Đạo đức giả (2)
Bộ Nguyệt Thiển Trang
2024-08-19 09:47:09
Vừa rồi nàng căn dặn Phục Linh đến kho sách tìm mình, thế nhưng Phục Linh có vẻ như đến hơi chậm.
"Tiểu thư, nô tỳ đã đến chậm..."
Tần Hoan chau mày, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Phục Linh thở dối, "Vừa rồi nha đầu trong viện của Nhị thiếu gia đến tìm..."
Tần Hoan trợn trừng mắt, Phục Linh lại nói, "Nha đầu kia bảo là mấy ngày nay tiểu thư bận rộn hỗ trợ Thế tử Điện hạ cho nên Nhị thiếu gia không tiện đến làm phiền. Thế nhưng hôm nay bệnh tình của Nhị thiếu gia có vẻ đã tăng lên cho nên mới muốn mời người đến xem thử. Nô tỳ ở lại nói với nàng ta mấy câu rồi bảo nàng ta về trước, chỉ nói là lát nữa tiểu thư xong việc thì mới đến được."
"Đúng là nên đến xem sao, hiện tại Tần phủ đã như vậy rồi thì không cần phải kiêng dè nhiều làm gì." Trong lòng Tần Hoan hơi trĩu nặng, vội vàng đi về phía Lâm Phong viện. Nàng vốn cũng đang định làm thuốc cho Tần Lệ, không ngờ người của hắn đã đến tìm nàng trước rồi.
Tần Hoan đi thẳng đến Lâm Phong viện, trong lòng vẫn có chút bất an, nàng sợ Tần Sâm quay trở lại. Thế nhưng lúc nàng vào viện thì Tần Sâm vẫn chưa về, nàng giao chìa khóa lại cho Mặc Thư, ban nãy Mặc Thư vẫn còn đỏ hồng hốc mắt thế nhưng hiện tại đã đỡ nhiều rồi.
"Cửu tiểu thư, người đến thăm tiểu thư đi, ban nãy Kiến Châu gửi thư đến, hiện tại tiểu thư đã nguôi ngoai đi rất nhiều rồi."
Nghe Mặc Thư nói như vậy Tần Hoan đương nhiên cũng không tiện rời đi luôn nên vội vàng đi vào bên trong nội thất. Vừa vào đến nơi quả nhiên thấy Diêu Tâm Lan đã bình tĩnh lại, trên tay nàng đang cầm một bức thư, mặt mũi lại vẫn ngơ ngẩn ngồi tựa mình vào đầu giường.
Nghe được động tĩnh, Diêu Tâm Lan quay mặt lại, vừa thấy người đến là Tần Hoan thì hốc mắt nàng lại hơi đỏ lên.
"Đại tẩu, Kiến Châu gửi thư đến hả?"
Diêu Tâm Lan gật đầu, kéo tay Tần Hoan xuống ngồi ở bên cạnh mình, "Hơn 10 ngày trước vừa đúng lúc trong gia tộc có người đến Cẩm Châu để xử lý chuyện làm ăn, vốn dĩ ban đầu trong phủ chỉ là có người chết thôi, nhưng sau này lại đào ra quá nhiều thi cốt như vậy thì sự việc lại không giống nhau nữa rồi. Người trong gia tộc gửi tin về Kiến Châu, phụ thân biết được nên mới gửi thư đến cho ta."
Tần Hoan gật đầu, "Diêu Đại nhân nói thế nào?"
Đáy mắt Diêu Tâm Lan có vẻ ấm áp, "Phụ thân nói là Tần phủ xảy ra chuyện thì cũng không liên quan gì đến Sâm ca, có điều một khi đã xảy ra rồi thì Tần phủ ở Cẩm Châu cũng không còn là nơi tốt để ở nữa. Ý của phụ thân, Kiến Châu là vùng đất của gia tộc họ Diêu, mà ta lại sắp sinh, mặc dù Trung Dũng Hầu phủ ở kinh thành cũng sẽ giúp đỡ thế nhưng đến kinh thành thì xa quá, thân thể của ta không chịu nổi, phụ thân nói là ông ấy đã phái người đến đây ròi, đợi sau khi vụ án đã được định đoạt thì sẽ ngay lập tức đón ta và Sâm ca đến Kiến Châu. Năm sau ông ấy hồi kinh làm quan thì sẽ tận lực sắp xếp giúp Sâm ca, lại cộng thêm thế lực của Trung Dũng Hầu phủ, ít nhất Sâm ca vẫn còn một cái tiền đồ. Cẩm Châu là nơi thị phi mặc kệ là ta hay Sâm ca thì cũng không nên ở lại đây."
Ngay cả Tần Hoan khi nghe được cũng cảm thấy trong lòng ấm áp, phụ thân Diêu Tâm Lan rất hiểu đại nghĩa. Tần phủ xảy ra chuyện như vậy thì Lâm thị và Tưởng thị trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, thế nhưng vị Diêu Đại nhân này lại tận tâm suy tính thay cho Tần Sâm. Hiện tại quan phủ còn chưa định án chính xác, thế nhưng nếu đã định rồi thì chỉ sợ người của Tần phủ sẽ bị dân chúng đuổi đánh, đến lúc báo cáo lên triều đình rồi thì con cháu của Tần phủ đương nhiên sẽ không còn tương lai nữa.
Hiện tại không bbieest có bn người muốn phủi sạch quan hệ với Tần phủ, vị Diêu Đại nhân này mặc dù là vì chính nữ nhi nhà mình nhưng cũng coi như là tận tâm tận lực. Tần Hoan cong môi cười cười, "Diêu Đại nhân là đau lòng cho Đại ca Đại tẩu, an bài như vậy đương nhiên không còn gì tốt hơn nữa rồi."
Gương mặt tinh xảo của Diêu Tâm Lan hiện lên vẻ giật mình, "Thế nhưng ta vẫn còn chưa nghĩ thông."
Tần Hoan nghe thấy thế liền ngay lập tức nhớ lại bức tranh mà nàng tìm được ở trong kho sách kia, nàng nhìn vào đôi mắt mê man của Diêu Tâm Lan, suýt nữa lại nhịn không được mà nói ra miệng. Thế nhưng dù có không nhịn được thì cũng phải nhịn, nàng chỉ hỏi Diêu Tâm Lan, "Đại tẩu muốn như thế nào? Nếu như Đại tẩu đã nghĩ thông suốt rồi thì phái người đến gọi muội là được, muội có thể giúp đỡ Đại tẩu."
Diêu Tâm Lan vừa cảm kích xong lại lắc đầu, "Ta không nghĩ kỹ được, đầu óc ta rối loạn quá."
Nói xong Diêu Tâm Lan lại vừa khóc vừa cười nói, "Do ta quá yếu đuối, tính tình không được mạnh mẽ như Cửu muội muội, ta phải suy nghĩ lại đã... Cửu muội muội đi làm việc của mình đi, đợi khi nào ta nghĩ thông rồi thì bảo Mặc Thư đến gọi Cửu muội muội sau."
Tần Hoan còn canh cánh bệnh của Tần Lệ cho nên liền gật đầu, "Vậy được, muội đi về trước."
Tạm biệt Diêu Tâm Lan xong Tần Hoan dẫn Phục Linh đi nhanh về Đinh Lan uyển.
"Tiểu thư, hiện tại chúng ta đi đến bên viện của Nhị thiếu gia à?"
Phục Linh vừa vào phòng trong đã hỏi như vậy, vẻ mặt Tần Hoan đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, nàng cũng bước chân chậm lại. Cửa phòng vừa đóng thì lông mày nàng cũng nhíu chặt, "Phục Linh, đêm đó ta rơi xuống hồ thì Đại ca ở đâu?"
Phục Linh giật mình giây lát, nghiêng đầu suy nghĩ, "Đêm hôm đó... Chiều hôm đó Đại thiếu gia hình như đã khởi hành đi Kiến Châu, nô tỳ nghe người trong phủ nói như vậy."
Tần Hoan quay qua nhìn Phục Linh, "Chắc chắn không?"
Phục Linh bị ánh mắt nghiêm túc của Tần Hoan nhìn chằm chằm vào mình cho nên nàng hơi rụt rụt cổ lại, "Tiểu thư hỏi như vậy thì đột nhiên nô tỳ không dám nói chắc chắn, có điều có thể đi hỏi người gác cổng, bọn họ nhất định sẽ biết!"
"Tiểu thư, hiện tại đi hỏi không?"
Tần Hoan lắc đầu, trong lòng hơi hoài nghi thế nhưng lại sợ bứt dây động rừng cho nên nàng mới không muốn hàng động thiếu suy nghĩ.
Tần Hoan lấy lại bình tĩnh rồi nói, "Hiện tại cứ đi xem Nhị ca đã."
Vừa dứt lời thì ngoài cửa cũng đột nhiên vang lên một tiếng 'Xoạt'. Tần Hoan chau mày, "Ai ở bên ngoài?"
Phục Linh nghe thấy thế thì chạy vội ra mở cửa, cửa vừa mở ra thì thấy bên ngoài hành lang gấp khúc, thậm chí bên trong sân viện cũng hoàn toàn trống rỗng. Phục Linh kỳ quái, "Sao lại thế nhỉ? Nô tỳ cũng nghe thấy, cảm giác như là bước chân của ai đó đột nhiên mạnh lên."
Tần Hoan cũng đi theo đến cửa, nhìn xung quanh 1 vòng rồi lắc lắc đầu, "Có thể là chim chóc gì thôi, không sao cả, em mau đi lấy thuốc đi chúng ta đi nhanh rồi về..."
Phục Linh vội vàng tuân mệnh, Tần Hoan đứng một mình ngoài cửa, nhìn sân viện trống không rồi xuất thần trong giây lát.
"Tiểu thư, xong rồi, thuốc thang đã lấy xong rồi."
Tần Hoan gật đầu, trước khi ra ngoài Phục Linh lại đóng cửa vào như thường lệ, trong lòng không hề suy nghĩ gì mà chỉ đi theo sau lưng Tần Hoan.
Hai người đi ra khỏi cửa viện, Tần Hoan quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa viện khép hờ, lờ mờ có thể thấy được trong sân viện yên tĩnh không một bóng người. Tần Hoan thu hồi ánh mắt, bước nhanh đến phía viện của Tần Lệ.
Viện của Tần Lệ cũng ở phía sau của tiền viện, thế nhưng hẻo lánh hơn rất nhiều so với Lâm Phong viện. Tần Hoan còn chưa từng đến đây, chỉ đi đại khái theo phương hướng mà Phục Linh chỉ. Vừa đến cửa viện, mặc dù cửa được khóa trái từ bên trong thế nhưng khi Phục Linh tiến lên gõ gõ thì đã có người đứng chờ sẵn mở cửa. Cửa viện vừa mở ra thì Tần Hoan thấy được bố cục ở đây nhỏ hơn rất nhiều so với Lâm Phong viện.
Trước đây Tần Lệ cũng thích phong lưu, bởi vậy trong viện tuy không lớn thế nhưng cũng được bố trí cực kỳ lịch sự tao nhã, thị nữ mở cửa dung mạo thanh tú, nhìn thấy Tần Hoan đến liền vội vàng cúi đầu hành lễ, "Bái kiến Cửu tiểu thư, công tử chúng ta đang ở bên trong chờ người."
Tần Hoan gật đầu đi vào bên trong, đi chưa được mấy bước thì lại nhìn thấy có một hầu nô đứng chờ ở cửa.
Hầu nô thứ 2 này cũng là một tiểu nha đầu xinh xắn ưa nhìn, Phục Linh không khỏi nhìn nhiều hơn một chút rồi thì thầm với Tần Hoan, "Tiểu thư, các tỷ tỷ chỗ Nhị công tử này quả nhiên đều cực kỳ xinh đẹp..."
Tần Hoan từ chối cho ý kiến, hầu nô thứ 2 kia vén rèm che cửa lên, cung kính mời Tần Hoan vào trong.
Bên trong phòng có mùi thuốc thoang thoảng, điều khiến Tần Hoan ngạc nhiên nhất chính là bố cục trong phòng được bài trí cực kỳ tao nhã, thậm chí có chút không giống với tính tình của Tần Lệ. Nhưng Tần Hoan không nhìn nhiều, hầu nô dẫn nàng đi vào trong phòng sưởi.
"Cửu muội muội..."
Vừa vào phòng sưởi thì đã nhìn thấy Tần Lệ đang nằm trên giường nhỏ cạnh cửa sổ. Mấy ngày không gặp đã cảm giác Tần Lệ càng gầy yếu hơn một chút, bệnh cam trên khóe môi trước đây đã khép lại và có chuyển biến tốt, thế nhưng Tần Hoan lại nhìn thấy trên cổ tay của Tần Lệ đã mọc lên vết loét giang mai.
Tần Hoan bước nhanh đến ngồi xuống trên ghế nhỏ bên cạnh Tần Lệ.
"Vươn tay ra đây..."
Ngay một chút hàn huyên Tần Hoan đều lười nói, nàng chỉ như một thầy thuốc đến khám bệnh mà thôi.
Tần Lệ vươn cổ tay ra, đầu ngón tay Tần Hoan ngay lập tức đè lên bắt mạch...
"Thuốc Cửu muội muội cho ta đã uống, thuốc mỡ cũng bôi rồi, chẳng qua..."
Vừa nói Tần Lệ vừa định thò tay ra gãi gãi vết loét giang mai trên cổ tay theo bản năng, thế nhưng vừa bắt gặp ánh mắt Tần Hoan đang rơi trên cổ tay hắn, có thể là do ánh mắt nàng quá mức sắc bén cho nên động tác của Tần Lệ lập tức dừng lại.
"Xem ra bệnh cam đã khỏi rồi, thế nhưng thực tế thấp nhiệt trong cơ thể dẫn đến tà độc hiện tại mới phát ra, chẳng hạn như vết loét giống với ở trên cổ ngươi hiện tại có bao nhiêu vết? Đã sinh ra ở những chỗ nào rồi?"
Giọng nói Tần Hoan bình thản không mang theo chút cảm xúc nào, vừa dứt lời thì Tần Lệ cụp mắt xuống tựa hồ như có chút xấu hổ, "Không nhiều lắm, cổ 1 vết, bụng dưới 2 vết, còn có đùi và..."
Tần Lệ ngập ngừng, thế nhưng Tần Hoan đã hiểu được, nàng gật đầu rồi thu ngón tay lại, xoay người lấy gói thuốc trên tay Phục Linh lại đây, "Thuốc này dùng để sắc, 1 ngày uống 4 lần, ban ngày 3 lần, ban đêm 1 lần. Chỗ này là bạch hạch cao, có điều còn thiếu 2 vị thuốc, lúc nào dùng thì lấy thuốc trong bao này nghiền thành bột, sau đó trộn lẫn với cao này là được, cách dùng vẫn giống như trước đây từng nói."
Tần Hoan nói xong thì mặt mày vẫn còn hơi nhăn nhó, Tần Lệ nhịn không được hỏi nàng, "Phụ thân thế nào rồi?"
Tần Hoan lắc đầu, "Mấy ngày trước ông ta bị người ta hạ độc kim thạch, khiến cho bệnh tình thêm trầm trọng hơn, nhưng 2 ngày nay đã đỡ hơn được một chút. Bệnh của ngươi trước mắt mới chỉ là giai đoạn bắt đầu thôi, nhưng bệnh của ông ta đã đến giai đoạn không thể cứu được nữa rồi..."
Tần Lệ nheo mắt, có vẻ như nghĩ đến tương lai của chính mình, trên mặt có vẻ căng thẳng tuyệt vọng, thế nhưng lại cố gắng kiềm chế lại mà hỏi, "Hạ độc? Ai hạ độc ông ấy thế?"
Tần Hoan lắc đầu, sau đó lại chau mày nhìn Tần Lệ, "Chẳng phải Nhị ca không muốn nói sao? Giờ lại hỏi làm gì?"
Tần Lệ khép hờ mắt, cố gắn cười rộ lên, "Câu hỏi của Cửu muội muội, có thể nói thì ta đã nói hết rồi..."
"Nhị ca chỉ nói là ta đừng đến gần miệng giếng kia và đừng đến rừng trúc tím thôi." Tần Hoan cười lạnh.
"Không cho Cửu muội muội đến chỗ miệng giếng đó là vì tổ mẫu đã căn dặn, miệng giếng đó là hung giếng, ta cũng không biết dưới đáy giếng có chôn giấu nhiều thi cốt như vậy, chỉ biết là Nhị di nương mà thôi..."
"Vậy vì sao Nhị ca không cho ta đến rừng trúc tím?"
Ánh mắt áp bức của Tần Hoan chiếu thằng vào Tần Lệ, khóe môi hắn khẽ động thế nhưng lại không nói ra được lời nào.
Giọng nói của Tần Hoan lại tăng thêm phần áp bức, "Đã đến mức này rồi, ngay cả bản thân mình nhiễm bệnh Nhị ca cũng đã không sợ người ta biết, vậy mà vẫn còn muốn giấu diếm điều gì? Chẳng lẽ bên trong rừng trúc tím vẫn còn bí mật nào khác?"
Trên mặt Tần Lệ rất khó xử, Tần Hoan lập tức chau mày, "Trong rừng trúc tím còn có bí mật gì?"
Tần Lệ cười khổ, "Muội đừng nên hỏi, Tần phủ đã đến mức này rồi thì không thể tiếp tục có thêm sóng gió gì nữa đâu. Mặc dù ta không phải đích tử thế nhưng cũng biết được Tần phủ hiện tại không thể chịu thêm bất kỳ đả kích nào nữa, những tiểu bối chúng ta càng phải hiểu điều này..."
Tần Lệ nói xong khiến Tần Hoan không khỏi suy tư về ý tứ trong lời nói của hắn. Đích tử... tiểu bối...
Tức giận đến mức hít thở khó khăn, Tần Hoan lạnh lùng nói, "Chẳng lẽ có liên quan đến Đại ca?"
Khóe mắt Tần Lệ run lên, tay đặt bên cạnh người lập tức siết chặt lại, ánh mắt cũng cụp xuống thấp nhất không muốn nhìn Tần Hoan. Thấy hắn mờ ám như vậy, con ngươi Tần Hoan cũng nhất thời híp lại, "Đại ca có bí mật gì?"
Tần Lệ dứt khoát quay đầu đi, "Đại ca không có gì bí mật cả, Đại ca ân ái cùng với Đại tẩu, học thức cũng tốt, là trụ cột tương lại của Tần gia. Hắn còn có thể có bí mật gì?"
Tần Hoan thấy Tần Lệ như vậy liền cười lạnh, "Vậy tại sao hắn lại vẽ tranh nữ tử khác?"
"Tiểu thư, nô tỳ đã đến chậm..."
Tần Hoan chau mày, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Phục Linh thở dối, "Vừa rồi nha đầu trong viện của Nhị thiếu gia đến tìm..."
Tần Hoan trợn trừng mắt, Phục Linh lại nói, "Nha đầu kia bảo là mấy ngày nay tiểu thư bận rộn hỗ trợ Thế tử Điện hạ cho nên Nhị thiếu gia không tiện đến làm phiền. Thế nhưng hôm nay bệnh tình của Nhị thiếu gia có vẻ đã tăng lên cho nên mới muốn mời người đến xem thử. Nô tỳ ở lại nói với nàng ta mấy câu rồi bảo nàng ta về trước, chỉ nói là lát nữa tiểu thư xong việc thì mới đến được."
"Đúng là nên đến xem sao, hiện tại Tần phủ đã như vậy rồi thì không cần phải kiêng dè nhiều làm gì." Trong lòng Tần Hoan hơi trĩu nặng, vội vàng đi về phía Lâm Phong viện. Nàng vốn cũng đang định làm thuốc cho Tần Lệ, không ngờ người của hắn đã đến tìm nàng trước rồi.
Tần Hoan đi thẳng đến Lâm Phong viện, trong lòng vẫn có chút bất an, nàng sợ Tần Sâm quay trở lại. Thế nhưng lúc nàng vào viện thì Tần Sâm vẫn chưa về, nàng giao chìa khóa lại cho Mặc Thư, ban nãy Mặc Thư vẫn còn đỏ hồng hốc mắt thế nhưng hiện tại đã đỡ nhiều rồi.
"Cửu tiểu thư, người đến thăm tiểu thư đi, ban nãy Kiến Châu gửi thư đến, hiện tại tiểu thư đã nguôi ngoai đi rất nhiều rồi."
Nghe Mặc Thư nói như vậy Tần Hoan đương nhiên cũng không tiện rời đi luôn nên vội vàng đi vào bên trong nội thất. Vừa vào đến nơi quả nhiên thấy Diêu Tâm Lan đã bình tĩnh lại, trên tay nàng đang cầm một bức thư, mặt mũi lại vẫn ngơ ngẩn ngồi tựa mình vào đầu giường.
Nghe được động tĩnh, Diêu Tâm Lan quay mặt lại, vừa thấy người đến là Tần Hoan thì hốc mắt nàng lại hơi đỏ lên.
"Đại tẩu, Kiến Châu gửi thư đến hả?"
Diêu Tâm Lan gật đầu, kéo tay Tần Hoan xuống ngồi ở bên cạnh mình, "Hơn 10 ngày trước vừa đúng lúc trong gia tộc có người đến Cẩm Châu để xử lý chuyện làm ăn, vốn dĩ ban đầu trong phủ chỉ là có người chết thôi, nhưng sau này lại đào ra quá nhiều thi cốt như vậy thì sự việc lại không giống nhau nữa rồi. Người trong gia tộc gửi tin về Kiến Châu, phụ thân biết được nên mới gửi thư đến cho ta."
Tần Hoan gật đầu, "Diêu Đại nhân nói thế nào?"
Đáy mắt Diêu Tâm Lan có vẻ ấm áp, "Phụ thân nói là Tần phủ xảy ra chuyện thì cũng không liên quan gì đến Sâm ca, có điều một khi đã xảy ra rồi thì Tần phủ ở Cẩm Châu cũng không còn là nơi tốt để ở nữa. Ý của phụ thân, Kiến Châu là vùng đất của gia tộc họ Diêu, mà ta lại sắp sinh, mặc dù Trung Dũng Hầu phủ ở kinh thành cũng sẽ giúp đỡ thế nhưng đến kinh thành thì xa quá, thân thể của ta không chịu nổi, phụ thân nói là ông ấy đã phái người đến đây ròi, đợi sau khi vụ án đã được định đoạt thì sẽ ngay lập tức đón ta và Sâm ca đến Kiến Châu. Năm sau ông ấy hồi kinh làm quan thì sẽ tận lực sắp xếp giúp Sâm ca, lại cộng thêm thế lực của Trung Dũng Hầu phủ, ít nhất Sâm ca vẫn còn một cái tiền đồ. Cẩm Châu là nơi thị phi mặc kệ là ta hay Sâm ca thì cũng không nên ở lại đây."
Ngay cả Tần Hoan khi nghe được cũng cảm thấy trong lòng ấm áp, phụ thân Diêu Tâm Lan rất hiểu đại nghĩa. Tần phủ xảy ra chuyện như vậy thì Lâm thị và Tưởng thị trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, thế nhưng vị Diêu Đại nhân này lại tận tâm suy tính thay cho Tần Sâm. Hiện tại quan phủ còn chưa định án chính xác, thế nhưng nếu đã định rồi thì chỉ sợ người của Tần phủ sẽ bị dân chúng đuổi đánh, đến lúc báo cáo lên triều đình rồi thì con cháu của Tần phủ đương nhiên sẽ không còn tương lai nữa.
Hiện tại không bbieest có bn người muốn phủi sạch quan hệ với Tần phủ, vị Diêu Đại nhân này mặc dù là vì chính nữ nhi nhà mình nhưng cũng coi như là tận tâm tận lực. Tần Hoan cong môi cười cười, "Diêu Đại nhân là đau lòng cho Đại ca Đại tẩu, an bài như vậy đương nhiên không còn gì tốt hơn nữa rồi."
Gương mặt tinh xảo của Diêu Tâm Lan hiện lên vẻ giật mình, "Thế nhưng ta vẫn còn chưa nghĩ thông."
Tần Hoan nghe thấy thế liền ngay lập tức nhớ lại bức tranh mà nàng tìm được ở trong kho sách kia, nàng nhìn vào đôi mắt mê man của Diêu Tâm Lan, suýt nữa lại nhịn không được mà nói ra miệng. Thế nhưng dù có không nhịn được thì cũng phải nhịn, nàng chỉ hỏi Diêu Tâm Lan, "Đại tẩu muốn như thế nào? Nếu như Đại tẩu đã nghĩ thông suốt rồi thì phái người đến gọi muội là được, muội có thể giúp đỡ Đại tẩu."
Diêu Tâm Lan vừa cảm kích xong lại lắc đầu, "Ta không nghĩ kỹ được, đầu óc ta rối loạn quá."
Nói xong Diêu Tâm Lan lại vừa khóc vừa cười nói, "Do ta quá yếu đuối, tính tình không được mạnh mẽ như Cửu muội muội, ta phải suy nghĩ lại đã... Cửu muội muội đi làm việc của mình đi, đợi khi nào ta nghĩ thông rồi thì bảo Mặc Thư đến gọi Cửu muội muội sau."
Tần Hoan còn canh cánh bệnh của Tần Lệ cho nên liền gật đầu, "Vậy được, muội đi về trước."
Tạm biệt Diêu Tâm Lan xong Tần Hoan dẫn Phục Linh đi nhanh về Đinh Lan uyển.
"Tiểu thư, hiện tại chúng ta đi đến bên viện của Nhị thiếu gia à?"
Phục Linh vừa vào phòng trong đã hỏi như vậy, vẻ mặt Tần Hoan đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, nàng cũng bước chân chậm lại. Cửa phòng vừa đóng thì lông mày nàng cũng nhíu chặt, "Phục Linh, đêm đó ta rơi xuống hồ thì Đại ca ở đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phục Linh giật mình giây lát, nghiêng đầu suy nghĩ, "Đêm hôm đó... Chiều hôm đó Đại thiếu gia hình như đã khởi hành đi Kiến Châu, nô tỳ nghe người trong phủ nói như vậy."
Tần Hoan quay qua nhìn Phục Linh, "Chắc chắn không?"
Phục Linh bị ánh mắt nghiêm túc của Tần Hoan nhìn chằm chằm vào mình cho nên nàng hơi rụt rụt cổ lại, "Tiểu thư hỏi như vậy thì đột nhiên nô tỳ không dám nói chắc chắn, có điều có thể đi hỏi người gác cổng, bọn họ nhất định sẽ biết!"
"Tiểu thư, hiện tại đi hỏi không?"
Tần Hoan lắc đầu, trong lòng hơi hoài nghi thế nhưng lại sợ bứt dây động rừng cho nên nàng mới không muốn hàng động thiếu suy nghĩ.
Tần Hoan lấy lại bình tĩnh rồi nói, "Hiện tại cứ đi xem Nhị ca đã."
Vừa dứt lời thì ngoài cửa cũng đột nhiên vang lên một tiếng 'Xoạt'. Tần Hoan chau mày, "Ai ở bên ngoài?"
Phục Linh nghe thấy thế thì chạy vội ra mở cửa, cửa vừa mở ra thì thấy bên ngoài hành lang gấp khúc, thậm chí bên trong sân viện cũng hoàn toàn trống rỗng. Phục Linh kỳ quái, "Sao lại thế nhỉ? Nô tỳ cũng nghe thấy, cảm giác như là bước chân của ai đó đột nhiên mạnh lên."
Tần Hoan cũng đi theo đến cửa, nhìn xung quanh 1 vòng rồi lắc lắc đầu, "Có thể là chim chóc gì thôi, không sao cả, em mau đi lấy thuốc đi chúng ta đi nhanh rồi về..."
Phục Linh vội vàng tuân mệnh, Tần Hoan đứng một mình ngoài cửa, nhìn sân viện trống không rồi xuất thần trong giây lát.
"Tiểu thư, xong rồi, thuốc thang đã lấy xong rồi."
Tần Hoan gật đầu, trước khi ra ngoài Phục Linh lại đóng cửa vào như thường lệ, trong lòng không hề suy nghĩ gì mà chỉ đi theo sau lưng Tần Hoan.
Hai người đi ra khỏi cửa viện, Tần Hoan quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa viện khép hờ, lờ mờ có thể thấy được trong sân viện yên tĩnh không một bóng người. Tần Hoan thu hồi ánh mắt, bước nhanh đến phía viện của Tần Lệ.
Viện của Tần Lệ cũng ở phía sau của tiền viện, thế nhưng hẻo lánh hơn rất nhiều so với Lâm Phong viện. Tần Hoan còn chưa từng đến đây, chỉ đi đại khái theo phương hướng mà Phục Linh chỉ. Vừa đến cửa viện, mặc dù cửa được khóa trái từ bên trong thế nhưng khi Phục Linh tiến lên gõ gõ thì đã có người đứng chờ sẵn mở cửa. Cửa viện vừa mở ra thì Tần Hoan thấy được bố cục ở đây nhỏ hơn rất nhiều so với Lâm Phong viện.
Trước đây Tần Lệ cũng thích phong lưu, bởi vậy trong viện tuy không lớn thế nhưng cũng được bố trí cực kỳ lịch sự tao nhã, thị nữ mở cửa dung mạo thanh tú, nhìn thấy Tần Hoan đến liền vội vàng cúi đầu hành lễ, "Bái kiến Cửu tiểu thư, công tử chúng ta đang ở bên trong chờ người."
Tần Hoan gật đầu đi vào bên trong, đi chưa được mấy bước thì lại nhìn thấy có một hầu nô đứng chờ ở cửa.
Hầu nô thứ 2 này cũng là một tiểu nha đầu xinh xắn ưa nhìn, Phục Linh không khỏi nhìn nhiều hơn một chút rồi thì thầm với Tần Hoan, "Tiểu thư, các tỷ tỷ chỗ Nhị công tử này quả nhiên đều cực kỳ xinh đẹp..."
Tần Hoan từ chối cho ý kiến, hầu nô thứ 2 kia vén rèm che cửa lên, cung kính mời Tần Hoan vào trong.
Bên trong phòng có mùi thuốc thoang thoảng, điều khiến Tần Hoan ngạc nhiên nhất chính là bố cục trong phòng được bài trí cực kỳ tao nhã, thậm chí có chút không giống với tính tình của Tần Lệ. Nhưng Tần Hoan không nhìn nhiều, hầu nô dẫn nàng đi vào trong phòng sưởi.
"Cửu muội muội..."
Vừa vào phòng sưởi thì đã nhìn thấy Tần Lệ đang nằm trên giường nhỏ cạnh cửa sổ. Mấy ngày không gặp đã cảm giác Tần Lệ càng gầy yếu hơn một chút, bệnh cam trên khóe môi trước đây đã khép lại và có chuyển biến tốt, thế nhưng Tần Hoan lại nhìn thấy trên cổ tay của Tần Lệ đã mọc lên vết loét giang mai.
Tần Hoan bước nhanh đến ngồi xuống trên ghế nhỏ bên cạnh Tần Lệ.
"Vươn tay ra đây..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay một chút hàn huyên Tần Hoan đều lười nói, nàng chỉ như một thầy thuốc đến khám bệnh mà thôi.
Tần Lệ vươn cổ tay ra, đầu ngón tay Tần Hoan ngay lập tức đè lên bắt mạch...
"Thuốc Cửu muội muội cho ta đã uống, thuốc mỡ cũng bôi rồi, chẳng qua..."
Vừa nói Tần Lệ vừa định thò tay ra gãi gãi vết loét giang mai trên cổ tay theo bản năng, thế nhưng vừa bắt gặp ánh mắt Tần Hoan đang rơi trên cổ tay hắn, có thể là do ánh mắt nàng quá mức sắc bén cho nên động tác của Tần Lệ lập tức dừng lại.
"Xem ra bệnh cam đã khỏi rồi, thế nhưng thực tế thấp nhiệt trong cơ thể dẫn đến tà độc hiện tại mới phát ra, chẳng hạn như vết loét giống với ở trên cổ ngươi hiện tại có bao nhiêu vết? Đã sinh ra ở những chỗ nào rồi?"
Giọng nói Tần Hoan bình thản không mang theo chút cảm xúc nào, vừa dứt lời thì Tần Lệ cụp mắt xuống tựa hồ như có chút xấu hổ, "Không nhiều lắm, cổ 1 vết, bụng dưới 2 vết, còn có đùi và..."
Tần Lệ ngập ngừng, thế nhưng Tần Hoan đã hiểu được, nàng gật đầu rồi thu ngón tay lại, xoay người lấy gói thuốc trên tay Phục Linh lại đây, "Thuốc này dùng để sắc, 1 ngày uống 4 lần, ban ngày 3 lần, ban đêm 1 lần. Chỗ này là bạch hạch cao, có điều còn thiếu 2 vị thuốc, lúc nào dùng thì lấy thuốc trong bao này nghiền thành bột, sau đó trộn lẫn với cao này là được, cách dùng vẫn giống như trước đây từng nói."
Tần Hoan nói xong thì mặt mày vẫn còn hơi nhăn nhó, Tần Lệ nhịn không được hỏi nàng, "Phụ thân thế nào rồi?"
Tần Hoan lắc đầu, "Mấy ngày trước ông ta bị người ta hạ độc kim thạch, khiến cho bệnh tình thêm trầm trọng hơn, nhưng 2 ngày nay đã đỡ hơn được một chút. Bệnh của ngươi trước mắt mới chỉ là giai đoạn bắt đầu thôi, nhưng bệnh của ông ta đã đến giai đoạn không thể cứu được nữa rồi..."
Tần Lệ nheo mắt, có vẻ như nghĩ đến tương lai của chính mình, trên mặt có vẻ căng thẳng tuyệt vọng, thế nhưng lại cố gắng kiềm chế lại mà hỏi, "Hạ độc? Ai hạ độc ông ấy thế?"
Tần Hoan lắc đầu, sau đó lại chau mày nhìn Tần Lệ, "Chẳng phải Nhị ca không muốn nói sao? Giờ lại hỏi làm gì?"
Tần Lệ khép hờ mắt, cố gắn cười rộ lên, "Câu hỏi của Cửu muội muội, có thể nói thì ta đã nói hết rồi..."
"Nhị ca chỉ nói là ta đừng đến gần miệng giếng kia và đừng đến rừng trúc tím thôi." Tần Hoan cười lạnh.
"Không cho Cửu muội muội đến chỗ miệng giếng đó là vì tổ mẫu đã căn dặn, miệng giếng đó là hung giếng, ta cũng không biết dưới đáy giếng có chôn giấu nhiều thi cốt như vậy, chỉ biết là Nhị di nương mà thôi..."
"Vậy vì sao Nhị ca không cho ta đến rừng trúc tím?"
Ánh mắt áp bức của Tần Hoan chiếu thằng vào Tần Lệ, khóe môi hắn khẽ động thế nhưng lại không nói ra được lời nào.
Giọng nói của Tần Hoan lại tăng thêm phần áp bức, "Đã đến mức này rồi, ngay cả bản thân mình nhiễm bệnh Nhị ca cũng đã không sợ người ta biết, vậy mà vẫn còn muốn giấu diếm điều gì? Chẳng lẽ bên trong rừng trúc tím vẫn còn bí mật nào khác?"
Trên mặt Tần Lệ rất khó xử, Tần Hoan lập tức chau mày, "Trong rừng trúc tím còn có bí mật gì?"
Tần Lệ cười khổ, "Muội đừng nên hỏi, Tần phủ đã đến mức này rồi thì không thể tiếp tục có thêm sóng gió gì nữa đâu. Mặc dù ta không phải đích tử thế nhưng cũng biết được Tần phủ hiện tại không thể chịu thêm bất kỳ đả kích nào nữa, những tiểu bối chúng ta càng phải hiểu điều này..."
Tần Lệ nói xong khiến Tần Hoan không khỏi suy tư về ý tứ trong lời nói của hắn. Đích tử... tiểu bối...
Tức giận đến mức hít thở khó khăn, Tần Hoan lạnh lùng nói, "Chẳng lẽ có liên quan đến Đại ca?"
Khóe mắt Tần Lệ run lên, tay đặt bên cạnh người lập tức siết chặt lại, ánh mắt cũng cụp xuống thấp nhất không muốn nhìn Tần Hoan. Thấy hắn mờ ám như vậy, con ngươi Tần Hoan cũng nhất thời híp lại, "Đại ca có bí mật gì?"
Tần Lệ dứt khoát quay đầu đi, "Đại ca không có gì bí mật cả, Đại ca ân ái cùng với Đại tẩu, học thức cũng tốt, là trụ cột tương lại của Tần gia. Hắn còn có thể có bí mật gì?"
Tần Hoan thấy Tần Lệ như vậy liền cười lạnh, "Vậy tại sao hắn lại vẽ tranh nữ tử khác?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro