Tu La tràng hằng ngày (8)
Tiểu kiều thê bá đạo
2024-07-21 13:12:41
Edit + Beta: Va
Lâm Nhụy lôi kéo tay Hàn Vũ, thoạt nhìn giống như là một đôi tình nhân tuấn nam mỹ nữ cuồng nhiệt, đương nhiên, nếu sắc mặt Hàn Vũ có thể đẹp lên một chút thì càng tốt hơn.
Đến nhà ăn, phục vụ sắp chỗ cho hai người ngồi, rất nhiệt tình đề cử phần ăn tình nhân trong tiệm.
Lâm Nhụy chú ý tới ánh mắt Hàn Vũ giật giật, vì vậy liền cười nói: "Lấy cái này đi."
Phục vụ rất mau đã rời đi.
Không khí lại lần nữa trở về yên lặng, Hàn Vũ để đầu hướng ra cửa sổ, chỉ chừa cho Lâm Nhụy một nửa sườn mặt.
"Ai?" Lâm Nhụy thử thăm dò gọi một tiếng.
Hàn Vũ không hé răng, rõ ràng là đang giận dỗi.
Lâm Nhụy dùng móng tay nhẹ nhàng cọ lên lòng bàn tay của Hàn Vũ, "Nói một câu được không?"
"Không tốt." Giọng nói rầu rĩ.
"Nga," Lâm Nhụy giống như bất đắc dĩ, "Vậy giờ em chỉ có thể đi tìm Lục Trạch."
Dứt lời cô đã sắp đứng lên, chỉ là mới vừa đứng lên, tay đã bị Hàn Vũ giữ chặt, "Không được đi!"
Hàn Vũ hung tợn nói, hai mắt trừng cô, anh trưng ra một bộ tư thế "nếu Lâm Nhụy đi anh sẽ liều mạng theo".
"Chính là anh không để ý đến em, em cũng không thể tiếp tục dùng mặt nóng dán vào mông lạnh của anh" Lâm Nhụy nói xong lại muốn đi.
Hàn Vũ nóng nảy, cả giận: "Em người phụ nữ này, không thấy được lão tử đang tức giận sao, em không thể an ủi lão tử một chút sao?"
Lâm Nhụy chớp chớp mắt, "An ủi như thế nào vậy?"
"Tự suy nghĩ đi!"Hàn Vũ tỏ vẻ rất ủy khuất rất tức giận, vốn dĩ chuyện tối hôm qua cũng đã làm anh tức muốn chết, kết quả hôm nay liền gặp được Lục Trạch khiêu khích, nếu là đàn ông thì không thể nuốt trôi cục tức này. Càng làm cho anh tức giận hơn là, ở thang máy, Lục Trạch gọi Lâm Nhụy là bảo bối, Lâm Nhụy cư nhiên không có phản bác lại, đây quả thực là trắng trợn táo bạo đội nón xanh cho anh a, xem anh như người chết sao?
Nhìn cả người Hàn Vũ tản ra oán niệm, sắc mặt tức giận đến dọa người, Lâm Nhụy mạc danh cảm thấy Hàn Vũ có vài phần đáng yêu.
Vì thế cô lại ngồi xuống, tiến đến bên cạnh Hàn Vũ, dùng một bàn tay lôi kéo cánh tay anh, "Vũ bé bỏng, thực xin lỗi, đừng giận nữa được không?"
Hàn Vũ lãnh khốc vô tình rút cánh tay ra, cái gì mà Vũ bé bỏng, cách gọi này ẻo lẻ chết đi được.
Hừ, càng tức giận!
Lâm Nhụy không có nhụt chí, ngước khuôn mặt nhỏ ghé vào đầu vai bán manh làm nũng với Hàn Vũ: "Anh bạn nhỏ đẹp trai, đừng tức giận với bảo bảo, bảo bảo biết sai rồi..."
"Ông xã yêu dấu, cục cưng..."
"Bảo bối lớn Hàn Vũ, bảo bối nhỏ Hàn Vũ..."
Giọng nói cô vừa mềm mại lại vừa nhẹ nhàng, nghe vào tai mềm mại như kẹo bông gòn, đặc biệt hơn nữa là cặp mắt to ngập nước kia đang chớp chớp nhìn chằm chằm anh, thần tiên cũng chịu không nổi.
Lỗ tai Hàn Vũ không tự giác đỏ lên, thấy Lâm Nhụy càng nói càng có xu thế buồn nôn, anh cúi đầu, trực tiếp ngăn chặn đôi môi anh đào đang lải nhải.
Khi môi mỏng in lên cánh môi hồng nhuận, giống với tưởng tượng, rất ngọt ngào.
Tựa hồ tâm tình không ổn cũng giảm bớt một ít.
"Không cho nói."
"Vì sao a?" Cô còn chưa nói đủ đâu.
"Em đúng là đồ ngốc..." Ngữ khí Hàn Vũ vừa ghét bỏ lại trộn lẫn một chút ngọt ngào.
Cái gì mà bảo bối lớn, cái gì mà bảo bảo, anh chính là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, nếu để người khác nghe được chắc họ sẽ cười đến rụng răng."Vậy anh nói đi anh còn giận không?"
Lâm Nhụy hôn lên mặy Hàn Vũ một cái, cười tủm tỉm hỏi.
"..."
Hàn Vũ hừ một tiếng, không nói lời nào.
Lâm Nhụy lại bắt đầu đầy nhịp điệu kêu: "Vũ bảo bảo, Hàn bảo bảo..."
"Dừng ——, anh không tức giận nữa thì dừng đi."
Hàn Vũ vội vàng đình chỉ cô, vừa rồi cũng có mấy bàn người cách vách nhìn qua, làm cho mặt già của anh đỏ lên, chỉ thiếu điều muốn tìm cái khe đất chui mà vào.
"Đã nói rồi đó."
Lâm Nhụy rốt cuộc ngừng trêu đùa Hàn Vũ, nhìn thấy gương mặt lạnh lúc đầu của giáo thảo lại một lần nữa chuyển biến thành gương mặt như ánh mặt trời của vị vua trẻ, cô cũng vui vẻ theo..
Mỗi lần ở cùng Hàn Vũ, cả người và tâm tình cô cũng không tự giác mà trở nên nhẹ nhàng vui sướng. Ở trước mặt Hàn Vũ, cô không cần câu nệ hay ngụy trang bất kỳ cái gì, vĩnh viễn cũng là tùy tính tự do.
Bộ dáng này của Hàn Vũ, làm sao cô có thể buông tay đây.
Mặc kệ là cuối cùng Hàn Vũ sẽ lựa chọn như thế nào, nhưng trước khi hai người kết thúc, vẫn nên ăn bữa cơm trưa này cho vui vẻ đi.
Ít nhất, về sau khi nhớ tới, cũng là một đoạn hồi ức tốt đẹp.
Tác giả bảo chờ Lục Trạch, Hàn Vũ và chị Lâm HE, thì giáo sư sẽ xuất hiện. Mọi người muốn ngược Phó giáo sư như thế nào:))
Mình dạo này bận thi và còn mới phải đi làm thêm nên lịch up không cố định đâu ạ. Nếu các bạn muốn biết khi nào mình up truyện thì có thể follow Instagram của mình cho tiện nhé. Mình sẽ để thông tin ở phần cmt ạ #Va
Mng vote và cmt đi nà >
Lâm Nhụy lôi kéo tay Hàn Vũ, thoạt nhìn giống như là một đôi tình nhân tuấn nam mỹ nữ cuồng nhiệt, đương nhiên, nếu sắc mặt Hàn Vũ có thể đẹp lên một chút thì càng tốt hơn.
Đến nhà ăn, phục vụ sắp chỗ cho hai người ngồi, rất nhiệt tình đề cử phần ăn tình nhân trong tiệm.
Lâm Nhụy chú ý tới ánh mắt Hàn Vũ giật giật, vì vậy liền cười nói: "Lấy cái này đi."
Phục vụ rất mau đã rời đi.
Không khí lại lần nữa trở về yên lặng, Hàn Vũ để đầu hướng ra cửa sổ, chỉ chừa cho Lâm Nhụy một nửa sườn mặt.
"Ai?" Lâm Nhụy thử thăm dò gọi một tiếng.
Hàn Vũ không hé răng, rõ ràng là đang giận dỗi.
Lâm Nhụy dùng móng tay nhẹ nhàng cọ lên lòng bàn tay của Hàn Vũ, "Nói một câu được không?"
"Không tốt." Giọng nói rầu rĩ.
"Nga," Lâm Nhụy giống như bất đắc dĩ, "Vậy giờ em chỉ có thể đi tìm Lục Trạch."
Dứt lời cô đã sắp đứng lên, chỉ là mới vừa đứng lên, tay đã bị Hàn Vũ giữ chặt, "Không được đi!"
Hàn Vũ hung tợn nói, hai mắt trừng cô, anh trưng ra một bộ tư thế "nếu Lâm Nhụy đi anh sẽ liều mạng theo".
"Chính là anh không để ý đến em, em cũng không thể tiếp tục dùng mặt nóng dán vào mông lạnh của anh" Lâm Nhụy nói xong lại muốn đi.
Hàn Vũ nóng nảy, cả giận: "Em người phụ nữ này, không thấy được lão tử đang tức giận sao, em không thể an ủi lão tử một chút sao?"
Lâm Nhụy chớp chớp mắt, "An ủi như thế nào vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tự suy nghĩ đi!"Hàn Vũ tỏ vẻ rất ủy khuất rất tức giận, vốn dĩ chuyện tối hôm qua cũng đã làm anh tức muốn chết, kết quả hôm nay liền gặp được Lục Trạch khiêu khích, nếu là đàn ông thì không thể nuốt trôi cục tức này. Càng làm cho anh tức giận hơn là, ở thang máy, Lục Trạch gọi Lâm Nhụy là bảo bối, Lâm Nhụy cư nhiên không có phản bác lại, đây quả thực là trắng trợn táo bạo đội nón xanh cho anh a, xem anh như người chết sao?
Nhìn cả người Hàn Vũ tản ra oán niệm, sắc mặt tức giận đến dọa người, Lâm Nhụy mạc danh cảm thấy Hàn Vũ có vài phần đáng yêu.
Vì thế cô lại ngồi xuống, tiến đến bên cạnh Hàn Vũ, dùng một bàn tay lôi kéo cánh tay anh, "Vũ bé bỏng, thực xin lỗi, đừng giận nữa được không?"
Hàn Vũ lãnh khốc vô tình rút cánh tay ra, cái gì mà Vũ bé bỏng, cách gọi này ẻo lẻ chết đi được.
Hừ, càng tức giận!
Lâm Nhụy không có nhụt chí, ngước khuôn mặt nhỏ ghé vào đầu vai bán manh làm nũng với Hàn Vũ: "Anh bạn nhỏ đẹp trai, đừng tức giận với bảo bảo, bảo bảo biết sai rồi..."
"Ông xã yêu dấu, cục cưng..."
"Bảo bối lớn Hàn Vũ, bảo bối nhỏ Hàn Vũ..."
Giọng nói cô vừa mềm mại lại vừa nhẹ nhàng, nghe vào tai mềm mại như kẹo bông gòn, đặc biệt hơn nữa là cặp mắt to ngập nước kia đang chớp chớp nhìn chằm chằm anh, thần tiên cũng chịu không nổi.
Lỗ tai Hàn Vũ không tự giác đỏ lên, thấy Lâm Nhụy càng nói càng có xu thế buồn nôn, anh cúi đầu, trực tiếp ngăn chặn đôi môi anh đào đang lải nhải.
Khi môi mỏng in lên cánh môi hồng nhuận, giống với tưởng tượng, rất ngọt ngào.
Tựa hồ tâm tình không ổn cũng giảm bớt một ít.
"Không cho nói."
"Vì sao a?" Cô còn chưa nói đủ đâu.
"Em đúng là đồ ngốc..." Ngữ khí Hàn Vũ vừa ghét bỏ lại trộn lẫn một chút ngọt ngào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái gì mà bảo bối lớn, cái gì mà bảo bảo, anh chính là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, nếu để người khác nghe được chắc họ sẽ cười đến rụng răng."Vậy anh nói đi anh còn giận không?"
Lâm Nhụy hôn lên mặy Hàn Vũ một cái, cười tủm tỉm hỏi.
"..."
Hàn Vũ hừ một tiếng, không nói lời nào.
Lâm Nhụy lại bắt đầu đầy nhịp điệu kêu: "Vũ bảo bảo, Hàn bảo bảo..."
"Dừng ——, anh không tức giận nữa thì dừng đi."
Hàn Vũ vội vàng đình chỉ cô, vừa rồi cũng có mấy bàn người cách vách nhìn qua, làm cho mặt già của anh đỏ lên, chỉ thiếu điều muốn tìm cái khe đất chui mà vào.
"Đã nói rồi đó."
Lâm Nhụy rốt cuộc ngừng trêu đùa Hàn Vũ, nhìn thấy gương mặt lạnh lúc đầu của giáo thảo lại một lần nữa chuyển biến thành gương mặt như ánh mặt trời của vị vua trẻ, cô cũng vui vẻ theo..
Mỗi lần ở cùng Hàn Vũ, cả người và tâm tình cô cũng không tự giác mà trở nên nhẹ nhàng vui sướng. Ở trước mặt Hàn Vũ, cô không cần câu nệ hay ngụy trang bất kỳ cái gì, vĩnh viễn cũng là tùy tính tự do.
Bộ dáng này của Hàn Vũ, làm sao cô có thể buông tay đây.
Mặc kệ là cuối cùng Hàn Vũ sẽ lựa chọn như thế nào, nhưng trước khi hai người kết thúc, vẫn nên ăn bữa cơm trưa này cho vui vẻ đi.
Ít nhất, về sau khi nhớ tới, cũng là một đoạn hồi ức tốt đẹp.
Tác giả bảo chờ Lục Trạch, Hàn Vũ và chị Lâm HE, thì giáo sư sẽ xuất hiện. Mọi người muốn ngược Phó giáo sư như thế nào:))
Mình dạo này bận thi và còn mới phải đi làm thêm nên lịch up không cố định đâu ạ. Nếu các bạn muốn biết khi nào mình up truyện thì có thể follow Instagram của mình cho tiện nhé. Mình sẽ để thông tin ở phần cmt ạ #Va
Mng vote và cmt đi nà >
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro