Chương 19
Tinh Giai
2024-07-18 03:23:30
Mắt Tinh Nhung sáng lấp lánh, thành thật gật đầu trước mặt anh.
Dường như cảm thấy còn chưa đủ, lại nhỏ giọng bổ sung "Anh rất giỏi, em rất thích ”
Cô khen anh một cách không hề che giấu, đánh thẳng vào sự thỏa mãn của anh.
Kỳ Nam hơi ngồi thẳng lại, cong môi "Hi vọng sau này huấn luyện cũng sẽ khiến em hài lòng.”
Tinh Nhung không nói gì, nằm sấp lên bàn, giống như đang giấu một bí mật quý giá nào đó, đôi mắt sáng lấp lánh lộ ra ngoài, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Kỳ Nam đưa tay xoa đầu cô, những sợi tóc cũng mềm mại y như người cô vậy "Em làm công việc gì?”
“Giáo viên cấp hai, dạy lịch sử, chủ nhân thì sao?”
“Anh làm quản lý, làm việc ở Bất động sản Nguyên Mậu gần đây.”
Kỳ Nam vừa nói vừa bấm điện thoại, sau đó đưa đến trước mặt cô "Lưu tên và số điện thoại đi.”
Tinh Nhung cầm lấy điện thoại, điền vào chỗ anh đã mở sẵn.
“Em tên là Tinh Nhung? Haa ” Kỳ Nam nhìn tên cô, bật cười.
Tinh Nhung thấy anh cười, hai tai đỏ lên "Chủ nhân tên là gì?”
Kỳ Nam ngoắc ngoắc tay, Tinh Nhung hiểu ra liền đưa điện thoại của mình cho anh.
Mấy giây sau, cô nhìn vào danh bạ, cong môi “Tên của chủ nhân hay thật.”
Ngón tay chạm vào màn hình, tìm thấy thông tin của anh, đang chuẩn bị sửa lại thì nhìn thấy tấm ảnh đại diện bên trên đã đổi.
Trên chiếc giường đậm màu là chăn đệm lộn xộn, gối đầu cũng quăng lung tung, nhìn kĩ tấm chăn dưới chân giường còn có một vết nước đậm màu.
Tất cả đặt cùng với nhau khiến người khác khó lòng không tưởng tượng xa xôi.
Tinh Nhung ngay lập tức đỏ mặt, ấm ức kêu lên "Chủ nhân...”
Nhìn dáng vẻ của cô, Kỳ Nam biết cô đã nhìn thấy rồi, nói “Gọi cái gì? Không phải em làm sao?”
Tinh Nhung khóc không ra nước mắt, cầu xin “Chủ nhân, đổi ảnh khác được không?”
Kỳ Nam đè thấp giọng "Đổi cái gì, đổi thành ảnh tiểu huyệt của em phun nước sao?”
Tinh Nhung “ ”
“Hay là đổi thành ảnh em lộ mông chịu đánh?”
Lời vừa nói ra, Kỳ Nam liền bị cô bịt miệng lại.
Anh lạnh lẽo nhìn cô một cái, Tinh Nhung liền lập tức bỏ tay.
“Muộn rồi, hai mươi roi, tự nhớ lấy.”
Tinh Nhung xấu hổ đến mức sắp khóc, làm gì có ai trước mặt bàn dân thiên hạ nói ra những lời đó, lại còn bắt cô chịu đánh
Chủ nhật, Kỳ Nam đến công ty tăng ca.
Tinh Nhung ngủ tận đến lúc mặt trời đã lên ba con sào mới dậy ăn bữa sáng, sau đó làm ổ trên sofa nhắn tin cho anh.
N Chủ nhân, chào buổi sáng.
Đầu bên kia không trả lời tin nhắn.
Cô lại tiếp tục gõ chữ.
N Chủ nhân, anh ăn sáng chưa?
N Chủ nhân, có cần em mang bữa sáng cho không?
Tin nhắn thứ tư còn chưa kịp gửi, ba tin nhắn làm phiền đằng trước đã phát huy tác dụng rồi.
Q Nhớ tôi rồi?
Tinh Nhung đỏ mặt, nằm úp sấp trên sofa xóa hai chữ chủ nhân vừa mới nhập trong chat, sau đó gửi một cái icon đáng yêu.
N Ưm Ưm.JPG.
Cô đột nhiên nhớ đến một câu, “tất cả những tin nhắn làm phiền đều chỉ mang một ý nghĩa, đó là “Em nhớ anh rồi.””
Vui quá, cô còn chưa nói nhớ anh mà anh đã hiểu.
Q Đang họp, đợi đến tối cùng nhau ăn cơm.
N Vâng, chủ nhân, anh làm việc đi
Tinh Nhung gửi tin nhắn rồi vào phòng ngủ lột chăn đệm ga trải giường ra vứt vào máy giặt, sau đó lại mang chăn ra phơi ngoài ban công.
Hồi trước những ngày cuối tuần không có chủ nhân, cô đều ở lỳ trong nhà hai ngày, dọn dẹp vệ sinh và chăm sóc bản thân, vì vậy hai ngày trôi qua rất nhanh.
Dường như cảm thấy còn chưa đủ, lại nhỏ giọng bổ sung "Anh rất giỏi, em rất thích ”
Cô khen anh một cách không hề che giấu, đánh thẳng vào sự thỏa mãn của anh.
Kỳ Nam hơi ngồi thẳng lại, cong môi "Hi vọng sau này huấn luyện cũng sẽ khiến em hài lòng.”
Tinh Nhung không nói gì, nằm sấp lên bàn, giống như đang giấu một bí mật quý giá nào đó, đôi mắt sáng lấp lánh lộ ra ngoài, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Kỳ Nam đưa tay xoa đầu cô, những sợi tóc cũng mềm mại y như người cô vậy "Em làm công việc gì?”
“Giáo viên cấp hai, dạy lịch sử, chủ nhân thì sao?”
“Anh làm quản lý, làm việc ở Bất động sản Nguyên Mậu gần đây.”
Kỳ Nam vừa nói vừa bấm điện thoại, sau đó đưa đến trước mặt cô "Lưu tên và số điện thoại đi.”
Tinh Nhung cầm lấy điện thoại, điền vào chỗ anh đã mở sẵn.
“Em tên là Tinh Nhung? Haa ” Kỳ Nam nhìn tên cô, bật cười.
Tinh Nhung thấy anh cười, hai tai đỏ lên "Chủ nhân tên là gì?”
Kỳ Nam ngoắc ngoắc tay, Tinh Nhung hiểu ra liền đưa điện thoại của mình cho anh.
Mấy giây sau, cô nhìn vào danh bạ, cong môi “Tên của chủ nhân hay thật.”
Ngón tay chạm vào màn hình, tìm thấy thông tin của anh, đang chuẩn bị sửa lại thì nhìn thấy tấm ảnh đại diện bên trên đã đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên chiếc giường đậm màu là chăn đệm lộn xộn, gối đầu cũng quăng lung tung, nhìn kĩ tấm chăn dưới chân giường còn có một vết nước đậm màu.
Tất cả đặt cùng với nhau khiến người khác khó lòng không tưởng tượng xa xôi.
Tinh Nhung ngay lập tức đỏ mặt, ấm ức kêu lên "Chủ nhân...”
Nhìn dáng vẻ của cô, Kỳ Nam biết cô đã nhìn thấy rồi, nói “Gọi cái gì? Không phải em làm sao?”
Tinh Nhung khóc không ra nước mắt, cầu xin “Chủ nhân, đổi ảnh khác được không?”
Kỳ Nam đè thấp giọng "Đổi cái gì, đổi thành ảnh tiểu huyệt của em phun nước sao?”
Tinh Nhung “ ”
“Hay là đổi thành ảnh em lộ mông chịu đánh?”
Lời vừa nói ra, Kỳ Nam liền bị cô bịt miệng lại.
Anh lạnh lẽo nhìn cô một cái, Tinh Nhung liền lập tức bỏ tay.
“Muộn rồi, hai mươi roi, tự nhớ lấy.”
Tinh Nhung xấu hổ đến mức sắp khóc, làm gì có ai trước mặt bàn dân thiên hạ nói ra những lời đó, lại còn bắt cô chịu đánh
Chủ nhật, Kỳ Nam đến công ty tăng ca.
Tinh Nhung ngủ tận đến lúc mặt trời đã lên ba con sào mới dậy ăn bữa sáng, sau đó làm ổ trên sofa nhắn tin cho anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
N Chủ nhân, chào buổi sáng.
Đầu bên kia không trả lời tin nhắn.
Cô lại tiếp tục gõ chữ.
N Chủ nhân, anh ăn sáng chưa?
N Chủ nhân, có cần em mang bữa sáng cho không?
Tin nhắn thứ tư còn chưa kịp gửi, ba tin nhắn làm phiền đằng trước đã phát huy tác dụng rồi.
Q Nhớ tôi rồi?
Tinh Nhung đỏ mặt, nằm úp sấp trên sofa xóa hai chữ chủ nhân vừa mới nhập trong chat, sau đó gửi một cái icon đáng yêu.
N Ưm Ưm.JPG.
Cô đột nhiên nhớ đến một câu, “tất cả những tin nhắn làm phiền đều chỉ mang một ý nghĩa, đó là “Em nhớ anh rồi.””
Vui quá, cô còn chưa nói nhớ anh mà anh đã hiểu.
Q Đang họp, đợi đến tối cùng nhau ăn cơm.
N Vâng, chủ nhân, anh làm việc đi
Tinh Nhung gửi tin nhắn rồi vào phòng ngủ lột chăn đệm ga trải giường ra vứt vào máy giặt, sau đó lại mang chăn ra phơi ngoài ban công.
Hồi trước những ngày cuối tuần không có chủ nhân, cô đều ở lỳ trong nhà hai ngày, dọn dẹp vệ sinh và chăm sóc bản thân, vì vậy hai ngày trôi qua rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro