tay áo còn vương máu của chàng trai.
"Tớ không sao, thật sự, bây giờ chúng ta ra ngoài nhé?"
Cô không nhịn được tiến lên một bước nhỏ, hơi nhón chân lên, muốn nhìn thấy mặt của hắn.
Vốn dĩ, Niệm Ức đang cố gắng áp chế sự tàn bạo trong lòng, nhưng thời gian trôi qua, sự hung ác trong lòng không những giảm mà còn tăng dữ dội.
Đặc biệt là khi cô lại gần hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt trong suốt như vậy.
Niệm Ức cảm thấy, toàn bộ tế bào trên cơ thể của hắn đều đang kêu gào, muốn hắn... muốn hắn phải nhanh chóng làm cái gì đó.
Bàn tay đã nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên, hắn cố gắng kiềm chế sự rục rịch trong lòng,nhắm hai mắt, né tránh cái nhìn của cô.
Không thể... không thể được.
Tô Đình đợi mãi mà không nhận được câu trả lời, lo lắng hắn bị thương chỗ nào rồi, vì vậy dứt khoát bước thêm một bước nữa, hai tay định nâng khuôn mặt đang cúi gằm kia lên.
"Rốt cuộc cậu..." bị làm sao vậy?
Nhưng còn chưa nói hết thì trước mắt đã tối sầm lại, lưng bị đè vào bờ tượng lạnh băng.
Cả người của Tô Đình đều bị một thân hình cao lớn bao trọn hết.
Cuối cùng, cô cũng có thể nhìn thấy gương mặt của hắn rồi.
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, hãy đọc tại trang chính chủ nhé!]
Nhưng khi vừa nhìn vào đôi mắt của hắn, cô liền theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, muốn tìm một chỗ trốn đi trước.
Ánh mắt của Niệm Ức quá mức mãnh liệt, cô sợ mình sẽ bị đốt cháy bởi nó mất.
"Ngoài ôm ra, hắn còn làm gì cậu?"
Niệm Ức bất ngờ hỏi một câu như vậy, đôi mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm cô, không rời đi dù chỉ một giây.
Giọng nói bình thường lạnh nhạt nay đã khàn đến mức khiến bất kì ai nghe được sẽ lập tức đỏ mặt tía tai.
Tô Đình cũng không ngoại lệ, cô cảm thấy không chịu nổi một Niệm Ức như thế này.
"Không... không có."
Nhận ra mình nói lắp, cô hơi ảo não, sau khi lấy lại hơi thở, lại nói tiếp: "Hắn bất ngờ xông đến, khi tôi đang tìm cách thoát thân thì cậu đến."
Không biết tại sao, cô không dám nói với hắn rằng vừa rồi Thịnh Triết kia còn ngửi ngửi cô.
Đừng hỏi cô tại sao, chỉ là theo bản năng, cô cảm thấy chuyện này không nên nói ra, nếu Niệm Ức biết được, Thịnh Triết có thể...
Cô không lo lắng gì cho Thịnh Triết, dù sao hắn cũng là nam chính, nhưng bất kì ai đối chọi với hắn đều không có kết quả tốt được.
Cô không muốn vì cô mà Niệm Ức đi vào vết xe đổ trong nguyên tác.
Áp suất xung quanh dường như tăng lên một chút, không khó thở như vừa rồi nữa.
Nhưng Tô Đình còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cơ thể đã bị ôm lên.
Niệm Ức để hai chân cô quấn quanh eo hắn, một tay ôm ngang eo, một tay đỡ dưới mông cô, để tầm mắt cô đối diện với hắn.
Cung phản xạ của Tô Đình chậm, đến lúc nhận ra, cô đã bị người ta ôm gọn trong lòng rồi, hơn nữa, tư thế còn rất... kì quái.
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy luống cuống như vậy, hai tay không biết để đâu, mắt cũng không dám nhìn thẳng, gấp đến đôi mắt ươn ướt, chóp mũi cũng dần dần đỏ au.
"Niệm Ức... tớ... tớ sau này sẽ học võ... sẽ biết phòng thân mà, cậu... cậu đừng như vậy, bỏ tớ xuống... xuống đi."
Thật sự là gấp đến hoảng, nói năng cũng lộn xộn rồi.
Niệm Ức cũng không cho cô phản kháng thêm nữa, gương mặt sát lại cần, nhìn đôi mắt hắn gặp ngàn lần trong mơ kia, trịnh trọng hôn xuống.
Tô Đình lúc này đã triệt để cứng đờ, xung quanh ngoài tiếng hít thở gấp gáp của mình và đối phương, cô không còn biết đến thứ gì nữa.
Niệm Ức mang theo sự điên cuồng cùng kiềm chế hôn từ mắt, xuống mà rồi đến mũi, sau đó nhẹ nhàng cắn vào chóp mũi của cô một cái.
Tô Đình giật mình, hô một đau một tiếng.
Một chút nức nở, một chút ngờ nghệch, một chút nũng nĩu.
Chỉ nhiêu đó thôi đã phá vỡ sợi dây lý trí cuối cùng của hắn.
"Ngoan." Thiếu niên cười, đột ngột cúi đầu lần nữa.
“Ưm… đợi đã…” Cảm nhận được sự mềm mại từ môi đối phương, hô hấp của cô như ngừng lại.
Thiếu niên rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa, siết chặt vòng tay đang ôm eo đối phương, hung hăng cướp lấy mật ngọt nơi đầu lưỡi.
“Đình Đình… để tôi bảo vệ cho em cả đời, được không?”
Giữa lúc môi răng giao nhau, thiếu niên thâm tình nói với thiếu nữ như vậy.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng như vừa rồi của Niệm Ức.
Từ lúc cô xuyên sách đến này, ấn tượng mà Niệm Ức cho cô chính là trầm tĩnh, hung dữ nhưng thật ra rất ấm áp, đối xử với cô cũng rất tốt.
Đám anh em của hắn tuy nhìn thì có vẻ rất hung thần nhưng thực chất lại rất thật thà, có tình có nghĩa.
Vậy nên, cô quên mất một điều, theo như thiết lập trong sách thì Niệm Ức chính là một người điên, máu lạnh lại tàn nhẫn.
Hắn có thể liều mạng, không quan tâm sống chết.
Đáng lẽ cô nên sợ hắn mới phải.
Nhưng vừa rồi... cô chỉ lo lắng cho an toàn của hắn mà thôi.
Hai người lúc này đang đứng trong một không gian hẹp, nó nhỏ hẹp đến mức cô cảm thấy hơi khó thở, cảm giác áp bách bao trùm cả người cô, mang theo nồng nặc nguy hiểm.
Trầm mặc một chút, rốt cuộc cô không muốn nhìn thấy hắn như vậy nữa, nhỏ giọng nói: "Niệm Ức."
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng, dịu dàng giống như đang... làm nũng.
Tô Đình không nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của mình, bàn tay nhỏ bé vươn ra, kéo nhẹ ống tay áo còn vương máu của chàng trai.
"Tớ không sao, thật sự, bây giờ chúng ta ra ngoài nhé?"
Cô không nhịn được tiến lên một bước nhỏ, hơi nhón chân lên, muốn nhìn thấy mặt của hắn.
Vốn dĩ, Niệm Ức đang cố gắng áp chế sự tàn bạo trong lòng, nhưng thời gian trôi qua, sự hung ác trong lòng không những giảm mà còn tăng dữ dội.
Đặc biệt là khi cô lại gần hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt trong suốt như vậy.
Niệm Ức cảm thấy, toàn bộ tế bào trên cơ thể của hắn đều đang kêu gào, muốn hắn... muốn hắn phải nhanh chóng làm cái gì đó.
Bàn tay đã nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên, hắn cố gắng kiềm chế sự rục rịch trong lòng,nhắm hai mắt, né tránh cái nhìn của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thể... không thể được.
Tô Đình đợi mãi mà không nhận được câu trả lời, lo lắng hắn bị thương chỗ nào rồi, vì vậy dứt khoát bước thêm một bước nữa, hai tay định nâng khuôn mặt đang cúi gằm kia lên.
"Rốt cuộc cậu..." bị làm sao vậy?
Nhưng còn chưa nói hết thì trước mắt đã tối sầm lại, lưng bị đè vào bờ tượng lạnh băng.
Cả người của Tô Đình đều bị một thân hình cao lớn bao trọn hết.
Cuối cùng, cô cũng có thể nhìn thấy gương mặt của hắn rồi.
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, hãy đọc tại trang chính chủ nhé!]
Nhưng khi vừa nhìn vào đôi mắt của hắn, cô liền theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, muốn tìm một chỗ trốn đi trước.
Ánh mắt của Niệm Ức quá mức mãnh liệt, cô sợ mình sẽ bị đốt cháy bởi nó mất.
"Ngoài ôm ra, hắn còn làm gì cậu?"
Niệm Ức bất ngờ hỏi một câu như vậy, đôi mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm cô, không rời đi dù chỉ một giây.
Giọng nói bình thường lạnh nhạt nay đã khàn đến mức khiến bất kì ai nghe được sẽ lập tức đỏ mặt tía tai.
Tô Đình cũng không ngoại lệ, cô cảm thấy không chịu nổi một Niệm Ức như thế này.
"Không... không có."
Nhận ra mình nói lắp, cô hơi ảo não, sau khi lấy lại hơi thở, lại nói tiếp: "Hắn bất ngờ xông đến, khi tôi đang tìm cách thoát thân thì cậu đến."
Không biết tại sao, cô không dám nói với hắn rằng vừa rồi Thịnh Triết kia còn ngửi ngửi cô.
Đừng hỏi cô tại sao, chỉ là theo bản năng, cô cảm thấy chuyện này không nên nói ra, nếu Niệm Ức biết được, Thịnh Triết có thể...
Cô không lo lắng gì cho Thịnh Triết, dù sao hắn cũng là nam chính, nhưng bất kì ai đối chọi với hắn đều không có kết quả tốt được.
Cô không muốn vì cô mà Niệm Ức đi vào vết xe đổ trong nguyên tác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Áp suất xung quanh dường như tăng lên một chút, không khó thở như vừa rồi nữa.
Nhưng Tô Đình còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cơ thể đã bị ôm lên.
Niệm Ức để hai chân cô quấn quanh eo hắn, một tay ôm ngang eo, một tay đỡ dưới mông cô, để tầm mắt cô đối diện với hắn.
Cung phản xạ của Tô Đình chậm, đến lúc nhận ra, cô đã bị người ta ôm gọn trong lòng rồi, hơn nữa, tư thế còn rất... kì quái.
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy luống cuống như vậy, hai tay không biết để đâu, mắt cũng không dám nhìn thẳng, gấp đến đôi mắt ươn ướt, chóp mũi cũng dần dần đỏ au.
"Niệm Ức... tớ... tớ sau này sẽ học võ... sẽ biết phòng thân mà, cậu... cậu đừng như vậy, bỏ tớ xuống... xuống đi."
Thật sự là gấp đến hoảng, nói năng cũng lộn xộn rồi.
Niệm Ức cũng không cho cô phản kháng thêm nữa, gương mặt sát lại cần, nhìn đôi mắt hắn gặp ngàn lần trong mơ kia, trịnh trọng hôn xuống.
Tô Đình lúc này đã triệt để cứng đờ, xung quanh ngoài tiếng hít thở gấp gáp của mình và đối phương, cô không còn biết đến thứ gì nữa.
Niệm Ức mang theo sự điên cuồng cùng kiềm chế hôn từ mắt, xuống mà rồi đến mũi, sau đó nhẹ nhàng cắn vào chóp mũi của cô một cái.
Tô Đình giật mình, hô một đau một tiếng.
Một chút nức nở, một chút ngờ nghệch, một chút nũng nĩu.
Chỉ nhiêu đó thôi đã phá vỡ sợi dây lý trí cuối cùng của hắn.
"Ngoan." Thiếu niên cười, đột ngột cúi đầu lần nữa.
“Ưm… đợi đã…” Cảm nhận được sự mềm mại từ môi đối phương, hô hấp của cô như ngừng lại.
Thiếu niên rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa, siết chặt vòng tay đang ôm eo đối phương, hung hăng cướp lấy mật ngọt nơi đầu lưỡi.
“Đình Đình… để tôi bảo vệ cho em cả đời, được không?”
Giữa lúc môi răng giao nhau, thiếu niên thâm tình nói với thiếu nữ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro