Khiêu khích
Tiểu kiều thê bá đạo
2024-07-21 13:12:41
Edit: Va + Su
Beta: Su
Hai tiếng sau, Lâm Nhụy tới trước cửa nhà Lục Trạch.
Cô lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi ra rồi ngắm mình một chút, sau đó ấn vang chuông cửa.
Chờ đến lúc cửa mở, cô suy nghĩ lung tung rối loạn, bản thân có phải đang đi ngàn dặm đưa pháo không?
Thật ti tiện a…
Nếu Hàn Vũ biết, cũng không biết có thể chia tay cô hay không.
Còn nữa, cô nhớ rõ là biệt thự của Phó Duẫn Thừa và vợ anh cũng chính ở khu này. Chẳng qua là khu vực này rất lớn, chia làm bốn phía đông tây nam bắc. Hhình như Phó Duẫn Thừa ở phía Đông, mà Lục Trạch bên này là phía Bắc.
Nhưng cũng không cần lo lắng chuyện nếu không cẩn thận gặp được rồi xấu hổ.
Dù sao thì cô cùng anh cũng là chuyện đã qua chẳng phải sao?
Không nghĩ đến Phó Duẫn Thừa nữa, nam sắc trước mặt, làm sướng trước rồi nói sau.
Chẳng được bao lâu, cửa đã mở ra.
Khác với bộ dáng lúc trước mà Lâm Nhuỵ gặp anh, lần này Lục Trạch mang một chiếc áo vàng nhạt châm dệt sam hơi mỏng, dưới thân mặc một chiếc quần tây màu sắc thảnh thơi, rất có không khí ở nhà.
Anh còn mang một cặp mắt kình không có khung, khuôn mặt anh tuấn được tô thêm một ít khí chất nho nhã, người nào không biết còn tưởng anh là một giáo sư dạy đại học.
Đẹp thì đẹp, chẳng qua, trong lòng Lâm Nhụy lại đột nhiên hiện lên sáu chữ.
Cầm thú đội lốt thư sinh.
Đừng nhìn bề ngoài vô hại, thằng nhãi này bên trong lại là một con hồ ly đen giảo hoạt, hơn nữa còn là một con cáo già thích trộm đồ tanh.
“Đến rồi sao?”
Lục Trạch tươi cười ôn hòa đón Lâm Nhụy vào cửa.
“Ân.”
Ném lời chửi thầm trong lòng qua một bên, Lâm Nhụy ngoan ngoãn ngồi trên sô pha ở phòng khách.
Toàn bộ trang trí trong căn nhà là phong cách châu âu, tất cả đồ vật được bài trí chỉnh tề, đơn giản mà biểu hiện trang nhã, thoạt nhìn thập phần thoải mái ấm áp.
Lục Trạch lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp sữa bò rồi đưa cho Lâm Nhụy, sau đó cũng ngồi xuống.
Rộng mở trên sô pha, có một cái notebook, hẳn là vừa rồi Lục Trạch mới dùng nó để xử lý công việc, còn chưa kịp tắt, thế cho nên màn hình vẫn còn sáng.
Lâm Nhụy nhìn sữa bò đã bị tri kỷ cắm ống hút vào xong cảm thán người đàn ông này thật đúng là ga lăng.
Lúc cô uống sữa bò, Lục Trạch bên cạnh cầm laptop lên đặt nó trên hai đầu gối rồi bình tĩnh tiếp tục xử lý công việc còn chưa hoàn thành.
Nhìn bộ dáng kia, thần sắc nghiêm túc, không chút cẩu thả, nghiễm nhiên quên mất một người đang sống như Lâm Nhụy. Mắt Lâm Nhụy trợn trắng ở trong lòng, cô nghĩ thầm, anh là người cho tôi địa chỉ nhà anh để tôi đến, kết quả là vì để cho tôi đến xem anh làm việc nghiêm túc như thế này sao?
Cô mới không tin đơn giản như vậy.
Địch bất động, thì ta động.
Nói xong, cô làm bộ tò mò xem xét xung quanh nhà, đã biết rõ còn cố hỏi: “Chị nhà và Hạo Hạo đâu, sao lại không thấy?”
Lục Trạch nghe vậy thì ngẩng đầu lên khỏi máy tính, ánh mắt cười như không cười: “Hai mẹ con họ có việc đi ra ngoài.”
“Ân.”
Lâm Nhụy gật đầu, sau đó nhàm chán cắn ống hút.
Nếu anh muốn giả bộ hồ đồ thì cô cũng sẽ giả bộ hồ đồ cùng anh.
Mắt thấy Lục Trạch lại muốn cúi đầu xử lý công việc đáng chết kia của anh, Lâm Nhụy vội vàng dành nói: “Anh Lục, anh kêu tôi đến đây có việc gì không?”
“Cô không biết?” Lục Trạch nhướng mày, làm như không tin.“Không phải anh Lục gửi địa chỉ cho tôi sao? Sao mà tôi biết được…” Trong lúc nói chuyện, giọng điệu của Lâm Nhụy tinh tế dịu dàng, vẻ mặt vô tội.
Nếu không phải trong lòng anh đã biết rõ chuyện hai người chuẩn bị làm, Lục Trạch thiếu chút nữa đã tin.
Biểu tình của Lâm Nhụy làm anh cảm thấy buồn cười.
Đáy mắt nổi lên một tia ý cười, đôi mắt đen kia rực rỡ lấp lánh, cả gương mặt của Lục Trạch đều tản cái loại cảm giác quân tử như ngọc phát ra ánh sáng ở cổ đại.
Nhưng lời nói kế tiếp của anh cố tình lại lưu manh.
Chỉ nghe anh chậm rì rì giải thích: “Đừng nóng vội, chờ lát nữa sẽ làm cô.”
Công lực hỏi một đằng trả lời một nẻo của anh khiến Lâm Nhụy khâm phục. Hơn nữa, lại còn là ngang nhiên công khai chơi lưu manh…
Chỉ có điều là không thể phủ nhận, khi một người đàn ông anh tuấn mỉm cười nói rằng: “Chờ lát nữa sẽ làm cô” thì cứ việc Lâm Nhụy đã sớm thân kinh bách chiến nhưng vẫn không thể tránh khỏi mặt đỏ.
Cô thoạt nhìn gấp gáp đến như vậy sao?
Thôi được rồi…
Đúng là cô gấp gáp.
Mị lực của người đàn ông trước mắt này thật sự quá lớn, chỉ mới nhìn thôi mà đã khiến cho cô tâm ngứa, hận không thể hiện tại lập tức nuốt vào trong miệng.
Chính vì thế, Lâm Nhụy an vị ngồi ở một bên, mắt trông mong cắn ống hút chờ đợi Lục Trạch hoàn thành công việc.
Nhưng chỉ nhìn thì thật nhàm chán a.
Đồ ăn mỹ vị ngon miệng đặt ngay ở trước mắt, tuy rằng tạm thời không ăn được hết, nhưng liếm hai miếng thì chắc vẫn được a?
Nhìn Lục Trạch bên cạnh ngồi ngay ngắn thẳng tắp, Lâm Nhụy giật mình.
Cô lặng lẽ hoạt động mông nhỏ tới gần Lục Trạch, thẳng đến khi hai người hoàn toàn kề sát bên nhau, quần áo cọ quần áo.
Mắt tùy ý nhìn màn hình notebook, một đống bảng biểu, cô xem không hiểu.
Lâm Nhụy âm thầm bĩu môi.
Làm việc có cái gì tốt? So được với một đại mỹ nữ hoạt sắc sinh hương như cô sao?
Nhưng không thể không nói, người đàn ông khi nghiêm túc thật sự là rất có mị lực a.
Càng nghiêm túc thì cô càng muốn trêu đùa.
Kế tiếp, cô làm ra một hành động lớn mật.
Cô vùi mặt vào trong cần cổ của Lục Trạch, sau đó hơi hơi ngửa đầu rồi vươn cái lưỡi, nghịch ngợm ngậm lấy vành tai mượt mà của người đàn ông, sau đó dùng môi bao bọc xong nhẹ nhàng liếm láp gặm cắn lên.
Cảm nhận được thân thể của người đàn ông trở nên cứng đờ, cô cười trộm.
Ai bảo anh thích làm Liễu Hạ Huệ, tôi sẽ không cho anh làm được.
Ôm cái ý tưởng này nên động tác của Lâm Nhụy càng lúc càng ra sức, hàm răng cùng đầu lưỡi nhỏ như hai bút cùng vẽ, vừa mút vừa liếm. Đầu lưỡi thậm chí lướt qua cả vành tai anh, giống như con rắn linh hoạt tìm kiếm nơi vành tai. Vừa thăm dò, cô vừa hà hơi.
Hơi thở nóng hầm hập được phun trên vành tai, vành tai mẫn cảm sao chịu được điều đó.
Từ lúc Lâm Nhụy ngậm lấy vành tai, Lục Trạch liền đã có phản ứng.
Hầu kết gợi cảm bất động thanh sắc hoạt động..
Vì tránh cho tiểu yêu tinh bên cạnh tiếp tục gây sóng gió, Lục Trạch trầm khuôn mặt, bàn tay đặt ở trên bàn phím chuyển động nhanh chóng xử lý xong phần văn kiện cuối cùng.
Sau đó, anh thở phào một hơi.
“Được rồi.”
Trong khi Lâm Nhụy còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Lục Trạch ôm lấy vòng eo mảnh khảnh. Anh cường thế ôm cô vào trong lòng ngực.
Sau đó, một nụ hôn hung ác cực nóng cứ như vậy rơi xuống trên mặt cô…
Beta: Su
Hai tiếng sau, Lâm Nhụy tới trước cửa nhà Lục Trạch.
Cô lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi ra rồi ngắm mình một chút, sau đó ấn vang chuông cửa.
Chờ đến lúc cửa mở, cô suy nghĩ lung tung rối loạn, bản thân có phải đang đi ngàn dặm đưa pháo không?
Thật ti tiện a…
Nếu Hàn Vũ biết, cũng không biết có thể chia tay cô hay không.
Còn nữa, cô nhớ rõ là biệt thự của Phó Duẫn Thừa và vợ anh cũng chính ở khu này. Chẳng qua là khu vực này rất lớn, chia làm bốn phía đông tây nam bắc. Hhình như Phó Duẫn Thừa ở phía Đông, mà Lục Trạch bên này là phía Bắc.
Nhưng cũng không cần lo lắng chuyện nếu không cẩn thận gặp được rồi xấu hổ.
Dù sao thì cô cùng anh cũng là chuyện đã qua chẳng phải sao?
Không nghĩ đến Phó Duẫn Thừa nữa, nam sắc trước mặt, làm sướng trước rồi nói sau.
Chẳng được bao lâu, cửa đã mở ra.
Khác với bộ dáng lúc trước mà Lâm Nhuỵ gặp anh, lần này Lục Trạch mang một chiếc áo vàng nhạt châm dệt sam hơi mỏng, dưới thân mặc một chiếc quần tây màu sắc thảnh thơi, rất có không khí ở nhà.
Anh còn mang một cặp mắt kình không có khung, khuôn mặt anh tuấn được tô thêm một ít khí chất nho nhã, người nào không biết còn tưởng anh là một giáo sư dạy đại học.
Đẹp thì đẹp, chẳng qua, trong lòng Lâm Nhụy lại đột nhiên hiện lên sáu chữ.
Cầm thú đội lốt thư sinh.
Đừng nhìn bề ngoài vô hại, thằng nhãi này bên trong lại là một con hồ ly đen giảo hoạt, hơn nữa còn là một con cáo già thích trộm đồ tanh.
“Đến rồi sao?”
Lục Trạch tươi cười ôn hòa đón Lâm Nhụy vào cửa.
“Ân.”
Ném lời chửi thầm trong lòng qua một bên, Lâm Nhụy ngoan ngoãn ngồi trên sô pha ở phòng khách.
Toàn bộ trang trí trong căn nhà là phong cách châu âu, tất cả đồ vật được bài trí chỉnh tề, đơn giản mà biểu hiện trang nhã, thoạt nhìn thập phần thoải mái ấm áp.
Lục Trạch lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp sữa bò rồi đưa cho Lâm Nhụy, sau đó cũng ngồi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rộng mở trên sô pha, có một cái notebook, hẳn là vừa rồi Lục Trạch mới dùng nó để xử lý công việc, còn chưa kịp tắt, thế cho nên màn hình vẫn còn sáng.
Lâm Nhụy nhìn sữa bò đã bị tri kỷ cắm ống hút vào xong cảm thán người đàn ông này thật đúng là ga lăng.
Lúc cô uống sữa bò, Lục Trạch bên cạnh cầm laptop lên đặt nó trên hai đầu gối rồi bình tĩnh tiếp tục xử lý công việc còn chưa hoàn thành.
Nhìn bộ dáng kia, thần sắc nghiêm túc, không chút cẩu thả, nghiễm nhiên quên mất một người đang sống như Lâm Nhụy. Mắt Lâm Nhụy trợn trắng ở trong lòng, cô nghĩ thầm, anh là người cho tôi địa chỉ nhà anh để tôi đến, kết quả là vì để cho tôi đến xem anh làm việc nghiêm túc như thế này sao?
Cô mới không tin đơn giản như vậy.
Địch bất động, thì ta động.
Nói xong, cô làm bộ tò mò xem xét xung quanh nhà, đã biết rõ còn cố hỏi: “Chị nhà và Hạo Hạo đâu, sao lại không thấy?”
Lục Trạch nghe vậy thì ngẩng đầu lên khỏi máy tính, ánh mắt cười như không cười: “Hai mẹ con họ có việc đi ra ngoài.”
“Ân.”
Lâm Nhụy gật đầu, sau đó nhàm chán cắn ống hút.
Nếu anh muốn giả bộ hồ đồ thì cô cũng sẽ giả bộ hồ đồ cùng anh.
Mắt thấy Lục Trạch lại muốn cúi đầu xử lý công việc đáng chết kia của anh, Lâm Nhụy vội vàng dành nói: “Anh Lục, anh kêu tôi đến đây có việc gì không?”
“Cô không biết?” Lục Trạch nhướng mày, làm như không tin.“Không phải anh Lục gửi địa chỉ cho tôi sao? Sao mà tôi biết được…” Trong lúc nói chuyện, giọng điệu của Lâm Nhụy tinh tế dịu dàng, vẻ mặt vô tội.
Nếu không phải trong lòng anh đã biết rõ chuyện hai người chuẩn bị làm, Lục Trạch thiếu chút nữa đã tin.
Biểu tình của Lâm Nhụy làm anh cảm thấy buồn cười.
Đáy mắt nổi lên một tia ý cười, đôi mắt đen kia rực rỡ lấp lánh, cả gương mặt của Lục Trạch đều tản cái loại cảm giác quân tử như ngọc phát ra ánh sáng ở cổ đại.
Nhưng lời nói kế tiếp của anh cố tình lại lưu manh.
Chỉ nghe anh chậm rì rì giải thích: “Đừng nóng vội, chờ lát nữa sẽ làm cô.”
Công lực hỏi một đằng trả lời một nẻo của anh khiến Lâm Nhụy khâm phục. Hơn nữa, lại còn là ngang nhiên công khai chơi lưu manh…
Chỉ có điều là không thể phủ nhận, khi một người đàn ông anh tuấn mỉm cười nói rằng: “Chờ lát nữa sẽ làm cô” thì cứ việc Lâm Nhụy đã sớm thân kinh bách chiến nhưng vẫn không thể tránh khỏi mặt đỏ.
Cô thoạt nhìn gấp gáp đến như vậy sao?
Thôi được rồi…
Đúng là cô gấp gáp.
Mị lực của người đàn ông trước mắt này thật sự quá lớn, chỉ mới nhìn thôi mà đã khiến cho cô tâm ngứa, hận không thể hiện tại lập tức nuốt vào trong miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính vì thế, Lâm Nhụy an vị ngồi ở một bên, mắt trông mong cắn ống hút chờ đợi Lục Trạch hoàn thành công việc.
Nhưng chỉ nhìn thì thật nhàm chán a.
Đồ ăn mỹ vị ngon miệng đặt ngay ở trước mắt, tuy rằng tạm thời không ăn được hết, nhưng liếm hai miếng thì chắc vẫn được a?
Nhìn Lục Trạch bên cạnh ngồi ngay ngắn thẳng tắp, Lâm Nhụy giật mình.
Cô lặng lẽ hoạt động mông nhỏ tới gần Lục Trạch, thẳng đến khi hai người hoàn toàn kề sát bên nhau, quần áo cọ quần áo.
Mắt tùy ý nhìn màn hình notebook, một đống bảng biểu, cô xem không hiểu.
Lâm Nhụy âm thầm bĩu môi.
Làm việc có cái gì tốt? So được với một đại mỹ nữ hoạt sắc sinh hương như cô sao?
Nhưng không thể không nói, người đàn ông khi nghiêm túc thật sự là rất có mị lực a.
Càng nghiêm túc thì cô càng muốn trêu đùa.
Kế tiếp, cô làm ra một hành động lớn mật.
Cô vùi mặt vào trong cần cổ của Lục Trạch, sau đó hơi hơi ngửa đầu rồi vươn cái lưỡi, nghịch ngợm ngậm lấy vành tai mượt mà của người đàn ông, sau đó dùng môi bao bọc xong nhẹ nhàng liếm láp gặm cắn lên.
Cảm nhận được thân thể của người đàn ông trở nên cứng đờ, cô cười trộm.
Ai bảo anh thích làm Liễu Hạ Huệ, tôi sẽ không cho anh làm được.
Ôm cái ý tưởng này nên động tác của Lâm Nhụy càng lúc càng ra sức, hàm răng cùng đầu lưỡi nhỏ như hai bút cùng vẽ, vừa mút vừa liếm. Đầu lưỡi thậm chí lướt qua cả vành tai anh, giống như con rắn linh hoạt tìm kiếm nơi vành tai. Vừa thăm dò, cô vừa hà hơi.
Hơi thở nóng hầm hập được phun trên vành tai, vành tai mẫn cảm sao chịu được điều đó.
Từ lúc Lâm Nhụy ngậm lấy vành tai, Lục Trạch liền đã có phản ứng.
Hầu kết gợi cảm bất động thanh sắc hoạt động..
Vì tránh cho tiểu yêu tinh bên cạnh tiếp tục gây sóng gió, Lục Trạch trầm khuôn mặt, bàn tay đặt ở trên bàn phím chuyển động nhanh chóng xử lý xong phần văn kiện cuối cùng.
Sau đó, anh thở phào một hơi.
“Được rồi.”
Trong khi Lâm Nhụy còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Lục Trạch ôm lấy vòng eo mảnh khảnh. Anh cường thế ôm cô vào trong lòng ngực.
Sau đó, một nụ hôn hung ác cực nóng cứ như vậy rơi xuống trên mặt cô…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro