Gia đình tụ hội
Tiểu kiều thê bá đạo
2024-07-21 13:12:41
Bởi vì con gái hôm nay trở về nên mẹ Thẩm đã sớm ngồi chờ ở nhà, trông mòn con mắt.
Trong phòng bếp, canh hầm móng heo tản mát ra mùi hương mê người, người giúp việc đã sớm chuẩn bị xong xuôi nguyên liệu nấu ăn, chỉ chờ đủ người thì liền sẽ bắt đầu xào rau.
Nghe thấy tiếng vang từ chuông cửa, ánh mắt của mẹ Thẩm sáng lên. Bà nhanh chân mở cửa ra trước cả người giúp việc.
"Đã về rồi a."
Ở cửa đứng một đôi tuấn nam mỹ nữ, nữ minh diễm xinh đẹp, nam lạnh lùng trầm ổn. Đó không phải là con gái cùng con rể của bà thì còn có thể là ai?
"Mẹ." Phó Duẫn Thừa trầm giọng kêu lên.
Thẩm Lam lại ngựa quen đường cũ đổi xong dép lê rồi sau đó nằm liệt trên sô pha. "Mẹ, cơm có chưa? Con sắp chết đói."
Ngô, vẫn là trong nhà thoải mái.
Mỗi người vô luận là cỡ nào khôn khéo có khả năng ở bên ngoài thì một khi trở lại bên cạnh cha mẹ liền vẫn sẽ là một đứa trẻ tùy tính.
Mẹ Thẩm nhìn thấy con gái nên cũng vui tươi hớn hở không khép được miệng. "Gia đình em họ con lát nữa sẽ tới đây, đến lúc đó liền cùng ăn cơm."
Nói xong, bà lại vội vàng tiếp đón Phó Duẫn Thừa: "Duẫn Thừa, mau vào đây ngồi xuống đi."
"Chị Lưu, mau lấy đồ ăn vặt Lam Lam thích ăn ra. À đúng rồi, lần trước, chị em tốt của tôi có mang một loại lê ngon từ dưới quê lên cho tôi, chị cũng rửa một chút cho Duẫn Thừa cùng Lam Lam nếm thử xem có ngọt hay không."
"Được rồi."
Người giúp việc được mẹ Thẩm xưng hô là chị Lưu theo tiếng đi, chỉ chốc lát sau liền bê đồ lên.
Phó Duẫn Thừa ngồi xuống, lẳng lặng nghe hai mẹ con nhà họ Thẩm đã lâu ngày chưa gặp mặt nói chuyện phiếm.
Thẩm Lam vừa nói chuyện vừa gối đầu lên trên đùi của Phó Duẫn Thừa. Hơi thở nữ tính bất chợt đánh úp lại nên thân thể anh đột nhiên có chút cứng đờ.
Vốn hẳn là một đôi vợ chồng thân mật, nhưng lâu ngày xa nhiều tụ thiếu làm hai người càng như là người xa lạ chỉ quen thuộc lẫn nhau, bao gồm một ít tiếp xúc thân thể thân mật đều bắt đầu không thói quen lên.
Cũng hoặc là do đầy bụng tâm sự trong lòng anh quấy phá.
Thẩm Lam không hề hay biết. Cô vừa nhàn nhã ăn quả lê vừa hỏi: "Mẹ, hôm nay là ngày đặc biệt gì vậy? Sao lại đột nhiên gọi cả gia đình của Tiểu Nguyệt tới?"
Tuy rằng là quan hệ chị em họ, nhưng trong ngày thường, tất cả mọi người đều có cuộc sống riêng của mình. Hình như chỉ có những ngày trọng đại thì mới có thể cùng nhau hội tụ, vậy cho nên việc cô thấy lạ cũng là bình thường.
Mẹ Thẩm liếc con gái nhà mình một cái rồi ra vẻ thần bí nói: "Đến lúc đó con sẽ biết."
Thẩm Lam càng thêm tò mò nhưng mẹ Thẩm lại không chịu nói.
Cô lắc lắc cánh tay của người chồng vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng ở bên cạnh: "Anh yêu, anh có biết vì nguyên nhân gì không?"
Phó Duẫn Thừa nhìn vợ một cái, ánh mắt phức tạp.
"Không biết."
Đang nói, chuông cửa lại lần nữa vang lên.
Lúc này, vợ chồng Lục Trạch và Thẩm Nguyệt mang theo con tới rồi.
Mẹ Thẩm nhiệt tình chiêu đãi hai người ngồi xuống.
Lục Hạo còn nhỏ nên có chút sợ người lạ. Thẩm Lam thì lại cười ôm cậu bé vào trong ngực.
"Mới không gặp một đoạn thời gian mà Hạo Hạo lại cao lên rồi a."
Nói xong, cô thân mật xoa xoa mái tóc mềm xốp của Lục Hạo.
Lục Hạo chớp chớp mắt to, không nói gì.
Còn Thẩm Nguyệt ở bên cạnh lại lên tiếng nhắc nhở cậu con trai nhà mình: "Kêu dì đi, con quên là dì đã mua nhiều món đồ chơi cho con rồi sao?"
Trẻ con đối với ký ức về mấy món đồ chơi đặc biệt khắc sâu. Nghe mẹ nói như vậy, cậu bé ngoan ngoãn dùng đồng âm non nớt kêu một tiếng "Dì."
"Ừ."
Thẩm Lam cười đồng ý.
Cô ôm cậu bé trêu đùa một chút, thực nhanh, cậu bé liền chậm rãi quen thuộc với cô, hai người cười thành một đoàn.
Mẹ Thẩm ở bên cạnh nhìn, thấy con gái không bài xích trẻ con nên cũng vui tươi, mặt mày hớn hở, thừa dịp này liền nói: "Lam Lam a, con xem Hạo Hạo thật đáng yêu. Trẻ con chính là trái cây vui vẻ, có con thì cuộc sống hôn nhân mới có thể hạnh phúc, gia đình mỹ mãn. Điểm này con phải học tập Nguyệt Nguyệt a."
"Mẹ, vẫn còn sớm mà, con bây giờ không vội."
Thẩm Lam cười lột viên đường cho Lục Hạo ăn, nhìn trẻ con ăn, hai má phình phình trông rất là đáng yêu.
Chỉ là, đáng yêu thì đáng yêu. Nhưng dân gian có câu nói gọi là khi trẻ con thì là thiên sứ, còn tỉnh lại thì lại là ác ma. Ngẫu nhiên chơi đùa với trẻ con thì còn được.
Nếu thật sinh một đứa trẻ, cứ nghĩ đến cảnh những ngày phải dọn phân và dọn nước tiểu cho trẻ con thì quả thực là không dám tưởng tượng.
"Cái gì mà gọi là không vội? Con không nóng vội thì chẳng lẽ Duẫn Thừa cũng không nóng vội sao?" Mẹ Thẩm nhìn về phía con rể, muốn con rể nói giúp mình hai câu. Nhưng khi bà nhìn qua thì phát hiện sắc mặt của con rể vẫn bình tĩnh, hình như là vốn không hề chú ý tới chuyện bên này, còn trò chuyện thật vui với Lục Trạch ngồi ở bên cạnh.
Bà chỉ đành phải từ bỏ.
Liếc Thẩm Lam một cái. "Con a, đúng là khiến mẹ không bớt lo."
Thẩm Lam vui cười, cuối cùng chuyển qua đề tài khác.
3 người phụ nữ nói chuyện phiếm, còn 2 người đàn ông thì cũng chỉ được coi là ứng đối khách sáo với nhau.
Lục Trạch rút hai điếu thuốc từ trong hộp ra, sau đưa đưa một điếu cho Phó Duẫn Thừa.
Phó Duẫn Thừa lắc đầu cự tuyệt. "Tôi đã bỏ thuốc lá nhiều năm."
Lúc ban đầu bỏ thuốc lá là bởi vì vợ anh không thích mùi thuốc lá, nhiều năm qua đi, lâu rồi cũng thành thói quen.
Lục Trạch cũng không thèm để ý. Anh thu hồi điếu thuốc rồi đốt điếu thuốc cỉa mình lên. Hút một ngụm, có sương khói mờ mịt tràn ra từ trong môi mỏng. "Anh rể, nghe chị Lam nói anh đang làm giáo sư ở 1 trường Đại học?"
"Ân. Giáo sư khoa Lịch sử."
Hai người lại tùy tiện không nóng không lạnh hàn huyên với nhau vài câu. Trên cơ bản đều là Lục Trạch hỏi, Phó Duẫn Thừa trả lời. Mấy câu qua đi, có lẽ là hai người đều cảm thấy không thú vị nên cũng liền đình chỉ loại hình nói chuyện phiếm nhàm chán này.
Tuy hai người họ hiện giờ có nhấc lên quan hệ thân thích nhưng tính cách của họ lại kém nhau cực xa. Không giống Lục Trạch dành phần lớn thời gian để bát diện linh lung thấu hiểu lòng phụ nữ, Phó Duẫn Thừa càng nhiều lúc thích làm một người trầm mặc ít lời và chờ đợi. Điều này cũng làm cho hai người họ không có giao tình bao nhiêu sâu, chẳng qua chỉ là đối xử tình cảm dựa trên mặt mũi của gia đình vợ mà thôi.
Trong lúc vô tình, tầm mắt của Lục Trạch ngừng lại ở chỗ cổ của Phó Duẫn Thừa trong chớp mắt, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Thực nhanh, anh lộ ra tươi cười mờ ám chỉ có đàn ông với nhau mới hiểu.
"Chị Lam hàng năm đều không ở nhà, với diện mạo của anh rể thì chỉ sợ trong trường học có không ít nữ sinh viên đều thích đi."
Phó Duẫn Thừa theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua người vợ bên cạnh, thấy vợ không có chú ý tới cuộc nói chuyện bên này thì mới hơi chút yên lòng.
Giữa trưa hôm nay mới được hưởng thụ vô cùng nhuần nhuyễn thể nghiệm sinh lý ở trong thân thể của Lâm Nhụy, bởi vì trong lòng có quỷ nên cho dù chỉ là người ta chỉ nói tùy tiện một câu thì anh cũng cảm thấy đối phương có phải hay không đã biết chút chuyện gì đó và đang dò hỏi chính anh.
Anh dùng sự lạnh nhạt để che dấu biểu tình cứng đờ: "Chắc vậy, tôi không chú ý lắm!"
Lục Trạch cười khẽ, không tỏ ý kiến.
Đối với ngựa quen đường cũ chuyên làm tình như anh thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đối phương không được tự nhiên, đặc biệt là khi trên người của Phó Duẫn Thừa còn mang theo "dấu vết."
Xem ra là người anh rể này của mình cuối cùng cũng không kìm nén được sự tịch mịch a.
Nhưng không biết, là dạng cô gái nào mà cư nhiên có thể làm cho người anh rể vẫn luôn luôn nghiêm cấm cũ kỹ này cũng đột nhiên ngoại tình.
Trong phòng bếp, canh hầm móng heo tản mát ra mùi hương mê người, người giúp việc đã sớm chuẩn bị xong xuôi nguyên liệu nấu ăn, chỉ chờ đủ người thì liền sẽ bắt đầu xào rau.
Nghe thấy tiếng vang từ chuông cửa, ánh mắt của mẹ Thẩm sáng lên. Bà nhanh chân mở cửa ra trước cả người giúp việc.
"Đã về rồi a."
Ở cửa đứng một đôi tuấn nam mỹ nữ, nữ minh diễm xinh đẹp, nam lạnh lùng trầm ổn. Đó không phải là con gái cùng con rể của bà thì còn có thể là ai?
"Mẹ." Phó Duẫn Thừa trầm giọng kêu lên.
Thẩm Lam lại ngựa quen đường cũ đổi xong dép lê rồi sau đó nằm liệt trên sô pha. "Mẹ, cơm có chưa? Con sắp chết đói."
Ngô, vẫn là trong nhà thoải mái.
Mỗi người vô luận là cỡ nào khôn khéo có khả năng ở bên ngoài thì một khi trở lại bên cạnh cha mẹ liền vẫn sẽ là một đứa trẻ tùy tính.
Mẹ Thẩm nhìn thấy con gái nên cũng vui tươi hớn hở không khép được miệng. "Gia đình em họ con lát nữa sẽ tới đây, đến lúc đó liền cùng ăn cơm."
Nói xong, bà lại vội vàng tiếp đón Phó Duẫn Thừa: "Duẫn Thừa, mau vào đây ngồi xuống đi."
"Chị Lưu, mau lấy đồ ăn vặt Lam Lam thích ăn ra. À đúng rồi, lần trước, chị em tốt của tôi có mang một loại lê ngon từ dưới quê lên cho tôi, chị cũng rửa một chút cho Duẫn Thừa cùng Lam Lam nếm thử xem có ngọt hay không."
"Được rồi."
Người giúp việc được mẹ Thẩm xưng hô là chị Lưu theo tiếng đi, chỉ chốc lát sau liền bê đồ lên.
Phó Duẫn Thừa ngồi xuống, lẳng lặng nghe hai mẹ con nhà họ Thẩm đã lâu ngày chưa gặp mặt nói chuyện phiếm.
Thẩm Lam vừa nói chuyện vừa gối đầu lên trên đùi của Phó Duẫn Thừa. Hơi thở nữ tính bất chợt đánh úp lại nên thân thể anh đột nhiên có chút cứng đờ.
Vốn hẳn là một đôi vợ chồng thân mật, nhưng lâu ngày xa nhiều tụ thiếu làm hai người càng như là người xa lạ chỉ quen thuộc lẫn nhau, bao gồm một ít tiếp xúc thân thể thân mật đều bắt đầu không thói quen lên.
Cũng hoặc là do đầy bụng tâm sự trong lòng anh quấy phá.
Thẩm Lam không hề hay biết. Cô vừa nhàn nhã ăn quả lê vừa hỏi: "Mẹ, hôm nay là ngày đặc biệt gì vậy? Sao lại đột nhiên gọi cả gia đình của Tiểu Nguyệt tới?"
Tuy rằng là quan hệ chị em họ, nhưng trong ngày thường, tất cả mọi người đều có cuộc sống riêng của mình. Hình như chỉ có những ngày trọng đại thì mới có thể cùng nhau hội tụ, vậy cho nên việc cô thấy lạ cũng là bình thường.
Mẹ Thẩm liếc con gái nhà mình một cái rồi ra vẻ thần bí nói: "Đến lúc đó con sẽ biết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Lam càng thêm tò mò nhưng mẹ Thẩm lại không chịu nói.
Cô lắc lắc cánh tay của người chồng vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng ở bên cạnh: "Anh yêu, anh có biết vì nguyên nhân gì không?"
Phó Duẫn Thừa nhìn vợ một cái, ánh mắt phức tạp.
"Không biết."
Đang nói, chuông cửa lại lần nữa vang lên.
Lúc này, vợ chồng Lục Trạch và Thẩm Nguyệt mang theo con tới rồi.
Mẹ Thẩm nhiệt tình chiêu đãi hai người ngồi xuống.
Lục Hạo còn nhỏ nên có chút sợ người lạ. Thẩm Lam thì lại cười ôm cậu bé vào trong ngực.
"Mới không gặp một đoạn thời gian mà Hạo Hạo lại cao lên rồi a."
Nói xong, cô thân mật xoa xoa mái tóc mềm xốp của Lục Hạo.
Lục Hạo chớp chớp mắt to, không nói gì.
Còn Thẩm Nguyệt ở bên cạnh lại lên tiếng nhắc nhở cậu con trai nhà mình: "Kêu dì đi, con quên là dì đã mua nhiều món đồ chơi cho con rồi sao?"
Trẻ con đối với ký ức về mấy món đồ chơi đặc biệt khắc sâu. Nghe mẹ nói như vậy, cậu bé ngoan ngoãn dùng đồng âm non nớt kêu một tiếng "Dì."
"Ừ."
Thẩm Lam cười đồng ý.
Cô ôm cậu bé trêu đùa một chút, thực nhanh, cậu bé liền chậm rãi quen thuộc với cô, hai người cười thành một đoàn.
Mẹ Thẩm ở bên cạnh nhìn, thấy con gái không bài xích trẻ con nên cũng vui tươi, mặt mày hớn hở, thừa dịp này liền nói: "Lam Lam a, con xem Hạo Hạo thật đáng yêu. Trẻ con chính là trái cây vui vẻ, có con thì cuộc sống hôn nhân mới có thể hạnh phúc, gia đình mỹ mãn. Điểm này con phải học tập Nguyệt Nguyệt a."
"Mẹ, vẫn còn sớm mà, con bây giờ không vội."
Thẩm Lam cười lột viên đường cho Lục Hạo ăn, nhìn trẻ con ăn, hai má phình phình trông rất là đáng yêu.
Chỉ là, đáng yêu thì đáng yêu. Nhưng dân gian có câu nói gọi là khi trẻ con thì là thiên sứ, còn tỉnh lại thì lại là ác ma. Ngẫu nhiên chơi đùa với trẻ con thì còn được.
Nếu thật sinh một đứa trẻ, cứ nghĩ đến cảnh những ngày phải dọn phân và dọn nước tiểu cho trẻ con thì quả thực là không dám tưởng tượng.
"Cái gì mà gọi là không vội? Con không nóng vội thì chẳng lẽ Duẫn Thừa cũng không nóng vội sao?" Mẹ Thẩm nhìn về phía con rể, muốn con rể nói giúp mình hai câu. Nhưng khi bà nhìn qua thì phát hiện sắc mặt của con rể vẫn bình tĩnh, hình như là vốn không hề chú ý tới chuyện bên này, còn trò chuyện thật vui với Lục Trạch ngồi ở bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà chỉ đành phải từ bỏ.
Liếc Thẩm Lam một cái. "Con a, đúng là khiến mẹ không bớt lo."
Thẩm Lam vui cười, cuối cùng chuyển qua đề tài khác.
3 người phụ nữ nói chuyện phiếm, còn 2 người đàn ông thì cũng chỉ được coi là ứng đối khách sáo với nhau.
Lục Trạch rút hai điếu thuốc từ trong hộp ra, sau đưa đưa một điếu cho Phó Duẫn Thừa.
Phó Duẫn Thừa lắc đầu cự tuyệt. "Tôi đã bỏ thuốc lá nhiều năm."
Lúc ban đầu bỏ thuốc lá là bởi vì vợ anh không thích mùi thuốc lá, nhiều năm qua đi, lâu rồi cũng thành thói quen.
Lục Trạch cũng không thèm để ý. Anh thu hồi điếu thuốc rồi đốt điếu thuốc cỉa mình lên. Hút một ngụm, có sương khói mờ mịt tràn ra từ trong môi mỏng. "Anh rể, nghe chị Lam nói anh đang làm giáo sư ở 1 trường Đại học?"
"Ân. Giáo sư khoa Lịch sử."
Hai người lại tùy tiện không nóng không lạnh hàn huyên với nhau vài câu. Trên cơ bản đều là Lục Trạch hỏi, Phó Duẫn Thừa trả lời. Mấy câu qua đi, có lẽ là hai người đều cảm thấy không thú vị nên cũng liền đình chỉ loại hình nói chuyện phiếm nhàm chán này.
Tuy hai người họ hiện giờ có nhấc lên quan hệ thân thích nhưng tính cách của họ lại kém nhau cực xa. Không giống Lục Trạch dành phần lớn thời gian để bát diện linh lung thấu hiểu lòng phụ nữ, Phó Duẫn Thừa càng nhiều lúc thích làm một người trầm mặc ít lời và chờ đợi. Điều này cũng làm cho hai người họ không có giao tình bao nhiêu sâu, chẳng qua chỉ là đối xử tình cảm dựa trên mặt mũi của gia đình vợ mà thôi.
Trong lúc vô tình, tầm mắt của Lục Trạch ngừng lại ở chỗ cổ của Phó Duẫn Thừa trong chớp mắt, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Thực nhanh, anh lộ ra tươi cười mờ ám chỉ có đàn ông với nhau mới hiểu.
"Chị Lam hàng năm đều không ở nhà, với diện mạo của anh rể thì chỉ sợ trong trường học có không ít nữ sinh viên đều thích đi."
Phó Duẫn Thừa theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua người vợ bên cạnh, thấy vợ không có chú ý tới cuộc nói chuyện bên này thì mới hơi chút yên lòng.
Giữa trưa hôm nay mới được hưởng thụ vô cùng nhuần nhuyễn thể nghiệm sinh lý ở trong thân thể của Lâm Nhụy, bởi vì trong lòng có quỷ nên cho dù chỉ là người ta chỉ nói tùy tiện một câu thì anh cũng cảm thấy đối phương có phải hay không đã biết chút chuyện gì đó và đang dò hỏi chính anh.
Anh dùng sự lạnh nhạt để che dấu biểu tình cứng đờ: "Chắc vậy, tôi không chú ý lắm!"
Lục Trạch cười khẽ, không tỏ ý kiến.
Đối với ngựa quen đường cũ chuyên làm tình như anh thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đối phương không được tự nhiên, đặc biệt là khi trên người của Phó Duẫn Thừa còn mang theo "dấu vết."
Xem ra là người anh rể này của mình cuối cùng cũng không kìm nén được sự tịch mịch a.
Nhưng không biết, là dạng cô gái nào mà cư nhiên có thể làm cho người anh rể vẫn luôn luôn nghiêm cấm cũ kỹ này cũng đột nhiên ngoại tình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro