Hiềm nghi (1)
Bộ Nguyệt Thiển Trang
2024-08-19 09:47:09
Tần Hoan đeo mặt nạ, một tay cầm đèn hoa lan còn một tay kéo tà váy lên, vừa đi vừa chạy vào bên trong con ngõ tối.
Trong ngõ nhỏ có khoảng 4-5 người cũng đang đi về sân khấu của Song Thanh ban ở bên này. Tần Hoan nheo mắt nhìn lại, bóng lưng kia cực kỳ giống với Nhạc Thanh nhưng lại đang đi tuốt ở đằng trước không hề dừng lại, nàng không hiểu hắn muốn đi đến chỗ nào.
Tần Hoan dừng bước lại quan sát xung quanh, ngõ này vừa nhỏ vừa dài, càng đi sâu vào bên trong lại càng tối đen như mực, nàng chỉ có mỗi một mình nên thật sự không dám tiếp tục đi vào nữa. Nàng đang do dự thì bỗng nhiên 'Nhạc Thanh' ở phía trước lại dừng bước, Tần Hoan nhíu mày rồi thử đi tiếp 3 bước, nàng vừa bước thì 'Nhạc Thanh' cũng tiếp tục đi.
Trong lòng Tần Hoan lấy làm kỳ lạ, sau khi nàng phản ứng kịp thì ngay lập tức dừng lại. Quả nhiên nàng dừng lại thì đối phương cũng dừng, Tần Hoan nheo mắt, người này biết nàng đang đi theo hắn, hơn nữa có vẻ như hắn đang cố tìn muốn dẫn nàng đi vào trong ngõ nhỏ này.
Nàng và hắn đứng cách nhau khoảng 7-8 trượng, Tần Hoan nhìn bóng dáng hắn thì lông mày càng nhíu chặt lại. Nàng nhớ rất rõ hôm nay Nhạc Thanh cũng mặc một bộ áo choàng giống hệt thế này, thế nhưng nếu là Nhạc Thanh thì tại sao lại không trực tiếp đến tìm nàng mà lại phải dùng loại phương pháp kì quái này dẫn dụ nàng đi về phía trước? Còn nếu hắn không phải là Nhạc Thanh thì sẽ là người nào đây?
Nghĩ đến đây Tần Hoan lại bắt đầu bước tới, nàng vừa cất bước thì người kia cũng bắt đầu đi. Tần Hoan lập tức nhíu mày, kỳ lạ thật, nếu như người này có ác ý với nàng thì tại sao lại cứ giữ khoảng cách thế này?
Nghĩ đến đây Tần Hoan đã không còn sợ hãi như ban nãy nữa, nàng một tay nhấc đèn, một tay âm thầm lấy Hàn Nguyệt trong áo ra nắm thật chặt. Nàng bước rất chậm rãi thế nhưng người đằng trước lại đi nhanh hơn, nàng quan sát một lúc cho đến khi thấy khoảng cách hai người ngày một xa thì mới bắt đầu bước nhanh theo.
Kinh nghiệm trước đây khiến cho Tần Hoan thích tìm tòi nghiên cứu hơn so với người bình thường, cũng do mỗi một vụ án qua tay phụ thân, đều dựa vào việc phụ thân phải cẩn thận tỉ mỉ tra xét chân tướng đến cuối cùng thì mới rõ ràng được. Tần Hoan đã được trải qua khổ cực lớn nhất của cuộc sống, cũng đã được nếm trải nhân tính hung tàn cực điểm cho nên nàng biết người đằng trước có khác thường nhưng nàng hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
Nàng đi chậm thì người đó đi nhanh, còn khi nàng đi nhanh thì hắn càng đi nhanh hơn. Đến sau này Tần Hoan đã bắt đầu đi chậm lại nhưng đúng là nàng mặc váy dài rất không tiện, một tay cầm đèn, một tay cầm Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt thì đương nhiên không thể vứt bỏ nên nàng quyết định vứt đèn đi rồi nhấc váy đuổi theo bóng người vừa chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Giống như sau khi trải qua bóng đêm sâu thẳm thì có thể nhìn thấy ánh mặt trời, nàng chạy khoảng 3-5 trượng nữa thì thấy ngay chỗ lối ra tràn ngập ánh sáng. Mà bóng dáng kia lúc chạy đến cuối ngõ lại dừng lại một chút, có vẻ như đang đợi nàng, đến khi hắn thấy nàng lại gần rồi thì mới bắt đầu chạy vụt đi về phía bên phải. Tần Hoan thấy sắp để mất mục tiêu nên không dám chậm trễ, ngay lập tức đuổi theo!
Đợi đến lúc Tần Hoan đầu đầy mồ hôi chạy đến cửa ngõ thì thấy con đường này thực chất chưa đầy tháp đèn, mà bởi vì có sân khấu của Song Thanh ban nên dân chúng ở đây cũng nườm nượp bỏ sang phố bên đó, khiến cho phố này có vẻ trống vắng thưa thớt hẳn lên. Tần Hoan ngẩng đầu lên nhìn sang bên phải, chỉ thấy hai tiểu nương tử đang đi về hướng nàng còn bóng dáng nam tử giống Nhạc Thanh kia đã không còn trông thấy đâu nữa!
Tần Hoan nhất thời mê man, chẳng lẽ người đó dẫn nàng đến đây chính là để cho nàng xem tháp đèn ở đây?
Tần Hoan tiến lên hai bước, tháp đèn đúng thật rất đẹp nhưng nàng cũng đã từng được nhìn thấy những tháp đèn lộng lẫy uy nghiêm hơn thế này nhiều rồi, hiện tại nhìn sang, cho dù vẫn thấy cảnh đẹp ý vui nhưng cũng không đến mức phải đi vào trong ngõ dài tối đen để đi sang đây. Mà người kia, nếu là người quen của nàng thì chắc chắn sẽ cùng nàng nói chuyện đàng hoàng, còn nếu là người không quen thì vì sao lại cố tình dẫn nàng đến đây?
Trong lòng Tần Hoan hơi mê man, nàng nhíu mày nhìn sang tửu lâu trà quán bên phải, đang phân vân không biết có nên đi vào tìm hay không?
Hôm nay là lễ Thu tịch, hàng quán hai bên đường đều đầy ngập khách khứa, ngay từ xa Tần Hoan đã có thể nghe thấy tiếng chơi đoán số từ bên trong truyền ra. Mấy chỗ này đều là chỗ đông người nhiều mắt, nếu người đó muốn giấu diếm thân phận thì chắc chắn nàng sẽ không tìm ra được rồi.
Thế nhưng mục đích hắn dẫn nàng đến đây là gì?
Nàng yên lặng đi tiếp về phía trước mấy bước sau đó mới dừng lại.
Nhất định là có nguyên nhân, thậm chí hắn còn cố gắng giữ khoảng cách với nàng, cho nên người đó có lẽ nàng đã gặp rồi hoặc thậm chí còn quen biết, vậy rốt cuộc là ai....
Tần Hoan ngước mắt, nhìn nhìn lên đằng trước, hai tiểu nương tử kia thấy trên mặt nàng đeo mặt nạ Giải Trãi thì ghét bỏ đi né sang một bên nhường đường cho nàng. Mà ngoại trừ hai tiểu nương tử này thì bên phải phố đã không còn ai khác.
Tần Hoan lại đứng ở đó một lúc lâu rồi xoay người nhìn về phía bên trái, vài bóng người cũng đang đi về phía trước, nhất định là cũng muốn đi sang xem kịch của Song Thanh ban. Trong lòng Tần Hoan cũng khẩn trương hẳn lên, người kia bị mất dấu, nói cách khác thì mục đích của hắn trên cơ bản đã đạt được rồi, rốt cuộc là vì sao chứ? Trên đường này chỉ còn có mỗi tháp đèn thôi...
Trong lòng rùng mình, lưng Tần Hoan đột nhiên cứng đờ, tháp đèn...
Đang nghĩ ngợi thì Tần Hoan nghe được tiếng 'rắc rắc' rất nhỉ, hình như là tiếng dây thừng bị chặt đứt, lại hình như là thân cây tre bị chặt đứt. Ngay sau đó một luồng gió mạnh như thái sơn áp đỉnh chợt đổ ập xuống ngay chỗ Tần Hoan đứng. Nàng sợ hãi quay đầu lại nhìn lên, một tháp đèn cao ba tầng lầu đứng sừng sững bên cạnh đang đổ sụp xuống.
Tay cầm Hàn Nguyệt siết chặt, nàng nhắm mắt lại theo bản năng. Khung của tháp đèn lồng này đều được làm bằng gỗ, bên trên dùng thanh tre bện lại như tấm lưới với những ô vuông nhỏ, sau đó mới treo đèn lồng lên. Hiện tại tháp đèn đang sập xuống đầu nàng mỗi cây gỗ đều to khoảng chừng cái bát canh, giá gỗ bản thân đã nặng, lại cộng thêm mấy trăm ngọn đèn lồng treo bên trên. Tần Hoan gần như có thể tượng tượng được bản thân mình sẽ đau đớn đến thế nào, không, có lẽ nàng cũng không cảm giác được, bởi vì đầu của nàng đã bị đập nát rồi!
Trong lòng Tần Hoan biết trốn không thoát, đối mặt với nguy hiểm nên cơ thể đột nhiên cứng đờ, cộng thêm thất thần và lo sợ nên nàng chạy không kịp, nàng chỉ có thể nhắm chặt mắt lại. Nhưng ngay tại lúc nàng cho rằng giá gỗ kia sẽ nện lên người mình thì bỗng nhiên có một luồng gió mạnh phóng đến, Tần Hoan còn chưa kịp phát hiện ra thì có một bàn tay to đã nắm lấy eo mình, sau đó một vòng tay mạnh mẽ đã ôm chặt lấy nàng.
Người đến nhanh như chớp giật, hắn bổ nhào đến ôm lấy nàng, trong lúc nàng còn đang cảm thấy trời đất quay cuồng thì hắn đã ôm nàng lăn xuống đất được 2 vòng. Ngay sau đó một tiếng 'rầm' vang lên rất to, Tần Hoan cảm thấy người đang đè bên trên mình kêu 'hự' một tiếng, nàng mở mắt ra thì ngay lập tức đập vào trong mắt nàng là khuôn mặt trắng bệch của Yến Trì!
Nàng lại quay sang bên cạnh nhìn, tháp đèn to sừng sững ban nãy đã bị đổ sập xuống mặt đất vỡ tan thành những mảnh nhỏ, đèn lồng bị văng đi khắp nơi cái thì nằm lăn lóc cái thì bốc cháy. Mà Yến Trì ôm nàng lăn đến phía dưới giá gỗ, thứ đang đập vào lưng hắn chính là tấm lưới tre có ngọn đèn treo phía trên. Mặc dù chỉ là lưới tre thế nhưng rơi xuống từ một chỗ cao như thế thì Tần Hoan cũng có thể tưởng tượng ra đau đớn khi thanh tre đập vào người. Khóe môi nàng khẽ nhếch, hoàn toàn không nghĩ đến Yến Trì lại xuất hiện ở đây...
“Điện hạ sao lại...” Còn chưa nói hết câu thì Tần Hoan chợt thấy trên tay hơi ấm áp, nàng nhấc tay mình lên thì thấy cả bàn tay mình đỏ tươi khiến cho tim nàng đập mạnh. Ngay lập tức nàng định bò ra khỏi giá gỗ thế nhưng Yến Trì lại giữ chặt vai nàng lại, nàng thấy hắn chau mày rồi sau đó chống đỡ thân thể nặng nề của hắn lên cách xa khỏi người nàng, tấm lưới tre khổng lồ kia cũng được hắn nâng lên trên lưng, Tần Hoan vội vàng bò ra ngoài!
Nàng vừa ra khỏi thì Yến Trì cũng thoải mái hơn nhiều, Tần Hoan thấy mu bàn tay hắn nổi gân xanh, sau đó hắn dùng lực cánh tay rồi rất nhanh nâng lưới tre lên, chống đầu gối phóng ra ngoài trước khi cả cái giá gỗ hoàn toàn sập xuống.
Trên mặt hắn rất ung dung thoải mái, nhưng Tần Hoan vẫn nhớ rõ máu tươi trong tay mình.
Nàng cố không hỏi Yến Trì làm sao lại xuất hiện ở đây, mà chỉ vội vàng chạy ra đằng sau lưng hắn nhìn, thế nhưng nàng vừa đi được một bước thì Yến Trì đã giữ nàng lại, hắn kéo nàng lùi lại hai bước, ngước mắt lên nhìn xà nhà của tửu quán nơi mà ban đầu dùng để cố định tháp đèn, vừa nhìn lên đã thấy một sợi dây thừng to như miệng chén không biết tại sao lại bị chặt đứt, hiện tại vẫn còn sót lại một đoạn dính ở trên xà nhà...
Chỉ trong khoảnh khắc, người làm và khách nhân bên trong tửu quán trà lâu xung quanh đều đi ra ngoài, ai cũng không nghĩ đến tháp đèn đang yên đang lành lại đổ xuống. Mọi người nhìn thấy Yến Trì và Tần Hoan, có mấy người tận mắt chứng kiến mọi chuyện nên đang miêu tả lại hoàn cảnh lúc đó sinh động như thật.
“Chính là nhờ vị công tử anh tuấn này, nếu không thì vị tiểu nương tử kia khó giữ được cái mạng nhỏ rồi.”
“Một tòa tháp đèn to như vậy, ngay cả trâu cũng sẽ bị đè chết, ban nãy ta thấy cũng đè lên vị công tử kia rồi, thế nhưng tại sao trông hắn lại như không có việc gì xảy ra thế nhỉ...”
“Trông như là một vị cao nhân, có khi có cái thần công hộ thể gì đó...”
Dân chúng nghị luận nhao nhao, mồ hôi lạnh Tần Hoan lại chảy xuống như mưa, nàng biết rõ mục đích của người kia chính là tòa tháp đèn này. Suýt nữa nàng muốn ngay lập tức lao vào tửu lâu này tra hỏi thế nhưng nghĩ đến vết thương của Yến Trì nên nàng không dám sơ suất, “Điện hạ đã chảy máu, chắc chắn là miệng vết thương đã nứt ra rồi. Điện hạ, chúng ta bắt buộc phải quay về xe ngựa để ta trị thương cho người.”
Yến Trì chau mày, cứ như không nghe thấy lời Tần Hoan nói, “Vì sao ngươi lại đi đến đây?”
Lông mày Tần Hoan cũng nhíu chặt lại, “Điện hạ, phải trị thương trước đã!”
Yến Trì quay sang nhìn Tần Hoan, ánh mắt thâm trầm của hắn như ẩn chứa một vực nước xoáy, dường như muốn hút nàng vào bên trong. Đột nhiên hắn buông tay Tần Hoan ra, quay người lại rồi đi đến bên cạnh giá đèn. Tần Hoan tưởng là hắn muốn làm gì, nhưng chờ đến khi hắn đứng lên thì lại nhìn thấy trên tay hắn đang cầm một ngọn đèn hoa lan. Tần Hoan nghẹn lời, “Điện hạ...”
“Ngươi là vì đuổi theo ai? Gấp đến mức ngay cả đèn cũng ném đi?”
Tần Hoan nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm đó của hắn, trái tim nàng khẽ đập chậm một nhịp, “Phải, vừa rồi ta bị tách khỏi tiểu Quận chúa, nửa đường nhìn thấy bóng lưng của một người nhìn rất giống Nhị công tử Hầu phủ, người đó tựa như cố tình dẫn ta đến đây. Ta đi hắn mới đi, ta không đi thì hắn cũng ngừng lại, ta không biết hắn là ai cho nên cứ đi theo thẳng đến đây. Đèn này...”
“Bọn ta tìm thấy Quận chúa, nàng nói ngươi bị lạc cho nên ta mới đi tìm, đèn này ta nhặt được bên trong con ngõ nhỏ kia.” Nói xong Yến Trì đưa đèn hoa lan đến cho nàng.
Tần Hoan nhìn ngọn đèn hoa lan gần như hoàn hảo không có tổn hao gì thì trong lòng hơi ấm áp, đèn này nàng đã ném xuống đất một lần rồi lại bị hắn nhặt được, vừa rồi hắn cứu nàng lại quăng xuống một lần nữa, vậy mà lại không bị hỏng.
Tần Hoan nhận lấy đèn, đang định nói chuyện thì từ trong ngõ nhỏ bên trái truyền đến vài tiếng người lo lắng hô hoán, Tần Hoan xoay người lại thì thấy đó là Nhạc Ngưng và mấy người Nhạc Giá cùng nhau chạy đến, bọn họ nhìn Tần Hoan và Yến Trì, sau đó lại nhìn sang tháp đèn đổ sập trên mặt đất, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc lo lắng. Nhạc Ngưng hỏi luôn, “Ngươi làm sao rồi, có bị thương không?”
Tần Hoan vội vàng lắc đầu, “Ta không sao, có điều Trì Điện hạ có chuyện rồi, xin Quận chúa an bài một vị trí, ta muốn trị thương cho Trì Điện hạ.”
Mấy người Nhạc Ngưng đều là những người không tầm thường, bọn họ đã ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí cho nên trong lòng cực kỳ lo lắng.
Trong ngõ nhỏ có khoảng 4-5 người cũng đang đi về sân khấu của Song Thanh ban ở bên này. Tần Hoan nheo mắt nhìn lại, bóng lưng kia cực kỳ giống với Nhạc Thanh nhưng lại đang đi tuốt ở đằng trước không hề dừng lại, nàng không hiểu hắn muốn đi đến chỗ nào.
Tần Hoan dừng bước lại quan sát xung quanh, ngõ này vừa nhỏ vừa dài, càng đi sâu vào bên trong lại càng tối đen như mực, nàng chỉ có mỗi một mình nên thật sự không dám tiếp tục đi vào nữa. Nàng đang do dự thì bỗng nhiên 'Nhạc Thanh' ở phía trước lại dừng bước, Tần Hoan nhíu mày rồi thử đi tiếp 3 bước, nàng vừa bước thì 'Nhạc Thanh' cũng tiếp tục đi.
Trong lòng Tần Hoan lấy làm kỳ lạ, sau khi nàng phản ứng kịp thì ngay lập tức dừng lại. Quả nhiên nàng dừng lại thì đối phương cũng dừng, Tần Hoan nheo mắt, người này biết nàng đang đi theo hắn, hơn nữa có vẻ như hắn đang cố tìn muốn dẫn nàng đi vào trong ngõ nhỏ này.
Nàng và hắn đứng cách nhau khoảng 7-8 trượng, Tần Hoan nhìn bóng dáng hắn thì lông mày càng nhíu chặt lại. Nàng nhớ rất rõ hôm nay Nhạc Thanh cũng mặc một bộ áo choàng giống hệt thế này, thế nhưng nếu là Nhạc Thanh thì tại sao lại không trực tiếp đến tìm nàng mà lại phải dùng loại phương pháp kì quái này dẫn dụ nàng đi về phía trước? Còn nếu hắn không phải là Nhạc Thanh thì sẽ là người nào đây?
Nghĩ đến đây Tần Hoan lại bắt đầu bước tới, nàng vừa cất bước thì người kia cũng bắt đầu đi. Tần Hoan lập tức nhíu mày, kỳ lạ thật, nếu như người này có ác ý với nàng thì tại sao lại cứ giữ khoảng cách thế này?
Nghĩ đến đây Tần Hoan đã không còn sợ hãi như ban nãy nữa, nàng một tay nhấc đèn, một tay âm thầm lấy Hàn Nguyệt trong áo ra nắm thật chặt. Nàng bước rất chậm rãi thế nhưng người đằng trước lại đi nhanh hơn, nàng quan sát một lúc cho đến khi thấy khoảng cách hai người ngày một xa thì mới bắt đầu bước nhanh theo.
Kinh nghiệm trước đây khiến cho Tần Hoan thích tìm tòi nghiên cứu hơn so với người bình thường, cũng do mỗi một vụ án qua tay phụ thân, đều dựa vào việc phụ thân phải cẩn thận tỉ mỉ tra xét chân tướng đến cuối cùng thì mới rõ ràng được. Tần Hoan đã được trải qua khổ cực lớn nhất của cuộc sống, cũng đã được nếm trải nhân tính hung tàn cực điểm cho nên nàng biết người đằng trước có khác thường nhưng nàng hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
Nàng đi chậm thì người đó đi nhanh, còn khi nàng đi nhanh thì hắn càng đi nhanh hơn. Đến sau này Tần Hoan đã bắt đầu đi chậm lại nhưng đúng là nàng mặc váy dài rất không tiện, một tay cầm đèn, một tay cầm Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt thì đương nhiên không thể vứt bỏ nên nàng quyết định vứt đèn đi rồi nhấc váy đuổi theo bóng người vừa chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Giống như sau khi trải qua bóng đêm sâu thẳm thì có thể nhìn thấy ánh mặt trời, nàng chạy khoảng 3-5 trượng nữa thì thấy ngay chỗ lối ra tràn ngập ánh sáng. Mà bóng dáng kia lúc chạy đến cuối ngõ lại dừng lại một chút, có vẻ như đang đợi nàng, đến khi hắn thấy nàng lại gần rồi thì mới bắt đầu chạy vụt đi về phía bên phải. Tần Hoan thấy sắp để mất mục tiêu nên không dám chậm trễ, ngay lập tức đuổi theo!
Đợi đến lúc Tần Hoan đầu đầy mồ hôi chạy đến cửa ngõ thì thấy con đường này thực chất chưa đầy tháp đèn, mà bởi vì có sân khấu của Song Thanh ban nên dân chúng ở đây cũng nườm nượp bỏ sang phố bên đó, khiến cho phố này có vẻ trống vắng thưa thớt hẳn lên. Tần Hoan ngẩng đầu lên nhìn sang bên phải, chỉ thấy hai tiểu nương tử đang đi về hướng nàng còn bóng dáng nam tử giống Nhạc Thanh kia đã không còn trông thấy đâu nữa!
Tần Hoan nhất thời mê man, chẳng lẽ người đó dẫn nàng đến đây chính là để cho nàng xem tháp đèn ở đây?
Tần Hoan tiến lên hai bước, tháp đèn đúng thật rất đẹp nhưng nàng cũng đã từng được nhìn thấy những tháp đèn lộng lẫy uy nghiêm hơn thế này nhiều rồi, hiện tại nhìn sang, cho dù vẫn thấy cảnh đẹp ý vui nhưng cũng không đến mức phải đi vào trong ngõ dài tối đen để đi sang đây. Mà người kia, nếu là người quen của nàng thì chắc chắn sẽ cùng nàng nói chuyện đàng hoàng, còn nếu là người không quen thì vì sao lại cố tình dẫn nàng đến đây?
Trong lòng Tần Hoan hơi mê man, nàng nhíu mày nhìn sang tửu lâu trà quán bên phải, đang phân vân không biết có nên đi vào tìm hay không?
Hôm nay là lễ Thu tịch, hàng quán hai bên đường đều đầy ngập khách khứa, ngay từ xa Tần Hoan đã có thể nghe thấy tiếng chơi đoán số từ bên trong truyền ra. Mấy chỗ này đều là chỗ đông người nhiều mắt, nếu người đó muốn giấu diếm thân phận thì chắc chắn nàng sẽ không tìm ra được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng mục đích hắn dẫn nàng đến đây là gì?
Nàng yên lặng đi tiếp về phía trước mấy bước sau đó mới dừng lại.
Nhất định là có nguyên nhân, thậm chí hắn còn cố gắng giữ khoảng cách với nàng, cho nên người đó có lẽ nàng đã gặp rồi hoặc thậm chí còn quen biết, vậy rốt cuộc là ai....
Tần Hoan ngước mắt, nhìn nhìn lên đằng trước, hai tiểu nương tử kia thấy trên mặt nàng đeo mặt nạ Giải Trãi thì ghét bỏ đi né sang một bên nhường đường cho nàng. Mà ngoại trừ hai tiểu nương tử này thì bên phải phố đã không còn ai khác.
Tần Hoan lại đứng ở đó một lúc lâu rồi xoay người nhìn về phía bên trái, vài bóng người cũng đang đi về phía trước, nhất định là cũng muốn đi sang xem kịch của Song Thanh ban. Trong lòng Tần Hoan cũng khẩn trương hẳn lên, người kia bị mất dấu, nói cách khác thì mục đích của hắn trên cơ bản đã đạt được rồi, rốt cuộc là vì sao chứ? Trên đường này chỉ còn có mỗi tháp đèn thôi...
Trong lòng rùng mình, lưng Tần Hoan đột nhiên cứng đờ, tháp đèn...
Đang nghĩ ngợi thì Tần Hoan nghe được tiếng 'rắc rắc' rất nhỉ, hình như là tiếng dây thừng bị chặt đứt, lại hình như là thân cây tre bị chặt đứt. Ngay sau đó một luồng gió mạnh như thái sơn áp đỉnh chợt đổ ập xuống ngay chỗ Tần Hoan đứng. Nàng sợ hãi quay đầu lại nhìn lên, một tháp đèn cao ba tầng lầu đứng sừng sững bên cạnh đang đổ sụp xuống.
Tay cầm Hàn Nguyệt siết chặt, nàng nhắm mắt lại theo bản năng. Khung của tháp đèn lồng này đều được làm bằng gỗ, bên trên dùng thanh tre bện lại như tấm lưới với những ô vuông nhỏ, sau đó mới treo đèn lồng lên. Hiện tại tháp đèn đang sập xuống đầu nàng mỗi cây gỗ đều to khoảng chừng cái bát canh, giá gỗ bản thân đã nặng, lại cộng thêm mấy trăm ngọn đèn lồng treo bên trên. Tần Hoan gần như có thể tượng tượng được bản thân mình sẽ đau đớn đến thế nào, không, có lẽ nàng cũng không cảm giác được, bởi vì đầu của nàng đã bị đập nát rồi!
Trong lòng Tần Hoan biết trốn không thoát, đối mặt với nguy hiểm nên cơ thể đột nhiên cứng đờ, cộng thêm thất thần và lo sợ nên nàng chạy không kịp, nàng chỉ có thể nhắm chặt mắt lại. Nhưng ngay tại lúc nàng cho rằng giá gỗ kia sẽ nện lên người mình thì bỗng nhiên có một luồng gió mạnh phóng đến, Tần Hoan còn chưa kịp phát hiện ra thì có một bàn tay to đã nắm lấy eo mình, sau đó một vòng tay mạnh mẽ đã ôm chặt lấy nàng.
Người đến nhanh như chớp giật, hắn bổ nhào đến ôm lấy nàng, trong lúc nàng còn đang cảm thấy trời đất quay cuồng thì hắn đã ôm nàng lăn xuống đất được 2 vòng. Ngay sau đó một tiếng 'rầm' vang lên rất to, Tần Hoan cảm thấy người đang đè bên trên mình kêu 'hự' một tiếng, nàng mở mắt ra thì ngay lập tức đập vào trong mắt nàng là khuôn mặt trắng bệch của Yến Trì!
Nàng lại quay sang bên cạnh nhìn, tháp đèn to sừng sững ban nãy đã bị đổ sập xuống mặt đất vỡ tan thành những mảnh nhỏ, đèn lồng bị văng đi khắp nơi cái thì nằm lăn lóc cái thì bốc cháy. Mà Yến Trì ôm nàng lăn đến phía dưới giá gỗ, thứ đang đập vào lưng hắn chính là tấm lưới tre có ngọn đèn treo phía trên. Mặc dù chỉ là lưới tre thế nhưng rơi xuống từ một chỗ cao như thế thì Tần Hoan cũng có thể tưởng tượng ra đau đớn khi thanh tre đập vào người. Khóe môi nàng khẽ nhếch, hoàn toàn không nghĩ đến Yến Trì lại xuất hiện ở đây...
“Điện hạ sao lại...” Còn chưa nói hết câu thì Tần Hoan chợt thấy trên tay hơi ấm áp, nàng nhấc tay mình lên thì thấy cả bàn tay mình đỏ tươi khiến cho tim nàng đập mạnh. Ngay lập tức nàng định bò ra khỏi giá gỗ thế nhưng Yến Trì lại giữ chặt vai nàng lại, nàng thấy hắn chau mày rồi sau đó chống đỡ thân thể nặng nề của hắn lên cách xa khỏi người nàng, tấm lưới tre khổng lồ kia cũng được hắn nâng lên trên lưng, Tần Hoan vội vàng bò ra ngoài!
Nàng vừa ra khỏi thì Yến Trì cũng thoải mái hơn nhiều, Tần Hoan thấy mu bàn tay hắn nổi gân xanh, sau đó hắn dùng lực cánh tay rồi rất nhanh nâng lưới tre lên, chống đầu gối phóng ra ngoài trước khi cả cái giá gỗ hoàn toàn sập xuống.
Trên mặt hắn rất ung dung thoải mái, nhưng Tần Hoan vẫn nhớ rõ máu tươi trong tay mình.
Nàng cố không hỏi Yến Trì làm sao lại xuất hiện ở đây, mà chỉ vội vàng chạy ra đằng sau lưng hắn nhìn, thế nhưng nàng vừa đi được một bước thì Yến Trì đã giữ nàng lại, hắn kéo nàng lùi lại hai bước, ngước mắt lên nhìn xà nhà của tửu quán nơi mà ban đầu dùng để cố định tháp đèn, vừa nhìn lên đã thấy một sợi dây thừng to như miệng chén không biết tại sao lại bị chặt đứt, hiện tại vẫn còn sót lại một đoạn dính ở trên xà nhà...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ trong khoảnh khắc, người làm và khách nhân bên trong tửu quán trà lâu xung quanh đều đi ra ngoài, ai cũng không nghĩ đến tháp đèn đang yên đang lành lại đổ xuống. Mọi người nhìn thấy Yến Trì và Tần Hoan, có mấy người tận mắt chứng kiến mọi chuyện nên đang miêu tả lại hoàn cảnh lúc đó sinh động như thật.
“Chính là nhờ vị công tử anh tuấn này, nếu không thì vị tiểu nương tử kia khó giữ được cái mạng nhỏ rồi.”
“Một tòa tháp đèn to như vậy, ngay cả trâu cũng sẽ bị đè chết, ban nãy ta thấy cũng đè lên vị công tử kia rồi, thế nhưng tại sao trông hắn lại như không có việc gì xảy ra thế nhỉ...”
“Trông như là một vị cao nhân, có khi có cái thần công hộ thể gì đó...”
Dân chúng nghị luận nhao nhao, mồ hôi lạnh Tần Hoan lại chảy xuống như mưa, nàng biết rõ mục đích của người kia chính là tòa tháp đèn này. Suýt nữa nàng muốn ngay lập tức lao vào tửu lâu này tra hỏi thế nhưng nghĩ đến vết thương của Yến Trì nên nàng không dám sơ suất, “Điện hạ đã chảy máu, chắc chắn là miệng vết thương đã nứt ra rồi. Điện hạ, chúng ta bắt buộc phải quay về xe ngựa để ta trị thương cho người.”
Yến Trì chau mày, cứ như không nghe thấy lời Tần Hoan nói, “Vì sao ngươi lại đi đến đây?”
Lông mày Tần Hoan cũng nhíu chặt lại, “Điện hạ, phải trị thương trước đã!”
Yến Trì quay sang nhìn Tần Hoan, ánh mắt thâm trầm của hắn như ẩn chứa một vực nước xoáy, dường như muốn hút nàng vào bên trong. Đột nhiên hắn buông tay Tần Hoan ra, quay người lại rồi đi đến bên cạnh giá đèn. Tần Hoan tưởng là hắn muốn làm gì, nhưng chờ đến khi hắn đứng lên thì lại nhìn thấy trên tay hắn đang cầm một ngọn đèn hoa lan. Tần Hoan nghẹn lời, “Điện hạ...”
“Ngươi là vì đuổi theo ai? Gấp đến mức ngay cả đèn cũng ném đi?”
Tần Hoan nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm đó của hắn, trái tim nàng khẽ đập chậm một nhịp, “Phải, vừa rồi ta bị tách khỏi tiểu Quận chúa, nửa đường nhìn thấy bóng lưng của một người nhìn rất giống Nhị công tử Hầu phủ, người đó tựa như cố tình dẫn ta đến đây. Ta đi hắn mới đi, ta không đi thì hắn cũng ngừng lại, ta không biết hắn là ai cho nên cứ đi theo thẳng đến đây. Đèn này...”
“Bọn ta tìm thấy Quận chúa, nàng nói ngươi bị lạc cho nên ta mới đi tìm, đèn này ta nhặt được bên trong con ngõ nhỏ kia.” Nói xong Yến Trì đưa đèn hoa lan đến cho nàng.
Tần Hoan nhìn ngọn đèn hoa lan gần như hoàn hảo không có tổn hao gì thì trong lòng hơi ấm áp, đèn này nàng đã ném xuống đất một lần rồi lại bị hắn nhặt được, vừa rồi hắn cứu nàng lại quăng xuống một lần nữa, vậy mà lại không bị hỏng.
Tần Hoan nhận lấy đèn, đang định nói chuyện thì từ trong ngõ nhỏ bên trái truyền đến vài tiếng người lo lắng hô hoán, Tần Hoan xoay người lại thì thấy đó là Nhạc Ngưng và mấy người Nhạc Giá cùng nhau chạy đến, bọn họ nhìn Tần Hoan và Yến Trì, sau đó lại nhìn sang tháp đèn đổ sập trên mặt đất, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc lo lắng. Nhạc Ngưng hỏi luôn, “Ngươi làm sao rồi, có bị thương không?”
Tần Hoan vội vàng lắc đầu, “Ta không sao, có điều Trì Điện hạ có chuyện rồi, xin Quận chúa an bài một vị trí, ta muốn trị thương cho Trì Điện hạ.”
Mấy người Nhạc Ngưng đều là những người không tầm thường, bọn họ đã ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí cho nên trong lòng cực kỳ lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro