Quyền Lực Đỉnh Phong, Siêu Cấp Công Chức
Trùng Sinh Năm...
2024-09-30 16:30:52
Năm 2040!
Năm này, Chu Dương tròn 62 tuổi, cũng là năm thứ hai hắn bị chẩn đoán ung thư đại tràng!
Ruột già của hắn bị cắt bỏ, bây giờ toàn bộ nhờ vào dịch dinh dưỡng để duy trì. Lợi thế duy nhất của việc làm một công chức phó khoa ở hương trấn là chỉ phí chữa bệnh cơ bản được chi trả. Nằm trên giường bệnh, Chu Dương nhìn người vợ tóc mai đã bạc đứng bên giường, cùng với con trai và con gái đã là trung niên, trong lòng cảm khái vạn phần.
Chu Dương tính toán rằng mình đã nằm viện 364 ngày, chỉ thiếu một ngày nữa là tròn một năm. Trong suốt năm đó, hắn không hề có một ngày nào tôn nghiêm.
"Ta cả đời này sống trong uất ức, tại hương trấn cần cù chăm chỉ làm việc suốt 39 năm, khi bị chẩn đoán ung thư mới được tạo điều kiện làm phó khoa. Như vậy cũng tốt, lập tức không cần chiếm dụng chỉ tiêu của đơn vị!"
Mấy ngày không nói chuyện, cuối cùng Chu Dương cũng mở miệng, giọng nói đầy trung khí, mặt hiện lên sắc đỏ.
"Ba, đừng nói nữa!"
Con trai nắm chặt tay lão phụ thân Chu Dương, mắt đỏ hoe.
Vợ của Chu Dương nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn hắn, nàng rơi lệ.
“Thư Di, đi theo ta, đã ủy khuất cho nàng. Nghĩ lại mấy chục năm này, ta hình như chưa bao giờ dẫn nàng đi du lịch, cũng không bồi nàng ăn một bữa cơm ngon. Nếu có kiếp sau, hy vọng nàng không phải gặp lại ta..."
“Lão đầu tử, đừng nói nữa, ta chưa bao giờ hối hận, làm quan lớn không quan trọng, quan trọng là cả gia đình cùng một chỗ!” Tần Thư Di kéo tay Chu Dương, nước mắt rơi như mưa.
"Đúng vậy..."
Chu Dương nói xong câu đó, hai mắt liền mất đi tiêu điểm, cảm giác như ý thức bị rút ra khỏi cơ thể, bay lên cao, nhìn thấy cả gia đình vây quanh khóc lớn!
Lập tức, ý thức tiến vào lỗ đen!
“Ai, thí sinh số tám, tỉnh lại! Tỉnh lại!”
Chu Dương tưởng rằng bác sĩ đang cấp cứu cho mình, nhưng khi mở mắt ra, hắn thấy một nam tử trước mắt đang vỗ vai mình, người mà hắn còn nhận biết.
"Lão Vương!"
Chu Dương gọi một tiếng.
Thế nhưng lão Vương trước mắt lại sững sờ, hắn rõ ràng không quen biết tiểu tử này, nhưng tiểu tử này lại biết hắn họ gì? Chẳng lẽ là họ hàng xa?
"Ngươi..."
Lão Vương định nói chuyện, nhưng Chu Dương đã ôm chặt lấy hắn.
Lão Vương ngỡ ngàng, vị thí sinh này sẽ không phải là khẩn trương đến mức tỉnh thần rối loạn chứ?
Chu Dương trái tim đang cuồng loạn, hắn mừng như điên!
Nhìn tình cảnh trước mắt, hắn biết mình đang ở đâu, tòa nhà lớn của cục Nhân Xã thành phố Nghi Thành!
Hắn đang tham gia cuộc phỏng vấn công chức năm 2000 của tỉnh Giang Đông, hắn rút được số tám, người trước mắt này là lão Vương, người đã giúp đỡ hắn rất nhiều sau khi hắn nhận công tác!
“Không sao, ta chỉ hơi khẩn trương!"
Chu Dương để tránh phiền phức, không dám nói mình nhận biết đối phương, mà ngồi xuống, chậm rãi bình tĩnh lại.
"Chuẩn bị tốt, ngươi còn vài người nữa mới đến lượt!"
Lão Vương không để ý, nghĩ thầm đứa nhỏ này chắc có chút vấn đề, chỉ hy vọng không phân đến đơn vị của mình. Chu Dương ngồi xuống, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, rất nhanh liền trấn tĩnh lại.
Hắn là cử nhân xuất sắc của đại học Giang Bắc, may mắn tham gia kỳ thi tuyển công chức lần này.
“Nhưng trong lần phỏng vấn, hắn lại thất bại, dù biết rõ rằng hắn là người đứng đầu trong kỳ thi viết!
Cuối cùng hắn phải tham gia kỳ thi công chức tỉnh vào năm sau, mới gia nhập đội ngũ công chức, nhưng không phải là lựa chọn tốt nhất, điều này khiến hắn phải sống ở hương trấn suốt 39 năm!
Một sinh viên đại học Giang Bắc xuất sắc như hắn, đến lúc sắp chết mới lên tới vị trí chủ nhiệm.
Đáng buồn!
Nhân sinh của hắn có bước ngoặt lớn tại tòa nhà này!
Nhớ lại những chuyện đã qua, hắn quay đầu nhìn thấy một người đeo kính, dáng vẻ học sinh thành thật ngồi cách đó không xa - Trần Chí Viễn!
Trần Chí Viễn là người địa phương Nghi Thành, phụ thân là hiệu trưởng đại học Giang Bắc, vị trí mà họ cạnh tranh là thư ký văn phòng văn phòng ủy ban thành phố Nghi Thành.
Thành phố Nghi Thành là thành phố cấp phó tỉnh, đại học Giang Bắc tuy không bằng Thanh Bắc, nhưng vẫn rất có danh tiếng tại địa phương, chỉ có sinh viên từ trường này mới có tư cách cạnh tranh vị trí này.
Trần Chí Viễn là đối thủ lớn nhất của hắn, nhưng đối phương đứng thứ tư trong kỳ thi viết, vị trí này chỉ nhận một người.
Theo quy tắc, ba người đứng đầu sẽ tham gia phỏng vấn, nhưng năm nay Ban Tổ chức Nghi Thành thay đổi tỷ lệ phỏng vấn thành 1:5, vì vậy Trần Chí Viễn cùng một người khác may mắn được tham gia phỏng vấn.
Vốn dĩ, tỉ lệ lớn là Trần Chí Viễn sẽ bị loại, nhưng kết quả lại nghịch chuyển, thành tích tổng hợp của hắn đứng nhất, đẩy Chu Dương xuống.
Chu Dương nhìn đồng hồ treo tường, hắn biết sự kiện quan trọng ảnh hưởng đến kết quả phỏng vấn của mình sắp xảy ra!
“Chu Dương, khát không, ta mua hai chai Coca Cola, cho ngươi một chai để tỉnh táo!" Trần Chí Viễn với vẻ trung thực cầm Coca Cola đi tới, còn lắc lắc chai.
Chu Dương bước nhanh rời đi, đến đứng bên cạnh lão Vương.
Chu Dương vừa đi, chai Coca Cola bị mở ra, do tác động lắc lư, nước ngọt phun ra, bắn tung tóe lên lão Vương.
Bộ âu phục trắng như tuyết của lão Vương bị bẩn hết, ông tức giận đến mặt xanh lét.
"Vị bạn học này, ngươi đang làm gì vậy?”
Lão Vương là nhân viên giám sát phòng thi, tự nhiên có quyền uy của mình, bị một học sinh làm cho chật vật, tâm tình không thể nào tốt? "Lãnh đạo, ta không cố ý!"
Trần Chí Viễn không ngờ Chu Dương sẽ rời đi, hắn biết rõ Chu Dương thích uống Coca Cola, động tác này hắn đã luyện rất nhiều lần, không biết vì sao lại thất bại.
“Không phải cố ý thì ngồi yên, đừng nhúc nhích!"
Lão Vương rất tức giận, biết Trần Chí Viễn là con trai hiệu trưởng đại học Giang Bắc, nếu không đã sớm đuổi hắn ra ngoài "Cảm ơn Chí Viễn, hôm nay dạ dày ta không thoải mái, không muốn uống Coca Cola!"
Chu Dương tìm một chỗ ngồi xa Trần Chí Viễn.
Kiếp trước hắn cũng bị phun Coca Cola lên áo sơ mi trắng, để lại ấn tượng xấu với giám khảo, cộng thêm sự can thiệp của phụ thân Trần Chí Viễn, cuối cùng không được tuyển chọn!
Đáng hận!
Hắn trước kia vẫn nghĩ Trần Chí Viễn là anh em tốt, dù sao hai người đã cùng học bốn năm, cùng một lớp, cùng phòng ngủ, cùng ăn ở học tập ba năm, hắn không nghĩ đối phương sẽ làm ra loại chuyện này!
Quả nhiên, trước lợi ích, tình huynh đệ cũng không bằng cái rắm.
Trần Chí Viễn áo sơ mi trắng cũng dính đầy Coca Cola, nhưng hắn lấy ra từ túi xách một áo sơ mi sạch khác.
Phòng thi lựa chọn và điều động sinh lúc này không chỉ có Trần Chí Viễn loại này người, mặc dù sau này quy định nghiêm ngặt, không cho phép mang thức ăn và vật khác vào phòng thi, phòng ngừa...
Trần Chí Viễn thay xong áo sơ mi, tựa như không có việc gì xảy ra, tiếp tục chờ đợi.
“Thí sinh số ba!" Lúc này, người hướng dẫn đọc thí sinh số ba vào phòng thi.
Mặc dù vị trí chỉ nhận một người, năm người phỏng vấn, nhưng phòng thi này cũng có những vị trí khác, thí sinh số ba này hắn biết, thành công là trở thành một sinh viên được điều động.
“Chu Dương, buổi sáng ăn gì chưa, ta có cái bánh quẩy đây!"
Trần Chí Viễn lấy ra bánh quẩy, còn ngậm một cái trong miệng.
Sau sự cố Coca Cola, Chu Dương không dám đụng vào bánh quẩy của hắn, lo lắng dầu mỡ, Chu Dương nói thẳng: "Lão sư, ta có thể đi nhà vệ sinh không?"
"Có thể, đi nhanh về nhanh!"
Lão Vương gật đầu, khi Chu Dương đi rồi, hơi có thâm ý nhìn Trần Chí Viễn.
“Lão sư, ta cũng phải đi nhà vệ sinh!" Trần Chí Viễn vội vàng nói!
(Cấp bậc trong thể chế Trung Quốc, khác với Việt Nam có 04 cấp xã, huyện, tỉnh, quốc; trung quốc chia thành 05 cấp xã, huyện, thành phố, tỉnh, quốc.
Cấp bậc sẽ chia ra thành:
Khoa viên - Công chức bình thường.
Chủ nhiệm - tương đương Đội trưởng, Tổ trưởng.
Khoa (Phòng)- tương đương Chủ tịch UBND cấp xã, trấn; Trưởng phòng cấp huyện.
Xử (Cục)- tương đương Chủ tịch UBND cấp huyện (huyện, khu); Trưởng đơn vị thuộc thành phố.
Sảnh (Sở)- Tương đương cấp Chủ tịch UBND thành phố; Trưởng đơn vị thuộc tỉnh.
Tỉnh, Bộ - Tương đương cấp Chủ tịch UBND tỉnh.
Cụ thể mời đọc và cảm nhận, có rất nhiều điểm tương đồng giữa thể chế chính trị Việt Nam và Trung Quốc)
Năm này, Chu Dương tròn 62 tuổi, cũng là năm thứ hai hắn bị chẩn đoán ung thư đại tràng!
Ruột già của hắn bị cắt bỏ, bây giờ toàn bộ nhờ vào dịch dinh dưỡng để duy trì. Lợi thế duy nhất của việc làm một công chức phó khoa ở hương trấn là chỉ phí chữa bệnh cơ bản được chi trả. Nằm trên giường bệnh, Chu Dương nhìn người vợ tóc mai đã bạc đứng bên giường, cùng với con trai và con gái đã là trung niên, trong lòng cảm khái vạn phần.
Chu Dương tính toán rằng mình đã nằm viện 364 ngày, chỉ thiếu một ngày nữa là tròn một năm. Trong suốt năm đó, hắn không hề có một ngày nào tôn nghiêm.
"Ta cả đời này sống trong uất ức, tại hương trấn cần cù chăm chỉ làm việc suốt 39 năm, khi bị chẩn đoán ung thư mới được tạo điều kiện làm phó khoa. Như vậy cũng tốt, lập tức không cần chiếm dụng chỉ tiêu của đơn vị!"
Mấy ngày không nói chuyện, cuối cùng Chu Dương cũng mở miệng, giọng nói đầy trung khí, mặt hiện lên sắc đỏ.
"Ba, đừng nói nữa!"
Con trai nắm chặt tay lão phụ thân Chu Dương, mắt đỏ hoe.
Vợ của Chu Dương nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn hắn, nàng rơi lệ.
“Thư Di, đi theo ta, đã ủy khuất cho nàng. Nghĩ lại mấy chục năm này, ta hình như chưa bao giờ dẫn nàng đi du lịch, cũng không bồi nàng ăn một bữa cơm ngon. Nếu có kiếp sau, hy vọng nàng không phải gặp lại ta..."
“Lão đầu tử, đừng nói nữa, ta chưa bao giờ hối hận, làm quan lớn không quan trọng, quan trọng là cả gia đình cùng một chỗ!” Tần Thư Di kéo tay Chu Dương, nước mắt rơi như mưa.
"Đúng vậy..."
Chu Dương nói xong câu đó, hai mắt liền mất đi tiêu điểm, cảm giác như ý thức bị rút ra khỏi cơ thể, bay lên cao, nhìn thấy cả gia đình vây quanh khóc lớn!
Lập tức, ý thức tiến vào lỗ đen!
“Ai, thí sinh số tám, tỉnh lại! Tỉnh lại!”
Chu Dương tưởng rằng bác sĩ đang cấp cứu cho mình, nhưng khi mở mắt ra, hắn thấy một nam tử trước mắt đang vỗ vai mình, người mà hắn còn nhận biết.
"Lão Vương!"
Chu Dương gọi một tiếng.
Thế nhưng lão Vương trước mắt lại sững sờ, hắn rõ ràng không quen biết tiểu tử này, nhưng tiểu tử này lại biết hắn họ gì? Chẳng lẽ là họ hàng xa?
"Ngươi..."
Lão Vương định nói chuyện, nhưng Chu Dương đã ôm chặt lấy hắn.
Lão Vương ngỡ ngàng, vị thí sinh này sẽ không phải là khẩn trương đến mức tỉnh thần rối loạn chứ?
Chu Dương trái tim đang cuồng loạn, hắn mừng như điên!
Nhìn tình cảnh trước mắt, hắn biết mình đang ở đâu, tòa nhà lớn của cục Nhân Xã thành phố Nghi Thành!
Hắn đang tham gia cuộc phỏng vấn công chức năm 2000 của tỉnh Giang Đông, hắn rút được số tám, người trước mắt này là lão Vương, người đã giúp đỡ hắn rất nhiều sau khi hắn nhận công tác!
“Không sao, ta chỉ hơi khẩn trương!"
Chu Dương để tránh phiền phức, không dám nói mình nhận biết đối phương, mà ngồi xuống, chậm rãi bình tĩnh lại.
"Chuẩn bị tốt, ngươi còn vài người nữa mới đến lượt!"
Lão Vương không để ý, nghĩ thầm đứa nhỏ này chắc có chút vấn đề, chỉ hy vọng không phân đến đơn vị của mình. Chu Dương ngồi xuống, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, rất nhanh liền trấn tĩnh lại.
Hắn là cử nhân xuất sắc của đại học Giang Bắc, may mắn tham gia kỳ thi tuyển công chức lần này.
“Nhưng trong lần phỏng vấn, hắn lại thất bại, dù biết rõ rằng hắn là người đứng đầu trong kỳ thi viết!
Cuối cùng hắn phải tham gia kỳ thi công chức tỉnh vào năm sau, mới gia nhập đội ngũ công chức, nhưng không phải là lựa chọn tốt nhất, điều này khiến hắn phải sống ở hương trấn suốt 39 năm!
Một sinh viên đại học Giang Bắc xuất sắc như hắn, đến lúc sắp chết mới lên tới vị trí chủ nhiệm.
Đáng buồn!
Nhân sinh của hắn có bước ngoặt lớn tại tòa nhà này!
Nhớ lại những chuyện đã qua, hắn quay đầu nhìn thấy một người đeo kính, dáng vẻ học sinh thành thật ngồi cách đó không xa - Trần Chí Viễn!
Trần Chí Viễn là người địa phương Nghi Thành, phụ thân là hiệu trưởng đại học Giang Bắc, vị trí mà họ cạnh tranh là thư ký văn phòng văn phòng ủy ban thành phố Nghi Thành.
Thành phố Nghi Thành là thành phố cấp phó tỉnh, đại học Giang Bắc tuy không bằng Thanh Bắc, nhưng vẫn rất có danh tiếng tại địa phương, chỉ có sinh viên từ trường này mới có tư cách cạnh tranh vị trí này.
Trần Chí Viễn là đối thủ lớn nhất của hắn, nhưng đối phương đứng thứ tư trong kỳ thi viết, vị trí này chỉ nhận một người.
Theo quy tắc, ba người đứng đầu sẽ tham gia phỏng vấn, nhưng năm nay Ban Tổ chức Nghi Thành thay đổi tỷ lệ phỏng vấn thành 1:5, vì vậy Trần Chí Viễn cùng một người khác may mắn được tham gia phỏng vấn.
Vốn dĩ, tỉ lệ lớn là Trần Chí Viễn sẽ bị loại, nhưng kết quả lại nghịch chuyển, thành tích tổng hợp của hắn đứng nhất, đẩy Chu Dương xuống.
Chu Dương nhìn đồng hồ treo tường, hắn biết sự kiện quan trọng ảnh hưởng đến kết quả phỏng vấn của mình sắp xảy ra!
“Chu Dương, khát không, ta mua hai chai Coca Cola, cho ngươi một chai để tỉnh táo!" Trần Chí Viễn với vẻ trung thực cầm Coca Cola đi tới, còn lắc lắc chai.
Chu Dương bước nhanh rời đi, đến đứng bên cạnh lão Vương.
Chu Dương vừa đi, chai Coca Cola bị mở ra, do tác động lắc lư, nước ngọt phun ra, bắn tung tóe lên lão Vương.
Bộ âu phục trắng như tuyết của lão Vương bị bẩn hết, ông tức giận đến mặt xanh lét.
"Vị bạn học này, ngươi đang làm gì vậy?”
Lão Vương là nhân viên giám sát phòng thi, tự nhiên có quyền uy của mình, bị một học sinh làm cho chật vật, tâm tình không thể nào tốt? "Lãnh đạo, ta không cố ý!"
Trần Chí Viễn không ngờ Chu Dương sẽ rời đi, hắn biết rõ Chu Dương thích uống Coca Cola, động tác này hắn đã luyện rất nhiều lần, không biết vì sao lại thất bại.
“Không phải cố ý thì ngồi yên, đừng nhúc nhích!"
Lão Vương rất tức giận, biết Trần Chí Viễn là con trai hiệu trưởng đại học Giang Bắc, nếu không đã sớm đuổi hắn ra ngoài "Cảm ơn Chí Viễn, hôm nay dạ dày ta không thoải mái, không muốn uống Coca Cola!"
Chu Dương tìm một chỗ ngồi xa Trần Chí Viễn.
Kiếp trước hắn cũng bị phun Coca Cola lên áo sơ mi trắng, để lại ấn tượng xấu với giám khảo, cộng thêm sự can thiệp của phụ thân Trần Chí Viễn, cuối cùng không được tuyển chọn!
Đáng hận!
Hắn trước kia vẫn nghĩ Trần Chí Viễn là anh em tốt, dù sao hai người đã cùng học bốn năm, cùng một lớp, cùng phòng ngủ, cùng ăn ở học tập ba năm, hắn không nghĩ đối phương sẽ làm ra loại chuyện này!
Quả nhiên, trước lợi ích, tình huynh đệ cũng không bằng cái rắm.
Trần Chí Viễn áo sơ mi trắng cũng dính đầy Coca Cola, nhưng hắn lấy ra từ túi xách một áo sơ mi sạch khác.
Phòng thi lựa chọn và điều động sinh lúc này không chỉ có Trần Chí Viễn loại này người, mặc dù sau này quy định nghiêm ngặt, không cho phép mang thức ăn và vật khác vào phòng thi, phòng ngừa...
Trần Chí Viễn thay xong áo sơ mi, tựa như không có việc gì xảy ra, tiếp tục chờ đợi.
“Thí sinh số ba!" Lúc này, người hướng dẫn đọc thí sinh số ba vào phòng thi.
Mặc dù vị trí chỉ nhận một người, năm người phỏng vấn, nhưng phòng thi này cũng có những vị trí khác, thí sinh số ba này hắn biết, thành công là trở thành một sinh viên được điều động.
“Chu Dương, buổi sáng ăn gì chưa, ta có cái bánh quẩy đây!"
Trần Chí Viễn lấy ra bánh quẩy, còn ngậm một cái trong miệng.
Sau sự cố Coca Cola, Chu Dương không dám đụng vào bánh quẩy của hắn, lo lắng dầu mỡ, Chu Dương nói thẳng: "Lão sư, ta có thể đi nhà vệ sinh không?"
"Có thể, đi nhanh về nhanh!"
Lão Vương gật đầu, khi Chu Dương đi rồi, hơi có thâm ý nhìn Trần Chí Viễn.
“Lão sư, ta cũng phải đi nhà vệ sinh!" Trần Chí Viễn vội vàng nói!
(Cấp bậc trong thể chế Trung Quốc, khác với Việt Nam có 04 cấp xã, huyện, tỉnh, quốc; trung quốc chia thành 05 cấp xã, huyện, thành phố, tỉnh, quốc.
Cấp bậc sẽ chia ra thành:
Khoa viên - Công chức bình thường.
Chủ nhiệm - tương đương Đội trưởng, Tổ trưởng.
Khoa (Phòng)- tương đương Chủ tịch UBND cấp xã, trấn; Trưởng phòng cấp huyện.
Xử (Cục)- tương đương Chủ tịch UBND cấp huyện (huyện, khu); Trưởng đơn vị thuộc thành phố.
Sảnh (Sở)- Tương đương cấp Chủ tịch UBND thành phố; Trưởng đơn vị thuộc tỉnh.
Tỉnh, Bộ - Tương đương cấp Chủ tịch UBND tỉnh.
Cụ thể mời đọc và cảm nhận, có rất nhiều điểm tương đồng giữa thể chế chính trị Việt Nam và Trung Quốc)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro