Chương 13
Tinh Giai
2024-07-18 03:23:30
“Sợ sao? Dâm thủy̠ chảy ướt hết quần lót rồi đây này.” Anh nói xong, đưa tay vỗ mông cô một cái "Tư thế, nâng mông lên.”
Tinh Nhung bị anh giữ lại không thể động đậy, nghe lời nhếch mông lên.
“Huhuhu...”
Bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì xấu hổ, toàn thân cô nhuộm màu hồng phấn, cơ thể hơi run rẩy, hai vú trên ngực lắc lư.
Kỳ Nam hít sâu một hơi, roi đỏ trong tay vỗ lên mông cô, khiến hai bầu ngực rung động, giống như hai miếng đậu phụ non mềm.
Thịt mông bị đánh đàn hồi lại, chẳng mấy chốc lại sưng lên.
Tinh Nhung nhắm mắt, trong tiếng khóc mang theo mấy tiếng ngâm nga đau đớn.
Kỳ Nam vẫn không bỏ qua cho cô, động tác chậm rãi, nhẹ giọng nói bên tai cô "Mấy bạn nhỏ dưới lầu đang nhìn em, có xấu hổ không, lớn như vậy còn bị tụt quần đánh mông, con gái nhà ai mà bị đánh thảm như vậy, hử?”
Tinh Nhung đưa tay bịt miệng, khóc vừa thê thảm vừa đáng thương, lông mi run rẩy dữ dội.
“Ban công bên kia có một người đàn ông, nhìn được một lúc lâu rồi, em đoán xem anh ta đang nhìn cặρ vú đang đung đưa của em hay là nhìn tiểu huyệt dâm đãng này? Em nói xem anh ta có biết tiệu huyệt dâm đãng này đang ngậm ngọc trai không, có cần mở chân để anh ta nhìn rõ hơn không?”
Mười lăm lần, không nhiều, nhưng Tinh Nhung lại cảm thấy giống như qua cả một thế kỉ.
Sự sợ hãi vì bị người nhìn thấy trong phút chốc đã vượt qua đau đớn trên mông, khống chế thần kinh của cô.
“Lần cuối cùng, nắm chắc.” Kỳ Nam nói xong, dùng hết sức đánh lên mông cô, vết roi tạo nên hình bán nguyệt trên mông, rất rõ ràng.
“A huhuhu..”Tinh Nhung khóc thảm thiết, trong nháy mắt đau đớn khiến ngón chân cô co quắp, cổ thiên nga cũng ưỡn lên.
Kỳ Nam vứt thước màu đỏ xuống giường, kéo lại rèm cửa, sau đó bàn tay dịu dàng trượt theo lưng cô “Được rồi, kết thúc.”
“Đừng khóc nữa, không có ai nhìn thấy tiểu huyệt dâm đãng của em đâu, cũng không ai nhìn thấy ngực em cả.”
Anh dịu dàng dỗ dành, bên ngoài ánh nắng mặt trời rất gay gắt, trong phòng lại không có một tia ánh sáng nào.
Tinh Nhung dần dần nín khóc, chỉ là vẫn nấc lên nghẹn ngào.
Kỳ Nam xoa xoa mông thịt ửng đỏ của cô "Em nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi lấy cho em cốc nước.”
Lúc anh bưng hai cốc giấy dùng một lần đến, thấy rèm cửa bị vén lên một góc, một cái đầu đang thò ra ngoài cửa sổ nhìn ngó xung quanh.
Kỳ Nam ngồi xuống bên cạnh, vừa uống nước vừa nhìn cô.
Mái tóc đen tuyền, cổ trắng nõn, bầu ngực tròn trịa, tấm lưng mảnh mai, cặp mông đỏ mọng như cà chua, hai đùi thon thả tinh tế, bàn chân nhỏ nhắn.
Rất đẹp.
“Tìm thấy người chưa?” Kỳ Nam trêu chọc, hỏi.
Tinh Nhung lúng túng thu đầu vào, kéo rèm cửa lại.
Kỳ Nam đưa một cốc nước cho cô "Uống đi.”
Nói xong, anh ra phòng khách.
“Ờ.” Tinh Nhung đáp lại một tiếng, uống nước.
Là nước ấm, rất đã khát.
Uống xong, cô vừa định đi ra ngoài, lại thấy trên giường là một bãi chiến trường hỗn loạn, giống như vừa làm t̠ình xong vậy, tấm chăn rơi dưới chân giường rõ ràng là đậm màu hơn một chút.
Mặt Tinh Nhung đỏ lên, vội vàng chạy khỏi phòng ngủ.
Trên sofa, Kỳ Nam đã thu dọn xong dụng cụ, đặt trong túi để một bên. Lúc nhìn thấy cô, anh vẫy tay "Qua đây.”
Tinh Nhung đi đôi dép to hơn chân mình mấy cỡ, đứng trước mặt anh, hai tay bất giác che đậy phần thân dưới.
“Bỏ tay xuống.” Kỳ Nam quét mắt nhìn cô một lượt.
Tinh Nhung bị anh giữ lại không thể động đậy, nghe lời nhếch mông lên.
“Huhuhu...”
Bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì xấu hổ, toàn thân cô nhuộm màu hồng phấn, cơ thể hơi run rẩy, hai vú trên ngực lắc lư.
Kỳ Nam hít sâu một hơi, roi đỏ trong tay vỗ lên mông cô, khiến hai bầu ngực rung động, giống như hai miếng đậu phụ non mềm.
Thịt mông bị đánh đàn hồi lại, chẳng mấy chốc lại sưng lên.
Tinh Nhung nhắm mắt, trong tiếng khóc mang theo mấy tiếng ngâm nga đau đớn.
Kỳ Nam vẫn không bỏ qua cho cô, động tác chậm rãi, nhẹ giọng nói bên tai cô "Mấy bạn nhỏ dưới lầu đang nhìn em, có xấu hổ không, lớn như vậy còn bị tụt quần đánh mông, con gái nhà ai mà bị đánh thảm như vậy, hử?”
Tinh Nhung đưa tay bịt miệng, khóc vừa thê thảm vừa đáng thương, lông mi run rẩy dữ dội.
“Ban công bên kia có một người đàn ông, nhìn được một lúc lâu rồi, em đoán xem anh ta đang nhìn cặρ vú đang đung đưa của em hay là nhìn tiểu huyệt dâm đãng này? Em nói xem anh ta có biết tiệu huyệt dâm đãng này đang ngậm ngọc trai không, có cần mở chân để anh ta nhìn rõ hơn không?”
Mười lăm lần, không nhiều, nhưng Tinh Nhung lại cảm thấy giống như qua cả một thế kỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự sợ hãi vì bị người nhìn thấy trong phút chốc đã vượt qua đau đớn trên mông, khống chế thần kinh của cô.
“Lần cuối cùng, nắm chắc.” Kỳ Nam nói xong, dùng hết sức đánh lên mông cô, vết roi tạo nên hình bán nguyệt trên mông, rất rõ ràng.
“A huhuhu..”Tinh Nhung khóc thảm thiết, trong nháy mắt đau đớn khiến ngón chân cô co quắp, cổ thiên nga cũng ưỡn lên.
Kỳ Nam vứt thước màu đỏ xuống giường, kéo lại rèm cửa, sau đó bàn tay dịu dàng trượt theo lưng cô “Được rồi, kết thúc.”
“Đừng khóc nữa, không có ai nhìn thấy tiểu huyệt dâm đãng của em đâu, cũng không ai nhìn thấy ngực em cả.”
Anh dịu dàng dỗ dành, bên ngoài ánh nắng mặt trời rất gay gắt, trong phòng lại không có một tia ánh sáng nào.
Tinh Nhung dần dần nín khóc, chỉ là vẫn nấc lên nghẹn ngào.
Kỳ Nam xoa xoa mông thịt ửng đỏ của cô "Em nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi lấy cho em cốc nước.”
Lúc anh bưng hai cốc giấy dùng một lần đến, thấy rèm cửa bị vén lên một góc, một cái đầu đang thò ra ngoài cửa sổ nhìn ngó xung quanh.
Kỳ Nam ngồi xuống bên cạnh, vừa uống nước vừa nhìn cô.
Mái tóc đen tuyền, cổ trắng nõn, bầu ngực tròn trịa, tấm lưng mảnh mai, cặp mông đỏ mọng như cà chua, hai đùi thon thả tinh tế, bàn chân nhỏ nhắn.
Rất đẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tìm thấy người chưa?” Kỳ Nam trêu chọc, hỏi.
Tinh Nhung lúng túng thu đầu vào, kéo rèm cửa lại.
Kỳ Nam đưa một cốc nước cho cô "Uống đi.”
Nói xong, anh ra phòng khách.
“Ờ.” Tinh Nhung đáp lại một tiếng, uống nước.
Là nước ấm, rất đã khát.
Uống xong, cô vừa định đi ra ngoài, lại thấy trên giường là một bãi chiến trường hỗn loạn, giống như vừa làm t̠ình xong vậy, tấm chăn rơi dưới chân giường rõ ràng là đậm màu hơn một chút.
Mặt Tinh Nhung đỏ lên, vội vàng chạy khỏi phòng ngủ.
Trên sofa, Kỳ Nam đã thu dọn xong dụng cụ, đặt trong túi để một bên. Lúc nhìn thấy cô, anh vẫy tay "Qua đây.”
Tinh Nhung đi đôi dép to hơn chân mình mấy cỡ, đứng trước mặt anh, hai tay bất giác che đậy phần thân dưới.
“Bỏ tay xuống.” Kỳ Nam quét mắt nhìn cô một lượt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro