Chính hắn giết...
Bộ Nguyệt Thiển Trang
2024-08-19 09:47:09
Hôm nay Tần phủ đã thay đổi hoàn toàn cách trang trí, thế nhưng lúc Tần
Hoan quay lại phủ thì không cảm nhận được sự náo nhiệt vui mừng như
trong tưởng tượng. Đương nhiên nàng cũng chẳng thèm quan tâm mấy thứ
này, nàng đi thẳng đến Lâm Phong viện xem mạch cho Diêu Tâm Lan, hiếm có lần nào mà tâm trạng của Diêu Tâm Lan lại chuyển biến tốt lên thế này.
"Đêm qua muội muội đến hội đèn tiết Thu tịch rồi hả?"
Diêu Tâm Lan kê gối vào lưng rồi ngồi dậy, dù có thay quần áo mới rồi thế nhưng cả người nàng vẫn mang dáng vẻ người bệnh. Nhìn vào khuôn mặt điềm đạm đáng yêu đó thì Tần Hoan cũng tự giác hạ thấp giọng xuống để nói chuyện với nàng.
"Phải, muội đã đi rồi, đúng là cực kỳ náo nhiệt." Tần Hoan nói dối cho qua chuyện, đúng là có náo nhiệt thật thế nhưng nàng cũng kinh hồn táng đảm một phen suýt nữa thì mất cả mạng.
"Tiếc thật, ta chẳng được cái phúc này, nghe nói tiết Thu tịch trong thành Cẩm Châu là náo nhiệt bậc nhất, vui hơn Kiến Châu phủ rất nhiều. Cũng không biết sau này ta còn có phúc khí đi xem nữa không."
"Đại tẩu lại nói linh tinh gì thế, đương nhiên là có thể đi rồi, Đại tẩu sinh hài tử xong thì sang năm chúng ta cùng đi."
Diêu Tâm Lan cong môi cười, "Hy vọng là như vậy, sáng nay hài tử còn đá ta nữa, đây là biểu hiện nó rất khỏe đúng không?"
Nhìn thấy Tần Hoan gật đầu, Diêu Tâm Lan mới thỏa mãn xoa xoa bụng mình, "Chỉ cần hài tử khỏe mạnh thì ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi, mọi chuyện trên đời này đều có nhân có quả. Ta cho người đi quyên góp 50 thạch gạo cứu tế, tất cả đều để tích phước cho hài nhi này. Cửu muội muội, hài nhi của ta nhất định có thể bình an sinh ra chứ?"
"Đương nhiên rồi." Tần Hoan nhìn kỹ nét mặt của Diêu Tâm Lan, vừa nhìn đã thấy ánh mắt nàng không hề có vẻ mê man khờ khạo, giống hôm hôm đó Diêu Tâm Lan hỏi đi hỏi lại chỉ là ảo giác của Tần Hoan mà thôi, "Thân thể Đại tẩu đã khỏe lên rất nhiều rồi, nhất định có thể thuận lợi sinh hài tử ra. 2 ngày tiếp theo Đại tẩu phải đứng dậy đi lại nhiều một chút, thời tiết đã lạnh rồi, nếu còn nằm lâu sẽ dễ bị khí lạnh xông vào người. Đại tẩu nên vận động vừa phải để lưu thông khí huyết."
Diêu Tâm Lan gật đầu, "Cửu muội muội nói gì ta nhất định sẽ nghe, Cửu muội muội yên tâm đi."
Tần Hoan gật đầu, "Đơn thuốc tạm thời không cần phải đổi, thuốc viên thì nếu không đủ thì ta lại làm thêm một ít cho Đại tẩu là được."
Diêu Tâm Lan cảm kích không thôi, lập tức bảo Mặc Thư cầm 2 cây trâm ngọc đưa ra, "Đây coi như một chút tâm ý của Đại tẩu, tặng muội muội nhân dịp lễ hội, xin muội muội đừng ghét bỏ, nhất định phải cầm lấy."
Tần Hoan vốn định từ chối thế nhưng hốc mắt Diêu Tâm Lan đã đỏ ửng lên, "Chẳng lẽ Cửu muội muội thật sự ghét bỏ?"
Tần Hoan thấy thế thì nào dám nói thêm điều gì nữa, lập tức gật đầu rồi nhận lấy trâm ngọc, nàng nói thêm mấy câu nữa xong mới ra khỏi Lâm Phong viện quay về Đinh Lan uyển. Nàng vừa đi được mấy bước thì Phục Linh đã nói thầm, "Tiểu thư, trong phủ hơi loạn rồi."
"Hả? Hơi loạn?"
Phục Linh gật đầu, "Phải, lễ Thu tịch năm nay Tần phủ cũng bao thuyền như mọi khi, vốn là cả nhà cùng đi du hồ ngắm đèn thế nhưng hôm qua lão gia với phu nhân đều không ra khỏi nhà. Không chỉ có như vậy, đêm qua phu nhân còn mời sư phụ chùa Linh Ẩn ở ngoài thành vào đây làm pháp sự, nói là trong phủ có hồ ly tinh mê hoặc loài người, hại lão gia bị bệnh nặng."
Ban nãy khi Tần Hoan nói chuyện với Diêu Tâm Lan thì Phục Linh ở bên ngoài cũng tán gẫu cùng với đám tiểu nha đầu của Lâm Phong viện. Hiện giờ địa vị của Tần Hoan không giống trước kia cho nên đám tiểu nha đầu cũng không dám bất kính với Phục Linh, thậm chí còn muốn lôi kéo làm quen với nàng.
"Lão gia bị bệnh? Đã mời đại phu về phủ chưa?"
Phục Linh lắc đầu, "Chưa hề, chỉ là hiện tại viện của lão gia đã bị phong tỏa, có cả người đứng canh phòng nghiêm ngặt không ai được bước vào. Đêm qua mới cho Tiền đại phu vào khám bệnh một chuyến rồi sau đó làm lễ cúng bái luôn, có lẽ là lão phu nhân và phu nhân cảm thấy lão gia bị bệnh là do bị hồ ly tinh quấy phá."
Tần Hoan chỉ nghe rồi để vào trong lòng chứ không nhiều lời, Tần An ham mê nữ sắc, thân thể sớm đã tổn hại. Hiện giờ mặc kệ ông ta bị bệnh gì thì cũng đều do ông ta làm bậy mà thành, nếu như thật sự sinh bệnh vì mấy chuyện tửu sắc thì quá mất mặt mới không muốn để cho đám tiểu bối biết. Cũng đúng lúc nàng không hề muốn cuốn vào vũng nước đục trong Tần phủ, chỉ một mình Diêu Tâm Lan đã quá đủ rồi.
"Còn nữa, Nhị thiếu gia cũng bị bệnh." Đột nhiên Phục Linh lại nói ra.
Tần Hoan khẽ rùng mình, "Bên đó lại xảy ra chuyện gì nữa?"
Phục Linh hơi thổn thức, "Đám nha hoàn trong phủ trước đây đều cực kỳ hâm mộ mấy người được ở bên cạnh Nhị thiếu gia. Cho dù bản tính Nhị thiếu gia phong lưu thế nhưng đối xử với hạ nhân cực kỳ tốt, hắn không để cho các nàng thiếu thốn gì cả, thậm chí các nàng còn giống như một nửa chủ tử vậy. Thế nhưng hôm qua đột nhiên Nhị thiếu gia lại đưa 2 người trong số đó ra ngoài rồi..."
Tần Hoan nhướn mày, chẳng lẽ suy đoán của nàng đã trở thành sự thật?
"Việc này cũng khiến cho đám nha hoàn trong phủ như được hả giận, bọn họ nói là 2 người kia hầu hạ không chu đáo cho nên Nhị thiếu gia mới sinh bệnh. Hôm qua viện của Nhị thiếu gia cũng bị đóng cửa rồi, có vẻ như bệnh rất nặng."
Lòng Tần Hoan khẽ động, nghĩ đến những gì ngày đó mình chứng kiến thì càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, "Vẫn chưa mời đại phu à?"
"Không mời." Phục Linh lắc đầu, "Lão gia bị bệnh, phu nhân và lão phu nhân đều quan tâm đến lão gia, từ trước đến nay lão phu nhân cũng chưa hề yêu thích gì Nhị thiếu gia, còn phu nhân cũng không phải là mẫu thân ruột thịt cho nên khi Nhị thiếu gia tự khóa cửa viện của mình thì người ngoài sẽ chẳng có ai chủ động đi hỏi han cả."
Tần Hoan đương nhiên thấu hiểu nguyên do, sau khi quay về Đinh Lan uyển thì căn dặn Vãn Đường khóa luôn cửa viện lại.
Bốn nha hoàn đứng ở bên ngoài hành lễ, Tần Hoan chỉ dẫn một mình Phục Linh vào trong phòng. Phục Linh cởi áo choàng xuống cho Tần Hoan, nàng vừa mới xoay người định tiến vào trong buồng, nhưng chưa đi được mấy bước thì nàng bỗng dừng khựng lại.
Phục Linh vừa treo áo lên nhìn thấy thế liền hỏi, "Tiểu thư, làm sao thế?"
"Có người từng vào đây..."
Phục Linh nhướn mày, "Cái gì cơ?!"
Vừa nói Phục Linh vừa nhìn về phía ngoài cửa. Tần Hoan khoát tay, "Đừng lên tiếng."
Nói xong nàng chậm rãi đi vào trong buồng, vừa vào đến nơi nàng đã quét mắt nhìn khắp xung quanh rồi sau đó nhếch mép cười. Nàng xoay người rồi lại đi ra bên ngoài, vừa đi Tần Hoan vừa thờ ơ nhìn khắp xung quanh, còn Phục Linh lại chạy thẳng dến chỗ cái hòm gỗ đàn đen để trên nóc tủ, bên trong hòm có món trang sức Lam bảo ngọc mà Tần Sâm mang đến, còn có cả 2 bộ trang sức bằng ngọc của Giang thị cho, chính là những thứ đáng giá nhất của Tần Hoan. Phục Linh vừa mở hòm ra thì cũng thở phào nhẹ nhõm, "May quá không mất."
Tần Hoan không quan tâm đến hòm gỗ đó, ngược lại nàng đi đến bên cạnh án thư.
Nàng không có thư phòng riêng, nên chỉ có thể bày bàn và giấy bút mực bên cạnh cửa sổ tròn trong phòng, bên cạnh có một giá sách nho nhỏ. Nàng cũng không phải Tần Sâm, đối với người Tần phủ mà nói thì bên trong khuê phòng của nữ nhân gia chỉ cần có mấy thứ này là đủ rồi. Nàng nhìn giấy bút và đồ vật trên bàn rồi nheo mắt lại.
"Tiểu thư, người đó đã đến chỗ này à?"
Tần Hoan khẽ gật đầu, "Bọn họ nhất định không dám trộm đồ gì cả, trộm mất thì ta sẽ phát hiện ra ngay rồi sẽ đi điều tra. Đến lúc đó chỉ vì 1 người làm sai mà cả 4 người đều bị đuổi ra ngoài."
"Vậy bọn họ vào đây để làm gì?" Phục Linh nghiêng nghiêng đầu quan sát xung quanh, "Sao tiểu thư lại phát hiện có người đi vào đây? Nô tỳ thấy hình như không có gì thay đổi cả!"
Tần Hoan tiến lên, "Giấy ta đã viết xong thì đều để ở bên dưới cái chặn giấy, thói quen của ta luôn để chặn giấy ở bên trên vuông góc sát với mép giấy, hiện tại chặn giấy đúng là ở bên trên thế nhưng đặt ở bên trong chứ không phải sát mép giấy nữa."
Nói xong Tần Hoan lại chỉ về hướng giá sách, "Ta luôn luôn để sách ngay ngắn chỉnh tề, bìa sách luôn luôn phải xếp thành một hàng thẳng, không có quyển nào trồi ra ngoài cũng như không quyển nào thụt vào trong. Nhưng hiện tại em xem đi, có phát hiện chỗ nào không đúng không?"
Phục Linh đi qua nhìn, ban đầu không nhận ra khác nhau ở điểm nào, nàng dụi dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa, bây giờ Phục Linh mới phát hiện ra, "Bên trái... góc trên bên trái có 3 quyển sách lõm vào trong!"
Tần Hoan gật đầu, "Sách của người bình thường chỉ cẩn để ngay ngắn là được rồi, thế nhưng thói quen của ta cực kỳ nghiêm khắc, bắt buộc phải thẳng hàng mới được. Người đó có lẽ là chú ý đến cách sắp xếp của ta, sợ 3 quyển này bị lồi ra dễ bị phát hiện nên mới ra sức ấn vào bên trong một chút. Có điều người đó đã coi nhẹ tiểu tiết rồi, dù chỉ lõm vào 1 chút xíu thôi ta cũng có thể nhìn ra được."
Nói xong Tần Hoan bước đến bên cạnh giường, nàng nhịn không được mà cười nhạo một tiếng.
"Tiểu thư, làm sao thế? Chỗ này cũng bị động đến à?"
Phục Linh hỏi xong lại nhìn qua, nàng thấy trên giường dù là áo ngủ hay là gối đầu thì đều để rất ngay ngắn chỉnh tề, căn bản không hề giống như có người đã thay đổi vị trí...
"Thói quen của tiểu thư, gối đầu đều muốn xoay cành sen lên phía trên, hiện tại đúng là cành sen xoay lên phía trên mà. Tiểu thư cũng quen để áo ngủ ở cách gối đầu 3 đốt ngón tay, hiện tại cũng chính là 3 đốt ngón tay thật."
Ngày trước Phục Linh không hề chú ý đến mấy thói quen nhỏ nhặt này của Tần Hoan, mà bản thân Tần Hoan cũng không hề nhắc đến. Chỉ là lúc nàng chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của Tần Hoan mà để ý đến thôi, có vài lần nàng phát hiện sau khi mình dọn giường xong thì Tần Hoan lại tự tay chỉnh lại lần nữa. Thường xuyên như vậy nên nàng cũng đã biết được Tần Hoan thích cái gì, còn án thư và giá sách thì chính tay Tần Hoan thu dọn nên đương nhiên nàng không biết rồi.
Tần Hoan không trả lời Phục Linh, chỉ nghiêng người giơ tay nhấc gối đầu lên.
Gối vừa được nhấc lên thì Phục Linh cũng thấy được bên dưới nệm gấm có một nếp nhăn...
"A, rõ ràng nô tỳ đã vuốt rất phẳng rồi!"
Tần Hoan giơ tay lên vuốt vuốt lại nếp nhăn kia, ngay sau đó nệm gấm đã bằng phẳng trở lại, Tần Hoan đặt gối đầu xuống, "Người này chắc chắn là rất am hiểu chuyện dọn dẹp giường ngủ, cũng là người cực kỳ cẩn thận. Nhưng do nàng đang làm việc vụng trộm nên mới căng thẳng bối rối, khó tránh khỏi để lộ sơ hở, mấy chỗ khuất không nhìn thấy này đã bị nàng bỏ sót."
"Tiểu thư, người cảm thấy đó là ai? Nàng ta vào đây mà không trộm đi gì cả, chỉ vào buồng trong lật chăn nệm rồi tìm tòi ở thư phòng. Rốt cuộc nàng ta muốn làm gì?"
Tần Hoan xoay người trực tiếp đi vào trong buồn, "Có lẽ là tò mò, hứng thú với đồ vật trong phòng ta, trên giường cũng có thể cất giấu bí mật, trong thư phòng lại có nghiên cứu và bút pháp của ta, hoặc là thơ từ ca phú... Có lẽ nàng ta muốn tìm tòi nghiên cứu về ta mà thôi."
Phục Linh thở phào, "Như thế thì tốt, cũng may nàng ta không có ác ý, coi như không cần điều tra cũng được, không thì nô tỳ sợ hãi chết mất..."
Tần Hoan đang bưng ly trà lên đột nhiên khựng tay lại.
Phục Linh nghĩ sai rồi, tìm tòi nghiên cứu về nàng mới chính là ác ý lớn nhất.
Trong tất cả Tần phủ, hiện giờ người muốn tìm tòi nghiên cứu nàng nhất chính là tên hung thủ hại chết Cửu tiểu thư kia.
Tần Hoan không muốn nói lời này ra, vì chính nàng cũng không xác định rốt cuộc là ai đã vào trong phòng mình, cho nên chỉ vờ như đang không có chuyện gì mà đóng cửa không ra ngoài. Tối nay nàng lấy đám cặn bẩn mà ban sáng lấy được từ nghĩa trang ra ngoài phơi khô, lại bảo Phục Linh đi phát chút ngân lượng khen thưởng 4 nha hoàn bên ngoài. Nàng tin chắc là lúc Phục Linh đi qua đó thì sẽ làm cho người kia căng thẳng, nhưng khi biết rõ mục đích của Phục Linh đến thì lại thở phào nhẹ nhõm, sau này vào một lúc nào đó, người kia sẽ lại bước vào thư phòng của nàng...
Tần Hoan lạnh nhạt không giao động, mà Phục Linh cũng đột nhiên thông minh lên, tự mình có thể hiểu được dụng ý của Tần Hoan. Sau một đêm ngủ ngon giấc, sáng hôm sau Tần Hoan dùng bữa sáng xong thì lại như mọi ngày đi ra khỏi phủ.
Quả nhiên Bạch Phong đã ở bên ngoài chờ sẵn, Tần Hoan lên xe ngựa đi thẳng đến An Dương Hầu phủ.
Hôm nay là ngày người của Yến Trì đưa tin tức từ kinh thành đến, tuy Tần Hoan không phải là người thụ lý vụ án thế nhưng nàng lại tò mò rốt cuộc vụ án này đi về đâu. Nàng vừa đến cửa An Dương Hầu phủ thì Lục Tụ đã tự mình ra đón nàng đi thẳng vào trong viện của Thái trưởng Công chúa.
Tần Hoan còn đang mải suy nghĩ xem hôm nay lúc nào mới nhận được tin tức, không ngờ là vừa mới đến cửa viện thì đã nhìn thấy Hoắc Hoài Tín dẫn theo Tề Lâm bước vội ra. Hoắc Hoài Tín nhìn thấy Tần Hoan thì cũng ngừng chân lại.
Tần Hoan nhún người hành lễ, "Bái kiến Tri phủ Đại nhân."
Hoắc Hoài Tín khoát tay, "Miễn lễ miễn lễ, Cửu cô nương, vụ án này sắp phá được rồi!"
Tần Hoan nhướn mày, "Đại nhân mời nói!"
Hoắc Hoài Tín ưỡn ngực, "Người của Trì Điện hạ đưa tin đến rồi, Ngụy gia Đại công tử không phải cưỡi ngựa ngã gãy chân, mà là bị người của Quốc Công phủ đánh gãy. Người cấu kết với Tống Nhu cũng chính là hắn, hơn nữa bên ngoài thì Ngụy gia nói Đại công tử đang dưỡng thương trong nhà, thế nhưng người của Trì Điện hạ đã thăm dò được, bên trong viện của Ngụy gia căn bản không có bóng dáng của Đại công tử! Ngay cả người của Ngụy gia cũng đang âm thầm đi tìm Đại công tử!"
Hoắc Hoài Tín hơi ngừng lại rồi lại phấn khởi nói thêm, "Cho nên hiện tại Hoắc mỗ có lý do mà tin tưởng rằng Ngụy gia Đại công tử đã trốn đến Cẩm Châu phủ! Người giết Tống Nhu chính là hắn!"
"Đêm qua muội muội đến hội đèn tiết Thu tịch rồi hả?"
Diêu Tâm Lan kê gối vào lưng rồi ngồi dậy, dù có thay quần áo mới rồi thế nhưng cả người nàng vẫn mang dáng vẻ người bệnh. Nhìn vào khuôn mặt điềm đạm đáng yêu đó thì Tần Hoan cũng tự giác hạ thấp giọng xuống để nói chuyện với nàng.
"Phải, muội đã đi rồi, đúng là cực kỳ náo nhiệt." Tần Hoan nói dối cho qua chuyện, đúng là có náo nhiệt thật thế nhưng nàng cũng kinh hồn táng đảm một phen suýt nữa thì mất cả mạng.
"Tiếc thật, ta chẳng được cái phúc này, nghe nói tiết Thu tịch trong thành Cẩm Châu là náo nhiệt bậc nhất, vui hơn Kiến Châu phủ rất nhiều. Cũng không biết sau này ta còn có phúc khí đi xem nữa không."
"Đại tẩu lại nói linh tinh gì thế, đương nhiên là có thể đi rồi, Đại tẩu sinh hài tử xong thì sang năm chúng ta cùng đi."
Diêu Tâm Lan cong môi cười, "Hy vọng là như vậy, sáng nay hài tử còn đá ta nữa, đây là biểu hiện nó rất khỏe đúng không?"
Nhìn thấy Tần Hoan gật đầu, Diêu Tâm Lan mới thỏa mãn xoa xoa bụng mình, "Chỉ cần hài tử khỏe mạnh thì ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi, mọi chuyện trên đời này đều có nhân có quả. Ta cho người đi quyên góp 50 thạch gạo cứu tế, tất cả đều để tích phước cho hài nhi này. Cửu muội muội, hài nhi của ta nhất định có thể bình an sinh ra chứ?"
"Đương nhiên rồi." Tần Hoan nhìn kỹ nét mặt của Diêu Tâm Lan, vừa nhìn đã thấy ánh mắt nàng không hề có vẻ mê man khờ khạo, giống hôm hôm đó Diêu Tâm Lan hỏi đi hỏi lại chỉ là ảo giác của Tần Hoan mà thôi, "Thân thể Đại tẩu đã khỏe lên rất nhiều rồi, nhất định có thể thuận lợi sinh hài tử ra. 2 ngày tiếp theo Đại tẩu phải đứng dậy đi lại nhiều một chút, thời tiết đã lạnh rồi, nếu còn nằm lâu sẽ dễ bị khí lạnh xông vào người. Đại tẩu nên vận động vừa phải để lưu thông khí huyết."
Diêu Tâm Lan gật đầu, "Cửu muội muội nói gì ta nhất định sẽ nghe, Cửu muội muội yên tâm đi."
Tần Hoan gật đầu, "Đơn thuốc tạm thời không cần phải đổi, thuốc viên thì nếu không đủ thì ta lại làm thêm một ít cho Đại tẩu là được."
Diêu Tâm Lan cảm kích không thôi, lập tức bảo Mặc Thư cầm 2 cây trâm ngọc đưa ra, "Đây coi như một chút tâm ý của Đại tẩu, tặng muội muội nhân dịp lễ hội, xin muội muội đừng ghét bỏ, nhất định phải cầm lấy."
Tần Hoan vốn định từ chối thế nhưng hốc mắt Diêu Tâm Lan đã đỏ ửng lên, "Chẳng lẽ Cửu muội muội thật sự ghét bỏ?"
Tần Hoan thấy thế thì nào dám nói thêm điều gì nữa, lập tức gật đầu rồi nhận lấy trâm ngọc, nàng nói thêm mấy câu nữa xong mới ra khỏi Lâm Phong viện quay về Đinh Lan uyển. Nàng vừa đi được mấy bước thì Phục Linh đã nói thầm, "Tiểu thư, trong phủ hơi loạn rồi."
"Hả? Hơi loạn?"
Phục Linh gật đầu, "Phải, lễ Thu tịch năm nay Tần phủ cũng bao thuyền như mọi khi, vốn là cả nhà cùng đi du hồ ngắm đèn thế nhưng hôm qua lão gia với phu nhân đều không ra khỏi nhà. Không chỉ có như vậy, đêm qua phu nhân còn mời sư phụ chùa Linh Ẩn ở ngoài thành vào đây làm pháp sự, nói là trong phủ có hồ ly tinh mê hoặc loài người, hại lão gia bị bệnh nặng."
Ban nãy khi Tần Hoan nói chuyện với Diêu Tâm Lan thì Phục Linh ở bên ngoài cũng tán gẫu cùng với đám tiểu nha đầu của Lâm Phong viện. Hiện giờ địa vị của Tần Hoan không giống trước kia cho nên đám tiểu nha đầu cũng không dám bất kính với Phục Linh, thậm chí còn muốn lôi kéo làm quen với nàng.
"Lão gia bị bệnh? Đã mời đại phu về phủ chưa?"
Phục Linh lắc đầu, "Chưa hề, chỉ là hiện tại viện của lão gia đã bị phong tỏa, có cả người đứng canh phòng nghiêm ngặt không ai được bước vào. Đêm qua mới cho Tiền đại phu vào khám bệnh một chuyến rồi sau đó làm lễ cúng bái luôn, có lẽ là lão phu nhân và phu nhân cảm thấy lão gia bị bệnh là do bị hồ ly tinh quấy phá."
Tần Hoan chỉ nghe rồi để vào trong lòng chứ không nhiều lời, Tần An ham mê nữ sắc, thân thể sớm đã tổn hại. Hiện giờ mặc kệ ông ta bị bệnh gì thì cũng đều do ông ta làm bậy mà thành, nếu như thật sự sinh bệnh vì mấy chuyện tửu sắc thì quá mất mặt mới không muốn để cho đám tiểu bối biết. Cũng đúng lúc nàng không hề muốn cuốn vào vũng nước đục trong Tần phủ, chỉ một mình Diêu Tâm Lan đã quá đủ rồi.
"Còn nữa, Nhị thiếu gia cũng bị bệnh." Đột nhiên Phục Linh lại nói ra.
Tần Hoan khẽ rùng mình, "Bên đó lại xảy ra chuyện gì nữa?"
Phục Linh hơi thổn thức, "Đám nha hoàn trong phủ trước đây đều cực kỳ hâm mộ mấy người được ở bên cạnh Nhị thiếu gia. Cho dù bản tính Nhị thiếu gia phong lưu thế nhưng đối xử với hạ nhân cực kỳ tốt, hắn không để cho các nàng thiếu thốn gì cả, thậm chí các nàng còn giống như một nửa chủ tử vậy. Thế nhưng hôm qua đột nhiên Nhị thiếu gia lại đưa 2 người trong số đó ra ngoài rồi..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Hoan nhướn mày, chẳng lẽ suy đoán của nàng đã trở thành sự thật?
"Việc này cũng khiến cho đám nha hoàn trong phủ như được hả giận, bọn họ nói là 2 người kia hầu hạ không chu đáo cho nên Nhị thiếu gia mới sinh bệnh. Hôm qua viện của Nhị thiếu gia cũng bị đóng cửa rồi, có vẻ như bệnh rất nặng."
Lòng Tần Hoan khẽ động, nghĩ đến những gì ngày đó mình chứng kiến thì càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, "Vẫn chưa mời đại phu à?"
"Không mời." Phục Linh lắc đầu, "Lão gia bị bệnh, phu nhân và lão phu nhân đều quan tâm đến lão gia, từ trước đến nay lão phu nhân cũng chưa hề yêu thích gì Nhị thiếu gia, còn phu nhân cũng không phải là mẫu thân ruột thịt cho nên khi Nhị thiếu gia tự khóa cửa viện của mình thì người ngoài sẽ chẳng có ai chủ động đi hỏi han cả."
Tần Hoan đương nhiên thấu hiểu nguyên do, sau khi quay về Đinh Lan uyển thì căn dặn Vãn Đường khóa luôn cửa viện lại.
Bốn nha hoàn đứng ở bên ngoài hành lễ, Tần Hoan chỉ dẫn một mình Phục Linh vào trong phòng. Phục Linh cởi áo choàng xuống cho Tần Hoan, nàng vừa mới xoay người định tiến vào trong buồng, nhưng chưa đi được mấy bước thì nàng bỗng dừng khựng lại.
Phục Linh vừa treo áo lên nhìn thấy thế liền hỏi, "Tiểu thư, làm sao thế?"
"Có người từng vào đây..."
Phục Linh nhướn mày, "Cái gì cơ?!"
Vừa nói Phục Linh vừa nhìn về phía ngoài cửa. Tần Hoan khoát tay, "Đừng lên tiếng."
Nói xong nàng chậm rãi đi vào trong buồng, vừa vào đến nơi nàng đã quét mắt nhìn khắp xung quanh rồi sau đó nhếch mép cười. Nàng xoay người rồi lại đi ra bên ngoài, vừa đi Tần Hoan vừa thờ ơ nhìn khắp xung quanh, còn Phục Linh lại chạy thẳng dến chỗ cái hòm gỗ đàn đen để trên nóc tủ, bên trong hòm có món trang sức Lam bảo ngọc mà Tần Sâm mang đến, còn có cả 2 bộ trang sức bằng ngọc của Giang thị cho, chính là những thứ đáng giá nhất của Tần Hoan. Phục Linh vừa mở hòm ra thì cũng thở phào nhẹ nhõm, "May quá không mất."
Tần Hoan không quan tâm đến hòm gỗ đó, ngược lại nàng đi đến bên cạnh án thư.
Nàng không có thư phòng riêng, nên chỉ có thể bày bàn và giấy bút mực bên cạnh cửa sổ tròn trong phòng, bên cạnh có một giá sách nho nhỏ. Nàng cũng không phải Tần Sâm, đối với người Tần phủ mà nói thì bên trong khuê phòng của nữ nhân gia chỉ cần có mấy thứ này là đủ rồi. Nàng nhìn giấy bút và đồ vật trên bàn rồi nheo mắt lại.
"Tiểu thư, người đó đã đến chỗ này à?"
Tần Hoan khẽ gật đầu, "Bọn họ nhất định không dám trộm đồ gì cả, trộm mất thì ta sẽ phát hiện ra ngay rồi sẽ đi điều tra. Đến lúc đó chỉ vì 1 người làm sai mà cả 4 người đều bị đuổi ra ngoài."
"Vậy bọn họ vào đây để làm gì?" Phục Linh nghiêng nghiêng đầu quan sát xung quanh, "Sao tiểu thư lại phát hiện có người đi vào đây? Nô tỳ thấy hình như không có gì thay đổi cả!"
Tần Hoan tiến lên, "Giấy ta đã viết xong thì đều để ở bên dưới cái chặn giấy, thói quen của ta luôn để chặn giấy ở bên trên vuông góc sát với mép giấy, hiện tại chặn giấy đúng là ở bên trên thế nhưng đặt ở bên trong chứ không phải sát mép giấy nữa."
Nói xong Tần Hoan lại chỉ về hướng giá sách, "Ta luôn luôn để sách ngay ngắn chỉnh tề, bìa sách luôn luôn phải xếp thành một hàng thẳng, không có quyển nào trồi ra ngoài cũng như không quyển nào thụt vào trong. Nhưng hiện tại em xem đi, có phát hiện chỗ nào không đúng không?"
Phục Linh đi qua nhìn, ban đầu không nhận ra khác nhau ở điểm nào, nàng dụi dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa, bây giờ Phục Linh mới phát hiện ra, "Bên trái... góc trên bên trái có 3 quyển sách lõm vào trong!"
Tần Hoan gật đầu, "Sách của người bình thường chỉ cẩn để ngay ngắn là được rồi, thế nhưng thói quen của ta cực kỳ nghiêm khắc, bắt buộc phải thẳng hàng mới được. Người đó có lẽ là chú ý đến cách sắp xếp của ta, sợ 3 quyển này bị lồi ra dễ bị phát hiện nên mới ra sức ấn vào bên trong một chút. Có điều người đó đã coi nhẹ tiểu tiết rồi, dù chỉ lõm vào 1 chút xíu thôi ta cũng có thể nhìn ra được."
Nói xong Tần Hoan bước đến bên cạnh giường, nàng nhịn không được mà cười nhạo một tiếng.
"Tiểu thư, làm sao thế? Chỗ này cũng bị động đến à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phục Linh hỏi xong lại nhìn qua, nàng thấy trên giường dù là áo ngủ hay là gối đầu thì đều để rất ngay ngắn chỉnh tề, căn bản không hề giống như có người đã thay đổi vị trí...
"Thói quen của tiểu thư, gối đầu đều muốn xoay cành sen lên phía trên, hiện tại đúng là cành sen xoay lên phía trên mà. Tiểu thư cũng quen để áo ngủ ở cách gối đầu 3 đốt ngón tay, hiện tại cũng chính là 3 đốt ngón tay thật."
Ngày trước Phục Linh không hề chú ý đến mấy thói quen nhỏ nhặt này của Tần Hoan, mà bản thân Tần Hoan cũng không hề nhắc đến. Chỉ là lúc nàng chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của Tần Hoan mà để ý đến thôi, có vài lần nàng phát hiện sau khi mình dọn giường xong thì Tần Hoan lại tự tay chỉnh lại lần nữa. Thường xuyên như vậy nên nàng cũng đã biết được Tần Hoan thích cái gì, còn án thư và giá sách thì chính tay Tần Hoan thu dọn nên đương nhiên nàng không biết rồi.
Tần Hoan không trả lời Phục Linh, chỉ nghiêng người giơ tay nhấc gối đầu lên.
Gối vừa được nhấc lên thì Phục Linh cũng thấy được bên dưới nệm gấm có một nếp nhăn...
"A, rõ ràng nô tỳ đã vuốt rất phẳng rồi!"
Tần Hoan giơ tay lên vuốt vuốt lại nếp nhăn kia, ngay sau đó nệm gấm đã bằng phẳng trở lại, Tần Hoan đặt gối đầu xuống, "Người này chắc chắn là rất am hiểu chuyện dọn dẹp giường ngủ, cũng là người cực kỳ cẩn thận. Nhưng do nàng đang làm việc vụng trộm nên mới căng thẳng bối rối, khó tránh khỏi để lộ sơ hở, mấy chỗ khuất không nhìn thấy này đã bị nàng bỏ sót."
"Tiểu thư, người cảm thấy đó là ai? Nàng ta vào đây mà không trộm đi gì cả, chỉ vào buồng trong lật chăn nệm rồi tìm tòi ở thư phòng. Rốt cuộc nàng ta muốn làm gì?"
Tần Hoan xoay người trực tiếp đi vào trong buồn, "Có lẽ là tò mò, hứng thú với đồ vật trong phòng ta, trên giường cũng có thể cất giấu bí mật, trong thư phòng lại có nghiên cứu và bút pháp của ta, hoặc là thơ từ ca phú... Có lẽ nàng ta muốn tìm tòi nghiên cứu về ta mà thôi."
Phục Linh thở phào, "Như thế thì tốt, cũng may nàng ta không có ác ý, coi như không cần điều tra cũng được, không thì nô tỳ sợ hãi chết mất..."
Tần Hoan đang bưng ly trà lên đột nhiên khựng tay lại.
Phục Linh nghĩ sai rồi, tìm tòi nghiên cứu về nàng mới chính là ác ý lớn nhất.
Trong tất cả Tần phủ, hiện giờ người muốn tìm tòi nghiên cứu nàng nhất chính là tên hung thủ hại chết Cửu tiểu thư kia.
Tần Hoan không muốn nói lời này ra, vì chính nàng cũng không xác định rốt cuộc là ai đã vào trong phòng mình, cho nên chỉ vờ như đang không có chuyện gì mà đóng cửa không ra ngoài. Tối nay nàng lấy đám cặn bẩn mà ban sáng lấy được từ nghĩa trang ra ngoài phơi khô, lại bảo Phục Linh đi phát chút ngân lượng khen thưởng 4 nha hoàn bên ngoài. Nàng tin chắc là lúc Phục Linh đi qua đó thì sẽ làm cho người kia căng thẳng, nhưng khi biết rõ mục đích của Phục Linh đến thì lại thở phào nhẹ nhõm, sau này vào một lúc nào đó, người kia sẽ lại bước vào thư phòng của nàng...
Tần Hoan lạnh nhạt không giao động, mà Phục Linh cũng đột nhiên thông minh lên, tự mình có thể hiểu được dụng ý của Tần Hoan. Sau một đêm ngủ ngon giấc, sáng hôm sau Tần Hoan dùng bữa sáng xong thì lại như mọi ngày đi ra khỏi phủ.
Quả nhiên Bạch Phong đã ở bên ngoài chờ sẵn, Tần Hoan lên xe ngựa đi thẳng đến An Dương Hầu phủ.
Hôm nay là ngày người của Yến Trì đưa tin tức từ kinh thành đến, tuy Tần Hoan không phải là người thụ lý vụ án thế nhưng nàng lại tò mò rốt cuộc vụ án này đi về đâu. Nàng vừa đến cửa An Dương Hầu phủ thì Lục Tụ đã tự mình ra đón nàng đi thẳng vào trong viện của Thái trưởng Công chúa.
Tần Hoan còn đang mải suy nghĩ xem hôm nay lúc nào mới nhận được tin tức, không ngờ là vừa mới đến cửa viện thì đã nhìn thấy Hoắc Hoài Tín dẫn theo Tề Lâm bước vội ra. Hoắc Hoài Tín nhìn thấy Tần Hoan thì cũng ngừng chân lại.
Tần Hoan nhún người hành lễ, "Bái kiến Tri phủ Đại nhân."
Hoắc Hoài Tín khoát tay, "Miễn lễ miễn lễ, Cửu cô nương, vụ án này sắp phá được rồi!"
Tần Hoan nhướn mày, "Đại nhân mời nói!"
Hoắc Hoài Tín ưỡn ngực, "Người của Trì Điện hạ đưa tin đến rồi, Ngụy gia Đại công tử không phải cưỡi ngựa ngã gãy chân, mà là bị người của Quốc Công phủ đánh gãy. Người cấu kết với Tống Nhu cũng chính là hắn, hơn nữa bên ngoài thì Ngụy gia nói Đại công tử đang dưỡng thương trong nhà, thế nhưng người của Trì Điện hạ đã thăm dò được, bên trong viện của Ngụy gia căn bản không có bóng dáng của Đại công tử! Ngay cả người của Ngụy gia cũng đang âm thầm đi tìm Đại công tử!"
Hoắc Hoài Tín hơi ngừng lại rồi lại phấn khởi nói thêm, "Cho nên hiện tại Hoắc mỗ có lý do mà tin tưởng rằng Ngụy gia Đại công tử đã trốn đến Cẩm Châu phủ! Người giết Tống Nhu chính là hắn!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro