Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Bệnh điên di tr...

Bộ Nguyệt Thiển Trang

2024-08-19 09:47:09

Tần Hoan kinh ngạc nhìn Diêu Tâm Lan, có người muốn hại nàng?!

“Cửu muội muội, có người muốn độc hại ta! Thuốc của ta... trong thuốc của bị người ta bỏ thêm đồ!” Diêu Tâm Lan nói xong thì trên mặt đã đẫm lệ, nàng xoay người nhìn Mặc Thư, “Đi, đi lấy bã thuốc còn sót lại qua đây!”

Hốc mắt Mặc Thư cũng đỏ ửng, nàng gật đầu rồi chạy về hướng tủ cao, mở ngăn kéo lấy ra một cái khăn lụa. Mặc Thư đi nhanh đến trước mặt Tần Hoan rồi mở khăn lụa ra, “Cửu cô nương xem đi...”

Mùi thảo dược bên trong khăn lụa bay ra, cho đến khi khăn được mở ra hoàn toàn Tần Hoan ngay lập tức nhăn mày.

Đơn thuốc là nàng viết nên bên trong có thuốc gì đương nhiên nàng cũng sẽ hiểu rõ, nàng mở rộng khăn lụa ra bới bới đống bã thuốc rồi khẽ nói, “Thuốc này không đúng, bên trong có thêm vị xạ hương và đương quy.”

Mặc Thư gật đầu lia lịa, nước mắt lại trào ra. Diêu Tâm Lan thấy Tần Hoan chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra thuốc không đúng cũng bật khóc.

Tần Hoan nhíu chặt lông mày.

Diêu Tâm Lan vốn đã bị dọa xảy thai, máu chảy không ngừng, mà xạ hương này làm cho tử cung co rút đẩy thai ra, còn xạ hương để lưu thông máu đọng. Kết hợp hai vị thuốc này lại chính là muốn hại chết cả hai mẹ con Diêu Tâm Lan.

“Thuốc này là ai đi lấy? Đại ca và tổ mẫu có biết không?”

Tần Hoan vừa nói xong thì Diêu Tâm Lan bắt đầu đau lòng khóc nấc lên. Mặc Thư nói, “Cửu cô nương, người hại tiểu thư bọn ta là người trong Tần phủ, tiểu thư bọn ta hiện tại đã quá sợ hãi nên không dám nói với thiếu gia và lão phu nhân, đi lấy thuốc cũng là tiểu nha đầu trong phòng chúng ta. Nhưng bên phòng thuốc rồi tới nhà bếp sắc thuốc cũng không biết đã qua tay bao nhiêu người, không tra ra được. Còn nữa, chưa chắc Đại thiếu gia và phu nhân đã tin lời tiểu thư nói.”

Tần Hoan chau mày, “Cái thai trong bụng Đại tẩu chính là đích trưởng tôn của Tam phòng, trước mắt bã thuốc này chính là chứng cớ, sao lão phu nhân và Đại ca lại không tin?”

Diêu Tâm Lan khóc thút thít, nghe đến đây liền quay đầu lại nắm lấy tay Tần Hoan, “Muội muội tốt, tính tình muội muội trầm ổn nên ta mới dám nói tình hình hiện tại cho muội, cũng là muốn để cho sau này muội muội quan tâm đến hài tử của ta thêm một chút. Chuyện khác tạm không nhắ đến, nhưng người hạ dược này ta sẽ bảo Mặc Thư chú ý. Chỉ sợ Tần phủ quá lớn nên không bắt được tận tay.”

Tần Hoan nhếch môi cười, nhìn dáng vẻ tủi thân đáng thương của Diêu Tâm Lan khiến lòng nàng tràn đầy nghi hoặc.

Làm ra chuyện ác độc như vậy, vì sao Diêu Tâm Lan không nói cho Tần Sâm hoặc Tưởng thị mà lại nói cho nàng?

Chẳng lẽ thật sự chỉ là muốn nàng quan tâm hơn đến hài tử của Diêu Tâm Lan?

Thấy Tần Hoan đang suy nghĩ sâu xa nên Diêu Tâm Lan lại túm lấy tay nàng, “Muội muội, mau thi châm đi, muội đã thấy bã thuốc rồi đó, giờ ta không dám uống thuốc nữa, chỉ sợ lần này muội kê đơn cũng sẽ lại bị người ta bỏ thêm đồ vào.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Hoan hoàn hồn, lấy túi châm trong tay áo ra, Mặc Thư bên cạnh đã cất bã thuốc vào trong ngăn kéo rồi cởi y phục trên người Diêu Tâm Lan ra giúp Tần Hoan hạ châm. Tần Hoan không suy nghĩ nữa, tập trung tinh thần để thi châm, châm xong thì trước ngực nàng cũng ướt sũng mồ hôi.

Thi châm xong sắc mặt Diêu Tâm Lan cũng đã có chuyển biến tốt, lúc này Tần Hoan mới nói, “Không thể thi châm hàng ngày được, nếu Đại tẩu lo lắng về thuốc nước thì ta sẽ tự tay điều chế thuốc viên, Đại tẩu ăn hàng ngày là được.”

Đáy mắt Diêu Tâm Lan sáng lên, “Muội muội tốt, được như thế thì quá tốt rồi.”

Tần Hoan gật đầu, “Bây giờ muội về Đinh Lan uyển làm luôn, tối nay làm xong rồi muội sẽ bảo Phục Linh mang qua cho Đại tẩu.”

Diêu Tâm Lan gật đầu, trên mặt có vẻ mệt mỏi buồn ngủ, Tần Hoan liền cáo từ rồi đi ra khỏi phòng. Tưởng thị và mọi người vẫn chờ bên ngoài, Tần Hoan nhún người hành lễ, “Tần Hoan đã thi châm xong, hiện tại đã ổn rồi, đơn thuốc vẫn là thuốc lần trước. Hiện tại Đại tẩu hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nếu có đến thăm thì cũng đừng làm ồn.”

Lâm thị tiến lên cầm lấy tay Tần Hoan, “Hoan nhi tốt, vất vả cho con, con cũng mệt mỏi rồi, mau quay về nghỉ ngơi đi.”

Tần Sâm tiến lên, “Cửu muội muội, Đại ca đưa muội trở về.”

Tần Hoan gật đầu, rồi đi ra cửa. Phục Linh đang chờ bên ngoài thấy nàng ra cũng đi theo sau.

Tần Sâm đi cách nàng vài bước, tất cả cùng nhau ra khỏi Lâm Phong viện.

“Cửu muội muội, thân thể Tâm Lan thế nào?”

Tròng mắt Tần Hoan hơi động động, “Lần trước Đại tẩu bị ra máu quá nhiều nên giờ vẫn còn sợ hãi, hơi lo lắng quá mức thôi.”

Tần Sâm thở phào, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, mấy hôm nay buổi đêm nàng toàn gặp ác mộng, luôn nói có người hại nàng.”

Tần Sâm quay đầu lại nhìn Tần Sâm, nàng định nói sự thật mà ban nãy Diêu Tâm Lan kể cho Tần Sâm nghe, chuyện đã đến mức hạ dược hại người, mà Tần Sâm cũng là nam chủ nhân của Tần phủ nên cần phải biết, hơn nữa cũng cần phải tra ra kẻ độc ác đã hạ dược kia. Thế nhưng cuối cùng nàng lại do dự mà không nói ra nữa, Diêu Tâm Lan đã lựa chọn không nói ra thì Tần Hoan không dám quyết định thay nàng.

Có thể là vẻ mặt Tần Hoan quá mức nghiêm trọng nên Tần Sâm bỗng nhiên nói, “Cửu muội muội đang nghĩ gì thế? Tâm Lan đã nói với muội chuyện gì?”

Trong lòng Tần Hoan căng thẳng nhưng trên mặt vẫn ung dung, “Không có, sao Đại ca lại hỏi như vậy?”

Tần Sâm cười khổ, “Cửu muội muội không biết rồi, Đại tẩu muội có lẽ thực sự đã bị dọa, hai ngày nay toàn nói những lời kỳ quái.” Tần Sâm hơi ngừng lại rồi khẽ nói, chất giọng còn hơi đau khổ, “Vả lại trong nhà Đại tẩu muội có... có vài người bị bệnh điên. Ngoại tổ mẫu và tỷ tỷ nàng đều bị điên mà chết. Trước khi đại hôn cũng có đại phu nói qua, nói Đại tẩu muội có khả năng sẽ... Hiện tại ta chỉ sợ Đại tẩu muội chịu đựng không nổi sẽ phát bệnh...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong mắt Tần Hoan có vẻ không thể tin được, bệnh điên? Trong nhà Diêu Tâm Lan lại có tiền sử bệnh điên?

Tần Sâm cũng không nói bật, nếu ngoại tổ mẫu và tỷ tỷ Diêu Tâm Lan đều có bệnh điên thì nàng cực kỳ có khả năng sẽ bị bệnh. Tần Hoan nhìn Tần Sâm, nếu trước khi đại hôn đã biết việc này thì vì sao vẫn còn cưới Diêu Tâm Lan?

Dường như Tần Sâm cũng nhận ra sự khó tin trong mắt Tần Hoan, hắn cười khổ rồi nói, “Lúc đó ta đa gặp Tâm Lan rồi, cảm thấy nàng chính là thê tử mà ta yêu mến, huống chi nàng vừa mỹ lệ vừa khéo léo, tính tình cực kỳ tốt, bệnh điên kia cũng không phải sẽ chắc chắn mắc phải nên ta quyết định cược một lần, mãi đến gần đây ta mới hơi lo lắng...”

Tần Hoan cảm thấy đầu óc hơi hỗn loạn, hiện tại đương nhiên Diêu Tâm Lan không hề có dấu hiệu nổi điên, nếu nàng có khuynh hướng này thì lời nàng vừa nói chưa chắc đã đáng tin. Nhưng bã thuốc vừa rồi lại chân chân chính chính bày ra trước mắt Tần Hoan.

“Đại ca yên tâm, bệnh điên đúng là không phải ai cũng mắc phải, Đại tẩu đã đến tuổi này rồi, sau này có lẽ sẽ không bị.” Tuy nói như vậy nhưng Tần Hoan lại biết nếu như thật sự Diêu Tâm Lan bị bệnh điên thì nàng sẽ không chữa được. Mà loại bệnh này cũng không phân biệt tuổi tác, người bệnh cũng không biết khi nào thì sẽ phát tác.

Tần Sâm cười khổ, “Hy vọng như vậy, như vậy thì tốt rồi.”

Vừa nói chuyện hai người vừa đi đến trước Đinh Lan uyển, Tần Sâm đang định đưa Tần Hoan vào cửa thì lại nghe thấy có một tiếng ồn ào lớn ở phía tây. Tần Hoan cũng nghe thấy tiếng ồn nên hoàn hồn lại, nàng ngẩng đầu lên thì thấy có một đoàn người đang đi về phía cửa tây, mặc dù chỉ nhìn thấy mấy bóng người nhưng Tần Hoan vẫn nhận ra người đi đầu là quản gia Lưu Xuân của Tần phủ.

“Đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ khiêng cái gì vậy?”

Nhìn phương hướng mấy người kia rời đi chính là đi ra từ viện của Di nương ở phía đông. Sau lưng Lưu Xuân có 2 nam bộc, một trước một sau khiêng một vật dùng chăn bọc lại, khoảng cách quá xa nên Tần Hoan không nhận ra được đó là vật gì.

Tần Hoan hỏi xong, một lúc lâu sau cũng không nghe thấy câu trả lời nên mới quay sang nhìn Tần Sâm, nàng thấy Tần Sâm vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm vào đoàn người kia, trong đôi mắt luôn ôn hòa của hắn chợt toát ra hàn ý, hai tay hắn cũng siết chặt lại.

“Đại ca?” Tần Hoan nghi hoặc gọi to.

Tần Sâm giờ mới hoàn hồn, hắn cười gượng, hàn ý trong mắt cũng tiêu tan đi.

“Có khi là đang dọn dẹp gì đó, muội đừng quan tâm, mau quay về nghỉ ngơi đi.”

Tần Hoan lại nhìn thoáng qua hướng là Lưu Xuân vừa mới rời đi sau đó mới vào trong Đinh Lan uyển, Tần Sâm đưa 2 người đến cửa rồi mới xoay người rời khỏi. Tần Sâm vừa đi thì Phục Linh cũng thở phào, “Tiểu thư, thật không ngờ được trong nhà thiếu phu nhân lại có nhiều người bị bệnh điên như vậy, ngay cả nô tỳ cũng biết là nếu trong nhà đã có một người bị bệnh này thì những người khác vô cùng có khả năng sẽ mắc phải!”

Nói xong Phục Linh lại cảm động, “Nhất định thiếu gia phải cực kỳ yêu thiếu phu nhân, nếu không chắc chắn sẽ để ý.”

Tần Hoan vừa vào trong vừa chau mày, nhìn bên ngoài đúng thật sẽ thấy Tần Sâm và Diêu Tâm Lan phu thê thâm tình, thế nhưng xem xét lời nói trước sau và việc làm của đôi phu thê này, Tần Hoan cảm thấy được trong vẻ thâm tình này có gì đó rất kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Số ký tự: 0