Bảo hộ nàng ấy...
Bộ Nguyệt Thiển Trang
2024-08-19 09:47:09
“Kẻ nào tàn nhẫn như vậy, có thể dùng cách giết người ghê rợn thế này?”
Sau khi ăn xong, Nhạc Ngưng kéo Tần Hoan ra một bên hỏi han về án tử của Tống Nhu. Tần Hoan gật đầu, “Phải, thủ đoạn của hung thủ quá mức hung tàn, có thể là rất hận Tống Nhu.”
“Nhưng cũng không nên chặt đầu chứ, tiểu thư Tống gia xuất thân cao quý, nên rất khó có thể quen biết được người hung hãn tàn bạo như vậy. Hơn nữa, bình thường nàng cũng chỉ ở trong khuê phòng, sao có thể gây thù chuốc oán với người ta?”
Tần Hoan lập tức nghĩ đến dấu răng ám muội trên đầu vai Tống Nhu.
Nàng cụp mắt rồi lắc đầu, “Rất khó nói, cho dù là chỉ ở trong khuê phòng thì cũng chẳng có gì đảm bảo rằng nàng ta sẽ không khiến người khác bực bội vì một số chuyện vặt vãnh. Ai cũng vậy, đôi khi bản thân ngươi không nhận ra thế nhưng có lẽ người khác đã căm thù ngươi đến tận xương tủy rồi. Trên đời này mỗi người đều có một suy nghĩ khác nhau, cũng không phải ai cũng phân biệt rõ thị phi.”
Tần Hoan dừng lại một chút rồi nói, “Hoặc có thể nói, hung thủ chặt đầu của Tống tiểu thư là bởi vì muốn che giấu cái gì đó.”
Nhạc Ngưng nhướn mày, “Muốn che giấu cái gì?”
Tần Hoan gật đầu, đảo đảo con ngươi, “Có lẽ là trên đầu Tống Nhu có manh mối mấu chốt gì đó, cho nên hung thủ mới chặt đứt để đánh lạc hướng điều tra.”
Nói đến đây đột nhiên tim Tần Hoan đập mạnh, nếu như Tống Nhu bị giết chết ở bên ngoài thì hung thủ làm thế nào để mang xác nàng ta vào trong kiệu? Chẳng lẽ suốt cả một ngày đều không có ai đến hỏi han gì nàng ta sao?
Xác chết không có đầu thì liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra rồi, rốt cuộc là hung thủ dùng biện pháp gì để che mắt người khác?
Trong đầu Tần Hoan rối như tơ vò, thế nhưng nàng chỉ nghĩ chứ không nói ra ngoài.
Hiện giờ không giống với trước đây khi đi cùng phụ thân, hiện tại nàng chỉ làm việc mình nên làm, còn những việc khác thì để cho Tri phủ Đại nhân đi điều tra thôi.
Nhạc Ngưng hơi giật mình, bỗng nhiên ánh mắt trở nên nặng nền nhìn Tần Hoan, “Ngươi còn nhỏ hơn ta 1 tuổi, sao giọng nói lại có vẻ tang thương như vậy?” Dừng một chút Nhạc Ngưng nói thẳng, “Tần phủ còn có ai bắt nạt ngươi à?”
Tần Hoan cười to rồi lắc đầu, “Không có nữa rồi, ta đến Hầu phủ chẩn bệnh họ cũng đều biết, nể mặt mũi của Hầu phủ nên bọn họ không dám nữa rồi.”
Nhạc Ngưng gật đầu, “Vậy cũng tốt.” Nói xong nàng lại bất đắc dĩ, “Ngươi đã có y thuật tốt như vật, sao không để lộ ra từ sớm, như vậy người khác cũng không dám khinh thường nhục mạ ngươi nữa. Trước đây ngươi nghĩ cái gì vậy?”
Tần Hoan thu hồi ánh mắt, “Trước khi còn nhỏ tuổi nên cứ nhượng bộ rồi nhượng bộ, dù sao ta cũng chỉ là một người ăn nhờ ở đậu.”
Đột nhiên đôi mắt Nhạc Ngưng lóe sáng, “Vậy lần trước ngươi rơi xuống hồ là có chuyện gì?”
Tần Hoan cười khổ, “Chẳng lẽ Quận chúa cũng nghe được mấy lời đồn đại bên ngoài?”
Nét mặt Nhạc Ngưng có hơi không được tự nhiên, nàng ho nhẹ một tiếng, “Ta không có ý dò la bàn tán linh tinh, chẳng qua Tần phủ tự cho là che giấu tốt thế nhưng thành Cẩm Châu lớn như vậy, ai ai cũng đều biết cả rồi. Ngươi cứ nói đi, ngươi có phải nhảy hồ vì công tử Tri phủ không?”
Tần Hoan đặt ly trà xuống, trong mắt toàn bất đắc dĩ, “Đương nhiên không phải, đêm hôm đó trời mưa to, bên bờ hồ bán nguyệt rất trơn nên ta mới trượt chân rơi xuống. Cái gì mà công tử Tri phủ chứ, chẳng biết là ai nói bậy như vậy.”
“Tức là ngươi không thích công tử Tri phủ?”
Lông mày Nhạc Ngưng nhíu chặt, không hỏi rõ ràng thì không thôi.
Tần Hoan giang tay nhún vai, nét mặt cực kỳ thản nhiên, “Xưa giờ mới chỉ gặp qua được vài lần, sao có thể nói là thích? Cũng chẳng biết kẻ nào trong phủ đặt điều nói ra mấy lời như vậy, khó trách Quận chúa hiểu lầm.”
Nhạc Ngưng nghe đến đây liền gật đầu mãn nguyện, “Thế cũng tốt, công tử Tri phủ cái gì chứ, ta xem hắn chỉ là cái loại công tử nhà giàu vô vị chỉ biết trêu gió ghẹo trăng, đã thế còn lúc nào cũng ra vẻ tự cao tự đại, chẳng có chỗ nào xứng với ngươi!”
Tần Hoan đột nhiên muốn trêu chọc, “Nói ra thì tuổi của Quận chúa đã đến lúc rồi, Hầu gia và phu nhân đã mai mối gì cho Quận chúa chưa? Không biết Quận chúa xem trọng người như thế nào nhỉ?”
Nhạc Ngưng nghe thấy thế cũng không xấu hổ hay giận dữ gì, chỉ lắc đầu, “Hôn sự của Đại ca gây ra chuyện náo loạn như vậy nên nhất định là mẫu thân muốn để ta ở lại thêm 2 năm nữa. Còn nói đến ta xem trọng người như thế nào hả, đầu tiên đánh thắng ta đã rồi tính tiếp!”
Tần Hoan nghe thấy biết rõ ràng là Nhạc Ngưng đang đùa. Lúc nàng còn nhỏ đã bôn ba cùng phụ thân đi khắp nơi rồi, gần như cứ 2 năm là đổi một chỗ ở, cũng có nghĩa là nàng chưa bao giờ ở một chỗ quá lâu, đương nhiên không có kết giao bằng hữu.
Cho đến khi nàng về kinh thành, thỉnh thoảng nàng cũng cùng mẹ đi giao lưu với các tiểu thư quý tộc trong kinh. Thế nhưng đám quý nữ kinh thành này đều mắt cao hơn đầu, luôn luôn đề cao nguồn gốc danh gia vọng tộc hay bối cảnh phe cánh trong triều. Tuy phụ thân nàng là quan Tam phẩm Đại Lý Tự khanh địa vị cao quý thế nhưng cũng không so sánh được với những công hầu bá tước thế lực mạnh mẽ, lại cộng thêm phụ thân xuất thân hàn môn, không có chỗ dựa cũng không theo bè cánh nào. Cho nên đám quý nữ này còn không muốn kết giao với nàng chứ đừng nói trở thành bằng hữu thân thiết.
Sau đó nàng cũng chẳng còn ý định đi kết giao bằng hữu nữa, ngoại trừ trường hợp bất khả kháng thì nàng rất ít lui tới mấy chỗ hội hoa xuân hay tiệc trà xã giao. Đến đó cứ phải giả vờ ân cần thì thà ở nhà xem hồ sơ vụ án của phụ thân còn có ích hơn.
Tần Hoan nhìn Nhạc Ngưng, lần đầu tiên nàng cảm nhận được tình cảm bạn bè khuê mật.
Hai người nói chuyện một lúc thì tiểu nha đầu thiếp thân của Nhạc Ngưng là Lục Kỳ đi đến, “Tiểu thư, Trì Điện hạ phái người đến nói là không còn sớm nữa, Cửu cô nương nên trở về phủ rồi.”
Nhạc Ngưng nhìn sắc trời bên ngoài rồi nhướn mày, “Vẫn còn sớm cơ mà?”
Tần Hoan bật cười, “Hai ngày này ta vẫn còn phải đến nữa, bệnh của Thái trưởng Công chúa vẫn chưa thể coi thường được. Quận chúa chớ trách, lần sau ta tới lại nói chuyện vụ án với Quận chúa.”
Nhạc Ngưng thở dài rồi dặn dò, “Trì Điện hạ cũng kỳ có tên tuổi ở phía tây, ngươi ở trước mặt hắn cũng phải cẩn thận một chút. Nghe nói lúc hắn hung dữ lên thì thân thích cũng không nhận, ngay cả giặc Nhung cũng rất sợ hắn, cho nên ngươi đừng vội tin dáng vẻ ngoan ngoãn lanh lợi trước mặt tổ mẫu của hắn, một người có tâm tư sâu xa, thủ đoạn tàn nhẫn thì tuyệt đối không thể giống người bình thường.”
Ý cười của Tần Hoan càng sâu, “Vâng, ta đã biết, Quận chúa yên tâm đi.”
Nhạc Ngưng nhíu mày, giọng nói thêm phần nặng nề, “Thực sự là không yên tâm lắm, tính tình ngươi quá nhu nhược rồi.”
Tần Hoan lại cười bất đắc dĩ, phải cam đoan thêm mấy câu nữa thì Nhạc Ngưng mới cho phép nàng ra khỏi cửa. Bạch Phong đang chờ ở bên ngoài, nhìn thấy nàng đi ra hắn vội vàng hành lễ, “Cửu cô nương, Điện hạ nhà ta đã chờ cô nương ở cửa phủ, xin mời người...”
Tần Hoan gật đầu, nàng cáo từ Nhạc Ngưng rồi đến tiền viện cáo từ Giang thị, sau đó mới đi ra khỏi phủ.
Tần Hoan và Phục Linh đi ở đằng trước, Bạch Phong đi theo phía sau. Hắn rõ ràng là một người sống thế nhưng đi trên đường không hề nghe thấy tiếng bước chân nào, Phục Linh vốn đã sợ Yến Trì rồi cho nên cũng sẽ có tâm lý hơi sợ sợ với Bạch Phong, nàng căng thẳng theo sát sau lưng Tần Hoan.
Vừa ra khỏi cửa phủ liền thấy một chiếc xe ngựa rất hoa lệ đã dừng sẵn ở đó.
Tần Hoan trợn mắt, nhìn nhìn bốn phía xung quanh xe ngựa nhưng cũng không thấy bóng dáng Yến Trì đâu.
Tần Hoan quay đầu lại, nhìn thoáng qua Bạch Phong im lặng vô thanh ở phía sau mình, nàng chỉ thấy Bạch Phong cúi đầu chứ không nói một lời nào cả.
Tần Hoan nhíu mày, thôi bỏ đi, vốn cũng không nhất định phải là Yến Trì đưa mình về mới được, chỉ cần Bạch Phong đánh xe ngựa là được rồi. Thân phận Yến Trì cao quý, mặc dù hắn đã đến Cẩm Châu nhưng nhìn hắn thường xuyên ra vào thư phòng bàn bạc cùng với Nhạc Quỳnh mới biết hắn cũng không phải là người nhàn rỗi gì. Tần Hoan thở phào, không còn thắc mắc gì nữa, nàng đi thẳng ra chỗ xe ngựa.
Ra đến nơi, Tần Hoan chuẩn bị vén rèm xe lên, thế nhưng vừa vén lên thì nàng lại cực kỳ sửng sốt.
Bên trong xe ngựa, Yến Trì mặc bộ áo bào màu đen ngồi đó giống như một bức tượng đại Phật dưới ánh sáng lờ mờ khiến người ta kinh hãi. Hắn lười biếng dựa trên vách xe, nhìn thấy rèm xe được vén lên, hắn bĩu môi một cái, “Sao lại lâu như vậy?”
Tần Hoan sững sờ, vẫn đang không phản ứng kịp.
Nàng vốn cho rằng Yến Trì là có việc nên rời đi rồi, thế nào cũng không ngờ được là hắn lại ngồi sẵn vào trong xe ngựa.
Chuyện nam nữ cấm kỵ ở Đại Chu tuy rằng không nghiêm, thế nhưng ngồi chung xe ngựa thì cũng không thỏa đáng lắm, hắn và nàng cũng không tính là quá thân quen, Hầu phủ lại chẳng phải là thiếu xe ngựa. Huống chi sáng nay chẳng phải là hắn vẫn cưỡi ngựa sao?
“Thất thần cái gì?” Yến Trì thấy Tần Hoan hóa đá một lúc còn chưa động đậy, hắn cất tiếng hỏi.
Mặc dù hắn ở bên trong xe ngựa, ngăn cách bởi một bức rèm cửa, thế nhưng hắn luôn chú ý đến động tĩnh ở bên ngoài. Nàng phát hiện hắn không ở đó mà cũng không hỏi han câu nào, giống như hắn có đưa nàng về hay không cũng chẳng quan trọng lắm.
Tần Hoan phục hồi tinh thần, nàng nhanh nhẹn bước lên xe.
Yến Trì đã ở bên trong thì đương nhiên Phục Linh cũng không dám ngồi, nàng nơm nớp lo sợ ngồi ở bên ngoài càng xe. Nàng tò mò quan sát Bạch Phong, nhìn mãi một lúc lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm, nàng nhận thấy người thị vệ áo trắng này không không cho người ta sợ hãi như Trì Điện hạ.
Bạch Phong vung roi, xe ngựa bắt đầu lăn bánh.
Trong xe rất chật hẹp, Tần Hoan cố gắn ưỡn thẳng sống lưng.
Yến Trì người này, theo như lời nói của Nhạc Ngưng, hắn chỉ cười cười nói nói ngoan ngoãn lanh lợi trước mặt Thái trưởng Công chúa và phu thê Nhạc Quỳnh, thế nhưng Tần Hoan cũng tự mình hiểu được, khi hắn thể hiện ra dáng vẻ đó thì sự lạnh lùng xa cách không quan tâm đến thế gian mới thực sự là tính cách của Yến Trì.
“Nói chuyện với Nhạc Ngưng lâu như vậy à?”
Rèm xe đã hạ hết xuống, trong xe ngựa chỉ có ánh sáng mờ ảo u ám, gương mặt của Yến Trì lại ẩn sau chỗ tối, ngay cả đôi mắt kia cũng cực kỳ thâm trầm khiến Tần Hoan không nhìn ra hắn vui vẻ hay phẫn nộ. Mà khi hắn mở miệng hỏi thì Tần Hoan càng đoán không ra.
“Phải, Quận chúa rất có hứng thú với vụ án nên mới hỏi ta mấy vấn đề.”
“Hàn Nguyệt dùng có tiện tay không?” Yến Trì lại hỏi.
Trong lòng Tần Hoan hơi ngọ nguậy, nàng gật đầu, “Không chỉ có Hàn Nguyệt tiện tay, bộ bao tay Điện hạ đưa cũng cực kỳ phù hợp. Đa tạ Điện hạ.”
Yến Trì híp mắt, hắn dừng lại không nói tiếp nữa.
Khóe mắt Tần Hoan co giật, bỗng nhiên nàng cảm nhận được Yến Trì hơi tức giận, nhưng vừa rồi rõ ràng là nàng đã khích lệ với cảm tạ hắn rồi mà, sao hắn lại tức giận nữa? Trong lòng Tần Hoan chằng chịt nghi vấn không lý giải được.
“Ngươi có còn nhớ đây là phí chữa bệnh không?”
Mặc kệ Tần Hoan sửng sốt mãi một lúc sau Yến Trì mới mở miệng, giọng nói hắn càng nặng nề, ý tức giận càng rõ ràng. Câu này vừa nói ra thì trong đầu Tần Hoan đột nhiên lóe sáng, nàng đã hiểu rồi!
Sau khi ăn xong, Nhạc Ngưng kéo Tần Hoan ra một bên hỏi han về án tử của Tống Nhu. Tần Hoan gật đầu, “Phải, thủ đoạn của hung thủ quá mức hung tàn, có thể là rất hận Tống Nhu.”
“Nhưng cũng không nên chặt đầu chứ, tiểu thư Tống gia xuất thân cao quý, nên rất khó có thể quen biết được người hung hãn tàn bạo như vậy. Hơn nữa, bình thường nàng cũng chỉ ở trong khuê phòng, sao có thể gây thù chuốc oán với người ta?”
Tần Hoan lập tức nghĩ đến dấu răng ám muội trên đầu vai Tống Nhu.
Nàng cụp mắt rồi lắc đầu, “Rất khó nói, cho dù là chỉ ở trong khuê phòng thì cũng chẳng có gì đảm bảo rằng nàng ta sẽ không khiến người khác bực bội vì một số chuyện vặt vãnh. Ai cũng vậy, đôi khi bản thân ngươi không nhận ra thế nhưng có lẽ người khác đã căm thù ngươi đến tận xương tủy rồi. Trên đời này mỗi người đều có một suy nghĩ khác nhau, cũng không phải ai cũng phân biệt rõ thị phi.”
Tần Hoan dừng lại một chút rồi nói, “Hoặc có thể nói, hung thủ chặt đầu của Tống tiểu thư là bởi vì muốn che giấu cái gì đó.”
Nhạc Ngưng nhướn mày, “Muốn che giấu cái gì?”
Tần Hoan gật đầu, đảo đảo con ngươi, “Có lẽ là trên đầu Tống Nhu có manh mối mấu chốt gì đó, cho nên hung thủ mới chặt đứt để đánh lạc hướng điều tra.”
Nói đến đây đột nhiên tim Tần Hoan đập mạnh, nếu như Tống Nhu bị giết chết ở bên ngoài thì hung thủ làm thế nào để mang xác nàng ta vào trong kiệu? Chẳng lẽ suốt cả một ngày đều không có ai đến hỏi han gì nàng ta sao?
Xác chết không có đầu thì liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra rồi, rốt cuộc là hung thủ dùng biện pháp gì để che mắt người khác?
Trong đầu Tần Hoan rối như tơ vò, thế nhưng nàng chỉ nghĩ chứ không nói ra ngoài.
Hiện giờ không giống với trước đây khi đi cùng phụ thân, hiện tại nàng chỉ làm việc mình nên làm, còn những việc khác thì để cho Tri phủ Đại nhân đi điều tra thôi.
Nhạc Ngưng hơi giật mình, bỗng nhiên ánh mắt trở nên nặng nền nhìn Tần Hoan, “Ngươi còn nhỏ hơn ta 1 tuổi, sao giọng nói lại có vẻ tang thương như vậy?” Dừng một chút Nhạc Ngưng nói thẳng, “Tần phủ còn có ai bắt nạt ngươi à?”
Tần Hoan cười to rồi lắc đầu, “Không có nữa rồi, ta đến Hầu phủ chẩn bệnh họ cũng đều biết, nể mặt mũi của Hầu phủ nên bọn họ không dám nữa rồi.”
Nhạc Ngưng gật đầu, “Vậy cũng tốt.” Nói xong nàng lại bất đắc dĩ, “Ngươi đã có y thuật tốt như vật, sao không để lộ ra từ sớm, như vậy người khác cũng không dám khinh thường nhục mạ ngươi nữa. Trước đây ngươi nghĩ cái gì vậy?”
Tần Hoan thu hồi ánh mắt, “Trước khi còn nhỏ tuổi nên cứ nhượng bộ rồi nhượng bộ, dù sao ta cũng chỉ là một người ăn nhờ ở đậu.”
Đột nhiên đôi mắt Nhạc Ngưng lóe sáng, “Vậy lần trước ngươi rơi xuống hồ là có chuyện gì?”
Tần Hoan cười khổ, “Chẳng lẽ Quận chúa cũng nghe được mấy lời đồn đại bên ngoài?”
Nét mặt Nhạc Ngưng có hơi không được tự nhiên, nàng ho nhẹ một tiếng, “Ta không có ý dò la bàn tán linh tinh, chẳng qua Tần phủ tự cho là che giấu tốt thế nhưng thành Cẩm Châu lớn như vậy, ai ai cũng đều biết cả rồi. Ngươi cứ nói đi, ngươi có phải nhảy hồ vì công tử Tri phủ không?”
Tần Hoan đặt ly trà xuống, trong mắt toàn bất đắc dĩ, “Đương nhiên không phải, đêm hôm đó trời mưa to, bên bờ hồ bán nguyệt rất trơn nên ta mới trượt chân rơi xuống. Cái gì mà công tử Tri phủ chứ, chẳng biết là ai nói bậy như vậy.”
“Tức là ngươi không thích công tử Tri phủ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lông mày Nhạc Ngưng nhíu chặt, không hỏi rõ ràng thì không thôi.
Tần Hoan giang tay nhún vai, nét mặt cực kỳ thản nhiên, “Xưa giờ mới chỉ gặp qua được vài lần, sao có thể nói là thích? Cũng chẳng biết kẻ nào trong phủ đặt điều nói ra mấy lời như vậy, khó trách Quận chúa hiểu lầm.”
Nhạc Ngưng nghe đến đây liền gật đầu mãn nguyện, “Thế cũng tốt, công tử Tri phủ cái gì chứ, ta xem hắn chỉ là cái loại công tử nhà giàu vô vị chỉ biết trêu gió ghẹo trăng, đã thế còn lúc nào cũng ra vẻ tự cao tự đại, chẳng có chỗ nào xứng với ngươi!”
Tần Hoan đột nhiên muốn trêu chọc, “Nói ra thì tuổi của Quận chúa đã đến lúc rồi, Hầu gia và phu nhân đã mai mối gì cho Quận chúa chưa? Không biết Quận chúa xem trọng người như thế nào nhỉ?”
Nhạc Ngưng nghe thấy thế cũng không xấu hổ hay giận dữ gì, chỉ lắc đầu, “Hôn sự của Đại ca gây ra chuyện náo loạn như vậy nên nhất định là mẫu thân muốn để ta ở lại thêm 2 năm nữa. Còn nói đến ta xem trọng người như thế nào hả, đầu tiên đánh thắng ta đã rồi tính tiếp!”
Tần Hoan nghe thấy biết rõ ràng là Nhạc Ngưng đang đùa. Lúc nàng còn nhỏ đã bôn ba cùng phụ thân đi khắp nơi rồi, gần như cứ 2 năm là đổi một chỗ ở, cũng có nghĩa là nàng chưa bao giờ ở một chỗ quá lâu, đương nhiên không có kết giao bằng hữu.
Cho đến khi nàng về kinh thành, thỉnh thoảng nàng cũng cùng mẹ đi giao lưu với các tiểu thư quý tộc trong kinh. Thế nhưng đám quý nữ kinh thành này đều mắt cao hơn đầu, luôn luôn đề cao nguồn gốc danh gia vọng tộc hay bối cảnh phe cánh trong triều. Tuy phụ thân nàng là quan Tam phẩm Đại Lý Tự khanh địa vị cao quý thế nhưng cũng không so sánh được với những công hầu bá tước thế lực mạnh mẽ, lại cộng thêm phụ thân xuất thân hàn môn, không có chỗ dựa cũng không theo bè cánh nào. Cho nên đám quý nữ này còn không muốn kết giao với nàng chứ đừng nói trở thành bằng hữu thân thiết.
Sau đó nàng cũng chẳng còn ý định đi kết giao bằng hữu nữa, ngoại trừ trường hợp bất khả kháng thì nàng rất ít lui tới mấy chỗ hội hoa xuân hay tiệc trà xã giao. Đến đó cứ phải giả vờ ân cần thì thà ở nhà xem hồ sơ vụ án của phụ thân còn có ích hơn.
Tần Hoan nhìn Nhạc Ngưng, lần đầu tiên nàng cảm nhận được tình cảm bạn bè khuê mật.
Hai người nói chuyện một lúc thì tiểu nha đầu thiếp thân của Nhạc Ngưng là Lục Kỳ đi đến, “Tiểu thư, Trì Điện hạ phái người đến nói là không còn sớm nữa, Cửu cô nương nên trở về phủ rồi.”
Nhạc Ngưng nhìn sắc trời bên ngoài rồi nhướn mày, “Vẫn còn sớm cơ mà?”
Tần Hoan bật cười, “Hai ngày này ta vẫn còn phải đến nữa, bệnh của Thái trưởng Công chúa vẫn chưa thể coi thường được. Quận chúa chớ trách, lần sau ta tới lại nói chuyện vụ án với Quận chúa.”
Nhạc Ngưng thở dài rồi dặn dò, “Trì Điện hạ cũng kỳ có tên tuổi ở phía tây, ngươi ở trước mặt hắn cũng phải cẩn thận một chút. Nghe nói lúc hắn hung dữ lên thì thân thích cũng không nhận, ngay cả giặc Nhung cũng rất sợ hắn, cho nên ngươi đừng vội tin dáng vẻ ngoan ngoãn lanh lợi trước mặt tổ mẫu của hắn, một người có tâm tư sâu xa, thủ đoạn tàn nhẫn thì tuyệt đối không thể giống người bình thường.”
Ý cười của Tần Hoan càng sâu, “Vâng, ta đã biết, Quận chúa yên tâm đi.”
Nhạc Ngưng nhíu mày, giọng nói thêm phần nặng nề, “Thực sự là không yên tâm lắm, tính tình ngươi quá nhu nhược rồi.”
Tần Hoan lại cười bất đắc dĩ, phải cam đoan thêm mấy câu nữa thì Nhạc Ngưng mới cho phép nàng ra khỏi cửa. Bạch Phong đang chờ ở bên ngoài, nhìn thấy nàng đi ra hắn vội vàng hành lễ, “Cửu cô nương, Điện hạ nhà ta đã chờ cô nương ở cửa phủ, xin mời người...”
Tần Hoan gật đầu, nàng cáo từ Nhạc Ngưng rồi đến tiền viện cáo từ Giang thị, sau đó mới đi ra khỏi phủ.
Tần Hoan và Phục Linh đi ở đằng trước, Bạch Phong đi theo phía sau. Hắn rõ ràng là một người sống thế nhưng đi trên đường không hề nghe thấy tiếng bước chân nào, Phục Linh vốn đã sợ Yến Trì rồi cho nên cũng sẽ có tâm lý hơi sợ sợ với Bạch Phong, nàng căng thẳng theo sát sau lưng Tần Hoan.
Vừa ra khỏi cửa phủ liền thấy một chiếc xe ngựa rất hoa lệ đã dừng sẵn ở đó.
Tần Hoan trợn mắt, nhìn nhìn bốn phía xung quanh xe ngựa nhưng cũng không thấy bóng dáng Yến Trì đâu.
Tần Hoan quay đầu lại, nhìn thoáng qua Bạch Phong im lặng vô thanh ở phía sau mình, nàng chỉ thấy Bạch Phong cúi đầu chứ không nói một lời nào cả.
Tần Hoan nhíu mày, thôi bỏ đi, vốn cũng không nhất định phải là Yến Trì đưa mình về mới được, chỉ cần Bạch Phong đánh xe ngựa là được rồi. Thân phận Yến Trì cao quý, mặc dù hắn đã đến Cẩm Châu nhưng nhìn hắn thường xuyên ra vào thư phòng bàn bạc cùng với Nhạc Quỳnh mới biết hắn cũng không phải là người nhàn rỗi gì. Tần Hoan thở phào, không còn thắc mắc gì nữa, nàng đi thẳng ra chỗ xe ngựa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ra đến nơi, Tần Hoan chuẩn bị vén rèm xe lên, thế nhưng vừa vén lên thì nàng lại cực kỳ sửng sốt.
Bên trong xe ngựa, Yến Trì mặc bộ áo bào màu đen ngồi đó giống như một bức tượng đại Phật dưới ánh sáng lờ mờ khiến người ta kinh hãi. Hắn lười biếng dựa trên vách xe, nhìn thấy rèm xe được vén lên, hắn bĩu môi một cái, “Sao lại lâu như vậy?”
Tần Hoan sững sờ, vẫn đang không phản ứng kịp.
Nàng vốn cho rằng Yến Trì là có việc nên rời đi rồi, thế nào cũng không ngờ được là hắn lại ngồi sẵn vào trong xe ngựa.
Chuyện nam nữ cấm kỵ ở Đại Chu tuy rằng không nghiêm, thế nhưng ngồi chung xe ngựa thì cũng không thỏa đáng lắm, hắn và nàng cũng không tính là quá thân quen, Hầu phủ lại chẳng phải là thiếu xe ngựa. Huống chi sáng nay chẳng phải là hắn vẫn cưỡi ngựa sao?
“Thất thần cái gì?” Yến Trì thấy Tần Hoan hóa đá một lúc còn chưa động đậy, hắn cất tiếng hỏi.
Mặc dù hắn ở bên trong xe ngựa, ngăn cách bởi một bức rèm cửa, thế nhưng hắn luôn chú ý đến động tĩnh ở bên ngoài. Nàng phát hiện hắn không ở đó mà cũng không hỏi han câu nào, giống như hắn có đưa nàng về hay không cũng chẳng quan trọng lắm.
Tần Hoan phục hồi tinh thần, nàng nhanh nhẹn bước lên xe.
Yến Trì đã ở bên trong thì đương nhiên Phục Linh cũng không dám ngồi, nàng nơm nớp lo sợ ngồi ở bên ngoài càng xe. Nàng tò mò quan sát Bạch Phong, nhìn mãi một lúc lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm, nàng nhận thấy người thị vệ áo trắng này không không cho người ta sợ hãi như Trì Điện hạ.
Bạch Phong vung roi, xe ngựa bắt đầu lăn bánh.
Trong xe rất chật hẹp, Tần Hoan cố gắn ưỡn thẳng sống lưng.
Yến Trì người này, theo như lời nói của Nhạc Ngưng, hắn chỉ cười cười nói nói ngoan ngoãn lanh lợi trước mặt Thái trưởng Công chúa và phu thê Nhạc Quỳnh, thế nhưng Tần Hoan cũng tự mình hiểu được, khi hắn thể hiện ra dáng vẻ đó thì sự lạnh lùng xa cách không quan tâm đến thế gian mới thực sự là tính cách của Yến Trì.
“Nói chuyện với Nhạc Ngưng lâu như vậy à?”
Rèm xe đã hạ hết xuống, trong xe ngựa chỉ có ánh sáng mờ ảo u ám, gương mặt của Yến Trì lại ẩn sau chỗ tối, ngay cả đôi mắt kia cũng cực kỳ thâm trầm khiến Tần Hoan không nhìn ra hắn vui vẻ hay phẫn nộ. Mà khi hắn mở miệng hỏi thì Tần Hoan càng đoán không ra.
“Phải, Quận chúa rất có hứng thú với vụ án nên mới hỏi ta mấy vấn đề.”
“Hàn Nguyệt dùng có tiện tay không?” Yến Trì lại hỏi.
Trong lòng Tần Hoan hơi ngọ nguậy, nàng gật đầu, “Không chỉ có Hàn Nguyệt tiện tay, bộ bao tay Điện hạ đưa cũng cực kỳ phù hợp. Đa tạ Điện hạ.”
Yến Trì híp mắt, hắn dừng lại không nói tiếp nữa.
Khóe mắt Tần Hoan co giật, bỗng nhiên nàng cảm nhận được Yến Trì hơi tức giận, nhưng vừa rồi rõ ràng là nàng đã khích lệ với cảm tạ hắn rồi mà, sao hắn lại tức giận nữa? Trong lòng Tần Hoan chằng chịt nghi vấn không lý giải được.
“Ngươi có còn nhớ đây là phí chữa bệnh không?”
Mặc kệ Tần Hoan sửng sốt mãi một lúc sau Yến Trì mới mở miệng, giọng nói hắn càng nặng nề, ý tức giận càng rõ ràng. Câu này vừa nói ra thì trong đầu Tần Hoan đột nhiên lóe sáng, nàng đã hiểu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro