Điên cuồng
Tiểu kiều thê bá đạo
2024-07-21 13:12:41
"Tôi tới ở nhà bạn."
Lâm Nhụy không được tự nhiên mà dịch chuyển tầm mắt, có chút chột dạ.
Cũng không thể nói là đã làm tình với đàn ông khác vào tối qua a.
"Bạn nào?" Ai ngờ Hàn Vũ lại hỏi.
"Anh chưa gặp qua... Tôi lại không phải là phạm nhân, anh dựa vào cái gì mà hỏi kỹ càng tỉ mỉ như vậy cơ chứ." Lâm Nhụy không vui trả lời.
"Tôi chỉ hỏi một lần cuối cùng, thật sự chỉ là bạn thôi sao?" Sắc mặt Hàn Vũ âm tình bất định.
"Ân." Lục Trạch... Chắc có lẽ xem như là bạn đi a?
Đôi mắt Hàn Vũ nguy hiểm mị lên, ánh mắt kia giống như độc tiễn vèo vèo bắn tới trên người Lâm Nhụy.
"Lâm Nhụy, mẹ kiếp, cô cho rằng tôi là kẻ ngốc hay sao, có thể che hết dấu vết ở trên cổ cô rồi lại nói ra những lời này hay không?"
Hàn Vũ tiến lên một bước tới gần.
"Anh muốn làm gì?"
Lâm Nhụy không ngờ rằng mình lại bị phát hiện, thân mình hơi co rúm lại, muốn lui về phía sau.
Nhưng cho dù phản ứng của cô có mau đến mấy cũng không thể kịp tránh thoát bàn tay to duỗi tới của Hàn Vũ, bàn tay to vòng lấy bên hông cô, cả người Lâm Nhụy đã trời đất quay cuồng bị Hàn Vũ trở tay khiêng ở trên vai.
Ngay sau đó, cô đã bị khiêng tới trên ghế lái phụ.
Đóng cửa, khóa trái, động tác liền mạch lưu loát.
Lâm Nhụy nghĩ muốn thoát cũng đều không thoát được, cô tức giận đến mức muốn hô to: "Cường đoạt thiếu nữ nhà lành."
Hàn Vũ cũng ngồi trở lại trong xe.
Anh đột nhiên đè nửa cái thân mình ở trên người Lâm Nhụy, chỉ nghe "Tê kéo" một tiếng, váy liền áo ở trên người Lâm Nhụy trực tiếp bị Hàn Vũ kéo ra.
Lâm Nhụy không phản kháng được, nửa người trên giống như trứng gà bị lột vỏ trứng ra để lộ da thịt tuyết trắng bóng loáng ở bên trong.
Chỉ là...
Mặt trên da thịt trắng nõn lấm tấm vài vết đỏ giống như hoa mai.
Đủ để chứng kiến đêm qua điên cuồng.
Thật sự mờ ám đến chói mắt.
Hàn Vũ kéo kéo khóe miệng, sau đó buông lỏng gông cùm xiềng xích đối với Lâm Nhụy ra: "Được lắm! Rất tốt!"
Vẻ mặt của anh âm trầm đáng sợ, trên trán toàn là khói mù.
Tựa như thời tiết mây đen dày đặc, ngay sau đó bão táp liền sắp tiến đến.
Ánh mắt Lâm Nhụy không dám nhìn Hàn Vũ.
Theo lý thuyết, cô đã chia tay với Hàn Vũ, cho dù có tìm người đàn ông khác thì cũng có liên quan gì đến Hàn Vũ đâu, vậy cho nên cô hoàn toàn không cần thiết phải chột dạ.
Nhưng sự thật chính là, cô chột dạ.
"Anh đừng như vậy." Cô nói.
Hàn Vũ không có phản ứng với cô.
Khuôn mặt anh âm trầm, một chân dẫm xuống chân ga.
Xe bay nhanh ra đường lớn.
Tốc độ xe quá nhanh, còn chưa kịp thấy rõ phong cảnh bên ngoài thì cũng đã xẹt qua, hơn nữa, trên đường lớn còn có nhiều xe cùng người đi đường như vậy, Lâm Nhụy sợ tới mức vội vàng luống cuống tay chân thắt kỹ đai an toàn.
"Anh chạy chậm một chút a, phía trước có chướng ngại vật!" Lâm Nhụy ngồi ở bên cạnh kinh hồn táng đảm, sợ Hàn Vũ nếu không cẩn thận thì liền sẽ đụng vào nơi nào đó.
Cũng may, tốc độ xe của anh tuy rằng mau, nhưng kỹ thuật lái xe cũng không tệ lắm, mắt thấy liền sắp đụng phải chướng ngại vật thì lại có chuyển biển nhẹ nhàng, xe né qua nó.
Còn khiến cô sợ bóng sợ gió một hồi.
Lâm Nhụy thở ra một hơi, trái tim căng chặt bắt đầu thả lỏng lại.
Hàn Vũ ngồi bên cạnh cười nhạo một tiếng, như là cố ý muốn đối nghịch với Lâm Nhụy, tốc độ xe lại tiếp tục nhanh hơn.
Trong nháy mắt, xe đã rời khỏi nội thành, tới trên đường núi.
Đường núi xóc nảy, u tĩnh, hơn nữa, khắp nơi đều đột nhiên thay đổi.
Trái tim Lâm Nhụy lại bị treo lên trên, đặc biệt là khi nhìn ra ngoài cửa sổ xe thì thấy không đến nửa bước chính là vực sâu, cô sợ tới mức sắc mặt đều trắng.
"Anh điên rồi! Hàn Vũ!"
Trong lòng bàn tay và trước ngực Lâm Nhụy đều là mồ hôi lạnh, cô không dám làm ảnh hưởng tay lái điều khiển của Hàn Vũ nên chỉ có thể ở bên cạnh há to miệng liều mạng gào rống.
"Anh không muốn sống nữa thì thôi đi, nhưng tôi vẫn còn chưa sống đủ a! Anh đừng lôi kéo tôi chết theo a!"
"Anh ngẫm lại xem, anh còn có một cuộc sống rất tốt đẹp ở phía trước, nếu bây giờ chết thì đáng giá sao?"
"..."
Hàn Vũ để mặc Lâm Nhụy nói đến mức miệng khô lưỡi khô, ngay cả ánh mắt cũng chưa nhìn cô lấy một lần.
Tốc độ xe quá mau, Lâm Nhụy đã có cảm giác choáng váng.
Hơn nửa ngày, mới nghe Hàn Vũ chậm rì rì hỏi một câu: "Em biết sai rồi chưa?"
Biết sai chưa?
Biết sai cái rắm a!
Lâm Nhụy khó thở, hận không thể đập lên đầu Hàn Vũ một cái.
"Ân, tôi sai rồi. Được rồi chứ?"
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.
Khụ khụ...
Lâm Nhụy chịu thua.
Lâm Nhụy không được tự nhiên mà dịch chuyển tầm mắt, có chút chột dạ.
Cũng không thể nói là đã làm tình với đàn ông khác vào tối qua a.
"Bạn nào?" Ai ngờ Hàn Vũ lại hỏi.
"Anh chưa gặp qua... Tôi lại không phải là phạm nhân, anh dựa vào cái gì mà hỏi kỹ càng tỉ mỉ như vậy cơ chứ." Lâm Nhụy không vui trả lời.
"Tôi chỉ hỏi một lần cuối cùng, thật sự chỉ là bạn thôi sao?" Sắc mặt Hàn Vũ âm tình bất định.
"Ân." Lục Trạch... Chắc có lẽ xem như là bạn đi a?
Đôi mắt Hàn Vũ nguy hiểm mị lên, ánh mắt kia giống như độc tiễn vèo vèo bắn tới trên người Lâm Nhụy.
"Lâm Nhụy, mẹ kiếp, cô cho rằng tôi là kẻ ngốc hay sao, có thể che hết dấu vết ở trên cổ cô rồi lại nói ra những lời này hay không?"
Hàn Vũ tiến lên một bước tới gần.
"Anh muốn làm gì?"
Lâm Nhụy không ngờ rằng mình lại bị phát hiện, thân mình hơi co rúm lại, muốn lui về phía sau.
Nhưng cho dù phản ứng của cô có mau đến mấy cũng không thể kịp tránh thoát bàn tay to duỗi tới của Hàn Vũ, bàn tay to vòng lấy bên hông cô, cả người Lâm Nhụy đã trời đất quay cuồng bị Hàn Vũ trở tay khiêng ở trên vai.
Ngay sau đó, cô đã bị khiêng tới trên ghế lái phụ.
Đóng cửa, khóa trái, động tác liền mạch lưu loát.
Lâm Nhụy nghĩ muốn thoát cũng đều không thoát được, cô tức giận đến mức muốn hô to: "Cường đoạt thiếu nữ nhà lành."
Hàn Vũ cũng ngồi trở lại trong xe.
Anh đột nhiên đè nửa cái thân mình ở trên người Lâm Nhụy, chỉ nghe "Tê kéo" một tiếng, váy liền áo ở trên người Lâm Nhụy trực tiếp bị Hàn Vũ kéo ra.
Lâm Nhụy không phản kháng được, nửa người trên giống như trứng gà bị lột vỏ trứng ra để lộ da thịt tuyết trắng bóng loáng ở bên trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là...
Mặt trên da thịt trắng nõn lấm tấm vài vết đỏ giống như hoa mai.
Đủ để chứng kiến đêm qua điên cuồng.
Thật sự mờ ám đến chói mắt.
Hàn Vũ kéo kéo khóe miệng, sau đó buông lỏng gông cùm xiềng xích đối với Lâm Nhụy ra: "Được lắm! Rất tốt!"
Vẻ mặt của anh âm trầm đáng sợ, trên trán toàn là khói mù.
Tựa như thời tiết mây đen dày đặc, ngay sau đó bão táp liền sắp tiến đến.
Ánh mắt Lâm Nhụy không dám nhìn Hàn Vũ.
Theo lý thuyết, cô đã chia tay với Hàn Vũ, cho dù có tìm người đàn ông khác thì cũng có liên quan gì đến Hàn Vũ đâu, vậy cho nên cô hoàn toàn không cần thiết phải chột dạ.
Nhưng sự thật chính là, cô chột dạ.
"Anh đừng như vậy." Cô nói.
Hàn Vũ không có phản ứng với cô.
Khuôn mặt anh âm trầm, một chân dẫm xuống chân ga.
Xe bay nhanh ra đường lớn.
Tốc độ xe quá nhanh, còn chưa kịp thấy rõ phong cảnh bên ngoài thì cũng đã xẹt qua, hơn nữa, trên đường lớn còn có nhiều xe cùng người đi đường như vậy, Lâm Nhụy sợ tới mức vội vàng luống cuống tay chân thắt kỹ đai an toàn.
"Anh chạy chậm một chút a, phía trước có chướng ngại vật!" Lâm Nhụy ngồi ở bên cạnh kinh hồn táng đảm, sợ Hàn Vũ nếu không cẩn thận thì liền sẽ đụng vào nơi nào đó.
Cũng may, tốc độ xe của anh tuy rằng mau, nhưng kỹ thuật lái xe cũng không tệ lắm, mắt thấy liền sắp đụng phải chướng ngại vật thì lại có chuyển biển nhẹ nhàng, xe né qua nó.
Còn khiến cô sợ bóng sợ gió một hồi.
Lâm Nhụy thở ra một hơi, trái tim căng chặt bắt đầu thả lỏng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Vũ ngồi bên cạnh cười nhạo một tiếng, như là cố ý muốn đối nghịch với Lâm Nhụy, tốc độ xe lại tiếp tục nhanh hơn.
Trong nháy mắt, xe đã rời khỏi nội thành, tới trên đường núi.
Đường núi xóc nảy, u tĩnh, hơn nữa, khắp nơi đều đột nhiên thay đổi.
Trái tim Lâm Nhụy lại bị treo lên trên, đặc biệt là khi nhìn ra ngoài cửa sổ xe thì thấy không đến nửa bước chính là vực sâu, cô sợ tới mức sắc mặt đều trắng.
"Anh điên rồi! Hàn Vũ!"
Trong lòng bàn tay và trước ngực Lâm Nhụy đều là mồ hôi lạnh, cô không dám làm ảnh hưởng tay lái điều khiển của Hàn Vũ nên chỉ có thể ở bên cạnh há to miệng liều mạng gào rống.
"Anh không muốn sống nữa thì thôi đi, nhưng tôi vẫn còn chưa sống đủ a! Anh đừng lôi kéo tôi chết theo a!"
"Anh ngẫm lại xem, anh còn có một cuộc sống rất tốt đẹp ở phía trước, nếu bây giờ chết thì đáng giá sao?"
"..."
Hàn Vũ để mặc Lâm Nhụy nói đến mức miệng khô lưỡi khô, ngay cả ánh mắt cũng chưa nhìn cô lấy một lần.
Tốc độ xe quá mau, Lâm Nhụy đã có cảm giác choáng váng.
Hơn nửa ngày, mới nghe Hàn Vũ chậm rì rì hỏi một câu: "Em biết sai rồi chưa?"
Biết sai chưa?
Biết sai cái rắm a!
Lâm Nhụy khó thở, hận không thể đập lên đầu Hàn Vũ một cái.
"Ân, tôi sai rồi. Được rồi chứ?"
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.
Khụ khụ...
Lâm Nhụy chịu thua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro