Hung án liên ho...
Bộ Nguyệt Thiển Trang
2024-08-19 09:47:09
Rừng trúc tím náo loạn không nhỏ khiến cho toàn bộ Tần phủ đều kinh hãi. Tin tức rất nhanh đã truyền đến chỗ Tưởng thị!
Tần Hoan chau mày, “Cái gì? Lưu Xuân thật sự đã chết? Mà lại còn chết giống y hệt với Liễu thị?”
Tiểu nô gật đầu, “Vâng, hiện tại Tri phủ Đại nhân đã mang thi thể của Lưu quản gia để tạm ở trong viện của Liễu di nương. Người còn nói vụ án này đã thay đổi cho nên tạm thời chưa thể hạ táng 2 người bọn họ được.”
Tràng hạt trong tay Tưởng thị lại di chuyển với tốc độ cực nhanh, bên này Lâm thị lại thở dài một hơi, “Mẫu thân, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ, chẳng phải tóm được Lưu quản gia rồi thì thôi sao? Sao Lưu quản gia lại chết? Điều này có nghĩa là Lưu quản gia và Liễu thị đều là bị người ngoài giết chết, mà hung thủ hiện tại vẫn còn lẩn trốn bên trong phủ chúng ta?”
Tưởng thị từ từ khép mắt lại, Tần Sâm lại lên tiếng, “Mẫu thân, đúng là như thế.”
Lâm thị siết chặt khăn tay, “Bệnh của lão gia còn chưa có chuyển biến tốt, thế nào trong phủ lại... Còn có năm đó, năm đó chuyện của Nhị di nương cũng bị Tri phủ Đại nhân và Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ biết rồi...”
“Gấp cái gì!” Con ngươi Tưởng thị đột nhiên mở to, ánh sáng sắc bén đột nhiên hiện lên trong mắt.
“Biết thì cũng đã biết rồi, năm đó chúng ta chỉ giấu diếm cho yên chuyện thôi chứ có hại tính mạng nàng ta đâu? Dáng vẻ này của ngươi để người ngoài thấy còn tưởng rằng chúng ta đã lấy mạng Nhị di nương. Hiện tại cứ để quan phủ đào xương cốt ra đi, chẳng qua là lại hạ táng thêm một người nữa mà thôi.”
Lâm thị bị Tưởng thị mắng liền một hơi khiến cho mặt mũi trắng bệch, thế nhưng bà vẫn gật đầu nói, “Vâng, mẫu thân nói đúng lắm, là con dâu quá hoảng hốt rồi.”
Tưởng thị thở dài nhìn sang Tần Sâm, “Sâm nhi, bệnh của phụ thân con thế nào rồi?”
Bà đã hỏi vài lần rồi, nên hiện tại trong mắt Tần Sâm có vẻ hơi thờ ơ, “Vẫn y như vậy, Tiền Bách Nhận bó tay chịu trói rồi, hắn không còn chút nào hữu dụng nữa cả.” Dừng lại một chút, Tần Sâm nói, “Tổ mẫu, có cần bảo Cửu muội muội...”
Tưởng thị lắc đầu, “Không thể, Tần Hoan chỉ là tiểu bối, biết được tiếng xấu của trưởng bối đã đủ mất mặt rồi, con còn muốn nó chữa bệnh cho phụ thân con? Như vậy phụ thân con sau này không làm người được nữa rồi!”
Tần Sâm muốn nói lại thôi, đã đến lúc này rồi, tính mạng quan trọng hay thể diện mới quan trọng?
Thế nhưng nghĩ đến Tần An ham mê nữ sắc và hưởng lạc thì chút lo lắng trong lòng Tần Sâm đột nhiên phai nhạt hẳn đi. Vậy thì cứ giữ thể diện đi, tính mạng cũng chẳng có gì quan trọng cả...
Đáy mắt Tần Sâm tràn đầy sự chán nản, lúc này không tiếp tục khuyên bảo Tưởng thị nữa.
Tưởng thị dừng một chút rồi lại nói, “Đi mời Hoàng thần y đi, bất kể tốn bao nhiêu tiền cũng phải mời hắn đến đây một chuyến. Bệnh đó dễ mất mạng, chậm trễ nữa thì nguy to, ngày mai Sâm nhi đi thỉnh đi.”
Tần Sâm mấp máy mối, “Vâng, ngày mai tôn nhi đi ngay.”
Lúc này Tưởng thị mới thở phào một hơi, bà nhìn Lâm thị và Tần Sâm một cái rồi nói, “Hiện tại là lúc trong phủ rất rối loạn, các ngươi không cần phải hoảng sợ, tốt xấu gì Hắc Đại nhân cũng có chút giao tình với Tần phủ. Hắn tra án thì chúng ta cứ phối hợp là được, dù sao thì hung thủ cũng không phải chúng ta, hiện tại ta cũng mong chờ sớm ngày tìm ra hung thủ, miễn cho phủ chúng ta ngày nào cũng rối loạn.”
Nói xong bà lại nhìn sang Tần Sâm, “Sâm nhi, nhiều ngày nay con quản lý ngoại viện rồi, con phải chọn một quản sự đắc lực thay thế vị trí của Lưu Xuân đi. Hoắc Đại nhân cần cái gì thì để quản sự đi tìm làm được.”
Tần Sâm lại gật đầu, Tưởng thị híp mắt lại rồi nói, “Có lẽ đây là kiếp nạn của Tần phủ chúng ta, nhất định có thể trôi qua êm ả, nhất định có thể. Ngay cả Tri phủ Đại nhân không điều tra thì ta cũng sẽ phải tóm được mầm tai vạ trong Tần phủ này...”
Lâm thị nghe vậy cũng than thở, “Hung thủ là ai được chứ... Liễu thị và Lưu quản gia đều là người có địa vị trong phủ, ai lại dám hạ thủ như vậy?”
Nét mặt Tưởng thị sa sầm xuống không nói chuyện, Tần Sâm cũng mơ mơ hồ hồ, “Giết Liễu thị cũng thôi đi, vậy mà Lưu Xuân lại còn chết ở trong cái giếng kia...”
Nhắc tới cái giếng, sắc mặt Lâm thị và Tưởng thị đều biến đổi.
Tưởng thị một lần nữa nhắm mắt lại rồi lần tràng hạt với tốc độ cực nhanh, “Đó là một cái hung giếng, là hung giếng, chờ đào được xương cốt của Nhị di nương lên thì nhất định phải một lần nữa dùng đất lấp lại! Tổng cộng đã chết 2 người rồi, có lẽ chính là hung giếng kia đang tác quái!”
- --
Thời giờ đã muộn, Tần Hoan quay về nhà liền bắt đầu tắm rửa rửa mặt.
Nàng vừa mới nghiệm thi cho nên càng phải tắm rửa cẩn thận hơn. Lại đổi thêm một lần nước nữa, Tần Hoan nhắm mắt tựa đầu vào mép thùng gỗ rồi suy nghĩ, ban đầu là Liễu thị, sau đó là Lưu Xuân, hung thủ phía sau màn bí ẩn rốt cuộc có thù hận gì với 2 người bọn họ? Mà nếu Lưu Xuân bị người ta giết, vậy thì trước đây Cửu tiểu thư sao lại chết?
Tần Hoan lại nhớ lại màn sương đen từ từ bay ra trong rừng trúc tím, dần dần sương phủ kín khắp nơi trong Tần phủ. Nàng đứng ở giữa màn sương mơ hồ lạc lõng không biết con đường nào mới dẫn đến phía trước, mà khắp nơi còn không biết đang cất giấu yêu ma quỷ quái gì.
“Tiểu thư, coi chừng cảm lạnh...”
Phục Linh xách nước nóng đi vào, thấy Tần Hoan nhắm mắt nằm sấp nên tưởng nàng đang tranh thủ chợp mắt. Phục Linh thêm nước nóng vào, thấy cả thân thể Tần Hoan chìm hẳn trong nước thì mới thở dài, “Nhất định là tiểu thư mệt muốn chết rồi, ban nãy đã đứng quá lâu trong rừng trúc, không biết giờ có nhiễm bệnh gì không. Tiểu thư ngâm nước nóng thêm một chút đi, đừng để lộ bả vai ra.”
Tần Hoan 'Ừ' một tiếng rồi mở mắt ra nhìn Phục Linh bận rộn.
“Tối nay em có sợ không?”
Đột nhiên Tần Hoan mở miệng hỏi, Phục Linh nghe vậy thì ngẩn người, sau đó gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Ban đầu nô tỳ rất sợ hãi, thế nhưng về sau nhìn thấy tiểu thư nghiệm thi thì nô tỳ lại không còn sợ hãi nữa. Mỗi lần nhìn thấy tiểu thư không sợ hãi điều gì thì nô tỳ cũng thấy không còn gì đáng sợ nữa.”
Tần Hoan cong môi, Phục Linh lại nói tiếp, “Tiểu thư, hiện tại Lưu quản gia đã chết rồi, vậy thì hung thủ là ai?”
Tần Hoan thở dài, “Nếu như ta biết thì chẳng phải ta còn lợi hại hơn cả Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ hay sao.”
Phục Linh hừ một tiếng, “Người có thể sánh được với Trì Điện hạ hay không thì nô tỳ không biết, thế nhưng chắc chắn người lợi hại hơn Tri phủ Đại nhân. Ban nãy lúc ở rừng trúc thì ông ta cũng sợ sệt y như nô tỳ.”
Tần Hoan bật cười nhưng không nói chuyện, Phục Linh lại nhíu mày, “Nói ra thì tên hung thủ này cũng ngu xuẩn hết sức.”
Tần Hoan 'A' một tiếng, “Vì sao lại nói thế?”
Tính tình Phục Linh xưa nay luôn hồn nhiên đơn thuần, đây là lần đầu tiên Tần Hoan nghe thấy nàng nói người khác ngu xuẩn.
Phục Linh nhíu mày nói, “Theo lý thuyết thì khi người đó giết Liễu di nương, mọi người đều cho rằng Lưu quản gia là người giết Liễu di nương. Đến lúc phát hiện ra Lưu quản gia và Liễu di nương cấu kết với nhau thì bất luận thế nào hắn cũng sẽ không rửa sạch tội danh, cho nên vì sao hung thủ lại phải tự mình giết chết Lưu quản gia? Như vậy chẳng phải sẽ khiến cho mọi người biết rõ còn có một người thứ 3 tồn tại hay sao?”
Tần Hoan vốn đang rất hứng thú với suy nghĩ của Phục Linh, nghe đến đây đột nhiên trong mắt hoàn toàn thay thế bởi sự u ám.
Liên tiếp xảy ra 2 vụ án mạng, người bình thường chỉ có thể nghĩ đến chắc là có người thù hận gì đó với Liễu di nương và Lưu quản gia, nhưng nếu như thật sự là báo thù thì chỉ cần vu hại cho Lưu quản gia giết Liễu di nương là được rồi. Như vậy chính là một cái kết hoàn mỹ, người ngoài không hề biết người thứ 3 này tồn tại. Thế nhưng hiện giờ, tất cả mọi người đều biết trong phủ này vẫn còn ẩn giấu một hung thủ, điều này đối với hung thủ rất nguy hiểm...
“Tiểu thư, làm sao thế? Nô tỳ nghĩ sai rồi sao?”
Thấy Tần Hoan không lên tiếng nên Phục Linh mới cẩn thận hỏi lại.
Tần Hoan hơi cong môi rồi lắc lắc đầu, “Không, em không hề nghĩ sai, như thế cũng là một loại suy luận. Vậy em thử nghĩ lại xem, vì sao hung thủ lại hành động ngu xuẩn như vậy?”
Phục Linh chau mày, “Có thể là... là hung thủ thật sự dại dột nên mới không nghĩ đến bước này, chỉ muốn giết người báo thù thôi. Hoặc là... chính là hung thủ còn có mục đích khác...”
Phục Linh đã chứng kiến Tần Hoan nghiệm thi vài lần nên hiện tại lá gan lớn lên không ít, cho nên nàng rất thích nghe Tần Hoan suy luận, thành ra mới sinh ra tâm lý muốn giúp đỡ Tần Hoan suy nghĩ một chút về nguyên nhân lần này, “Liễu thị chết ở bên dưới giàn hoa, mà Lưu quản gia chết trong giếng ở rừng trúc tím. Chẳng lẽ... chẳng lẽ người đó muốn chuyện của Nhị di nương bại lộ ra?”
Tần Hoan nghe Phục Linh nói xong lại tưởng tưởng ra lý do thoái thác hôm nay của Tưởng thị.
Bà ta chỉ nói hôm đó Nhị di nương nhảy xuống giếng tự sát, mà lúc đó lực chú ý của mọi người đều đang đổ dồn vào Lưu Xuân cho nên mới không hỏi 8 năm trước vì sao Nhị di nương lại nhảy xuống giếng.
“Phục Linh, em có biết vì sao năm đó Nhị di nương kia lại nhảy xuống giếng không?”
Phục Linh nghiêng đầu suy nghĩ, “Hình như là... hình như là do bà ta bị mất hài tử hay gì đó... Năm ngoái nô tỳ nghe Lưu đại nương trong phòng bếp nói như thế. Mấy chuyện xưa như thế này thì cũng chỉ có người làm lâu năm trong phủ mới biết được.”
Tần Hoan cũng hiểu điều này, Tưởng thị không nhắc đến vì sao Nhị di nương nhảy xuống giếng cũng là có lý do. Nghĩ đến thì lý do này cũng không tiện nói ra với người ngoài, Tần phủ là đại môn đại hộ, cho nên mấy chuyện di nương tranh đấu trong này nhiều không kể siết. Hài tử của vị Nhị di nương đương nhiên không thể do người ngoài phủ hãm hại được. Sau đó Nhị di nương thương tâm quá độ nên chỉ muốn nhảy giếng tự sát?
Mà Tưởng thị không nói ra thì có lẽ người hại hài tử của Nhị di nương là người đáng để bà ta bảo vệ.
Tần Hoan chau mày, chẳng lẽ là Lâm thị?
Tần Hoan nghĩ đến đây, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Nếu là như thế thì có thể giải thích được năm đó Nhị di nương mới không còn cách nào khác nên đành phải chọn nhảy giếng tự sát. Mà Tưởng thị vừa mê tín quỷ thần, vừa muốn che chở cho Lâm thị cho nên mới bịt miệng giếng kia lại, không làm lớn chuyện này lên.
Thế nhưng... hung thủ là ai? Người đó dựa vào đâu mà lại muốn đem chuyện này ra ánh sáng?
Tần Hoan chau mày, chuyện năm đó nàng biết quá ít, thật sự không thể tùy tiện kết luận được.
“Nô tỳ cũng không nghĩ ra được, chỉ cảm thấy Lưu quản gia đã chết ở một chỗ kỳ quái cho nên mới khơi gọi lại chuyện năm đó. Vì thế nô tỳ cảm thấy mục đích của hung thủ chính là ở chỗ này!”
Phục Linh lại lắc đầu, “Không ổn không ổn, nô tỳ quá ngu ngốc, không nghĩ ra thêm được nữa.”
Tần Hoan thở dài, “Không nghĩ ra được cũng không sao, ngày mai bọn ta đến hỏi Lưu đại nương xem xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Em lấy y phục vào đây đi, ta ngâm mình xong rồi.”
Phục Linh hơi kinh ngạc, “Tiểu thư cứ ngâm thêm một lúc nữa đi...”
Tần Hoan lắc đầu, “Một chút nữa còn có người đến đây.”
Nói xong nàng nhìn Phục Linh ra hiệu, ý như đang nói Phục Linh quên mất Tần Lệ sắp đến à?
Phục Linh giật mình, vỗ trán chính mình, “Xem trí nhớ của nô tỳ này! Thế mà lại quên mất! Tiểu thư chờ chút...”
Phục Linh chạy nhanh ra ngoài lấy y phục, Tần Hoan mặc xong rồi thì Phục Linh lại giúp nàng vắt khô tóc rồi sau đó búi tạm một búi nhỏ lên, sau đó cùng Tần Hoan đi đến buồn sưởi. Hai người vừa mới đến cửa buồng sưởi thì đã nghe thấy tiếng động vang lên phía sau cửa sổ.
Tối nay bởi vì chuyện xảy ra bên trong rừng trúc cho nên Tần Hoan trở về đã khuya rồi, xem ra Tần Lệ đã đến đây được một lúc.
Phục Linh mở cửa sổ ra rồi ra bên ngoài canh giữ. Tần Hoan đi đến bên cửa sổ, Tần Lệ thấy nàng đến liền cởi mũ trùm đầu mình xuống rồi hỏi, “Cửu muội muội, tối nay muội đến rừng trúc tím rồi à?”
Tần Hoan chăm chú nhìn Tần Lệ, “Nhị ca đã biết rõ?”
Nhất thời vẻ mặt Tần Lệ thay đổi, tựa như có hơi gấp rút, “Cửu muội muội, muội quên ta đã nói với muội à, đừng có đi đến rừng trúc, nhất là đừng đến gần miệng giếng!”
Càng nói giọng nói càng lý nhí, còn mang theo chút u ám, “Đó là một cái hung giếng, sẽ dẫn đến họa sát thân...”
Tần Hoan vừa mới rắm rửa xong, cả thể xác và tinh thần đều khoan khoái, thế nhưng giờ phút này nàng vẫn bị lời nói của Tần Lệ khiến cho rét lạnh sống lưng.
Nàng bình tĩnh nhìn vào Tần Lệ, “Rốt cuộc Nhị ca đã biết được chuyện gì?”
Tần Hoan chau mày, “Cái gì? Lưu Xuân thật sự đã chết? Mà lại còn chết giống y hệt với Liễu thị?”
Tiểu nô gật đầu, “Vâng, hiện tại Tri phủ Đại nhân đã mang thi thể của Lưu quản gia để tạm ở trong viện của Liễu di nương. Người còn nói vụ án này đã thay đổi cho nên tạm thời chưa thể hạ táng 2 người bọn họ được.”
Tràng hạt trong tay Tưởng thị lại di chuyển với tốc độ cực nhanh, bên này Lâm thị lại thở dài một hơi, “Mẫu thân, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ, chẳng phải tóm được Lưu quản gia rồi thì thôi sao? Sao Lưu quản gia lại chết? Điều này có nghĩa là Lưu quản gia và Liễu thị đều là bị người ngoài giết chết, mà hung thủ hiện tại vẫn còn lẩn trốn bên trong phủ chúng ta?”
Tưởng thị từ từ khép mắt lại, Tần Sâm lại lên tiếng, “Mẫu thân, đúng là như thế.”
Lâm thị siết chặt khăn tay, “Bệnh của lão gia còn chưa có chuyển biến tốt, thế nào trong phủ lại... Còn có năm đó, năm đó chuyện của Nhị di nương cũng bị Tri phủ Đại nhân và Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ biết rồi...”
“Gấp cái gì!” Con ngươi Tưởng thị đột nhiên mở to, ánh sáng sắc bén đột nhiên hiện lên trong mắt.
“Biết thì cũng đã biết rồi, năm đó chúng ta chỉ giấu diếm cho yên chuyện thôi chứ có hại tính mạng nàng ta đâu? Dáng vẻ này của ngươi để người ngoài thấy còn tưởng rằng chúng ta đã lấy mạng Nhị di nương. Hiện tại cứ để quan phủ đào xương cốt ra đi, chẳng qua là lại hạ táng thêm một người nữa mà thôi.”
Lâm thị bị Tưởng thị mắng liền một hơi khiến cho mặt mũi trắng bệch, thế nhưng bà vẫn gật đầu nói, “Vâng, mẫu thân nói đúng lắm, là con dâu quá hoảng hốt rồi.”
Tưởng thị thở dài nhìn sang Tần Sâm, “Sâm nhi, bệnh của phụ thân con thế nào rồi?”
Bà đã hỏi vài lần rồi, nên hiện tại trong mắt Tần Sâm có vẻ hơi thờ ơ, “Vẫn y như vậy, Tiền Bách Nhận bó tay chịu trói rồi, hắn không còn chút nào hữu dụng nữa cả.” Dừng lại một chút, Tần Sâm nói, “Tổ mẫu, có cần bảo Cửu muội muội...”
Tưởng thị lắc đầu, “Không thể, Tần Hoan chỉ là tiểu bối, biết được tiếng xấu của trưởng bối đã đủ mất mặt rồi, con còn muốn nó chữa bệnh cho phụ thân con? Như vậy phụ thân con sau này không làm người được nữa rồi!”
Tần Sâm muốn nói lại thôi, đã đến lúc này rồi, tính mạng quan trọng hay thể diện mới quan trọng?
Thế nhưng nghĩ đến Tần An ham mê nữ sắc và hưởng lạc thì chút lo lắng trong lòng Tần Sâm đột nhiên phai nhạt hẳn đi. Vậy thì cứ giữ thể diện đi, tính mạng cũng chẳng có gì quan trọng cả...
Đáy mắt Tần Sâm tràn đầy sự chán nản, lúc này không tiếp tục khuyên bảo Tưởng thị nữa.
Tưởng thị dừng một chút rồi lại nói, “Đi mời Hoàng thần y đi, bất kể tốn bao nhiêu tiền cũng phải mời hắn đến đây một chuyến. Bệnh đó dễ mất mạng, chậm trễ nữa thì nguy to, ngày mai Sâm nhi đi thỉnh đi.”
Tần Sâm mấp máy mối, “Vâng, ngày mai tôn nhi đi ngay.”
Lúc này Tưởng thị mới thở phào một hơi, bà nhìn Lâm thị và Tần Sâm một cái rồi nói, “Hiện tại là lúc trong phủ rất rối loạn, các ngươi không cần phải hoảng sợ, tốt xấu gì Hắc Đại nhân cũng có chút giao tình với Tần phủ. Hắn tra án thì chúng ta cứ phối hợp là được, dù sao thì hung thủ cũng không phải chúng ta, hiện tại ta cũng mong chờ sớm ngày tìm ra hung thủ, miễn cho phủ chúng ta ngày nào cũng rối loạn.”
Nói xong bà lại nhìn sang Tần Sâm, “Sâm nhi, nhiều ngày nay con quản lý ngoại viện rồi, con phải chọn một quản sự đắc lực thay thế vị trí của Lưu Xuân đi. Hoắc Đại nhân cần cái gì thì để quản sự đi tìm làm được.”
Tần Sâm lại gật đầu, Tưởng thị híp mắt lại rồi nói, “Có lẽ đây là kiếp nạn của Tần phủ chúng ta, nhất định có thể trôi qua êm ả, nhất định có thể. Ngay cả Tri phủ Đại nhân không điều tra thì ta cũng sẽ phải tóm được mầm tai vạ trong Tần phủ này...”
Lâm thị nghe vậy cũng than thở, “Hung thủ là ai được chứ... Liễu thị và Lưu quản gia đều là người có địa vị trong phủ, ai lại dám hạ thủ như vậy?”
Nét mặt Tưởng thị sa sầm xuống không nói chuyện, Tần Sâm cũng mơ mơ hồ hồ, “Giết Liễu thị cũng thôi đi, vậy mà Lưu Xuân lại còn chết ở trong cái giếng kia...”
Nhắc tới cái giếng, sắc mặt Lâm thị và Tưởng thị đều biến đổi.
Tưởng thị một lần nữa nhắm mắt lại rồi lần tràng hạt với tốc độ cực nhanh, “Đó là một cái hung giếng, là hung giếng, chờ đào được xương cốt của Nhị di nương lên thì nhất định phải một lần nữa dùng đất lấp lại! Tổng cộng đã chết 2 người rồi, có lẽ chính là hung giếng kia đang tác quái!”
- --
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời giờ đã muộn, Tần Hoan quay về nhà liền bắt đầu tắm rửa rửa mặt.
Nàng vừa mới nghiệm thi cho nên càng phải tắm rửa cẩn thận hơn. Lại đổi thêm một lần nước nữa, Tần Hoan nhắm mắt tựa đầu vào mép thùng gỗ rồi suy nghĩ, ban đầu là Liễu thị, sau đó là Lưu Xuân, hung thủ phía sau màn bí ẩn rốt cuộc có thù hận gì với 2 người bọn họ? Mà nếu Lưu Xuân bị người ta giết, vậy thì trước đây Cửu tiểu thư sao lại chết?
Tần Hoan lại nhớ lại màn sương đen từ từ bay ra trong rừng trúc tím, dần dần sương phủ kín khắp nơi trong Tần phủ. Nàng đứng ở giữa màn sương mơ hồ lạc lõng không biết con đường nào mới dẫn đến phía trước, mà khắp nơi còn không biết đang cất giấu yêu ma quỷ quái gì.
“Tiểu thư, coi chừng cảm lạnh...”
Phục Linh xách nước nóng đi vào, thấy Tần Hoan nhắm mắt nằm sấp nên tưởng nàng đang tranh thủ chợp mắt. Phục Linh thêm nước nóng vào, thấy cả thân thể Tần Hoan chìm hẳn trong nước thì mới thở dài, “Nhất định là tiểu thư mệt muốn chết rồi, ban nãy đã đứng quá lâu trong rừng trúc, không biết giờ có nhiễm bệnh gì không. Tiểu thư ngâm nước nóng thêm một chút đi, đừng để lộ bả vai ra.”
Tần Hoan 'Ừ' một tiếng rồi mở mắt ra nhìn Phục Linh bận rộn.
“Tối nay em có sợ không?”
Đột nhiên Tần Hoan mở miệng hỏi, Phục Linh nghe vậy thì ngẩn người, sau đó gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Ban đầu nô tỳ rất sợ hãi, thế nhưng về sau nhìn thấy tiểu thư nghiệm thi thì nô tỳ lại không còn sợ hãi nữa. Mỗi lần nhìn thấy tiểu thư không sợ hãi điều gì thì nô tỳ cũng thấy không còn gì đáng sợ nữa.”
Tần Hoan cong môi, Phục Linh lại nói tiếp, “Tiểu thư, hiện tại Lưu quản gia đã chết rồi, vậy thì hung thủ là ai?”
Tần Hoan thở dài, “Nếu như ta biết thì chẳng phải ta còn lợi hại hơn cả Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ hay sao.”
Phục Linh hừ một tiếng, “Người có thể sánh được với Trì Điện hạ hay không thì nô tỳ không biết, thế nhưng chắc chắn người lợi hại hơn Tri phủ Đại nhân. Ban nãy lúc ở rừng trúc thì ông ta cũng sợ sệt y như nô tỳ.”
Tần Hoan bật cười nhưng không nói chuyện, Phục Linh lại nhíu mày, “Nói ra thì tên hung thủ này cũng ngu xuẩn hết sức.”
Tần Hoan 'A' một tiếng, “Vì sao lại nói thế?”
Tính tình Phục Linh xưa nay luôn hồn nhiên đơn thuần, đây là lần đầu tiên Tần Hoan nghe thấy nàng nói người khác ngu xuẩn.
Phục Linh nhíu mày nói, “Theo lý thuyết thì khi người đó giết Liễu di nương, mọi người đều cho rằng Lưu quản gia là người giết Liễu di nương. Đến lúc phát hiện ra Lưu quản gia và Liễu di nương cấu kết với nhau thì bất luận thế nào hắn cũng sẽ không rửa sạch tội danh, cho nên vì sao hung thủ lại phải tự mình giết chết Lưu quản gia? Như vậy chẳng phải sẽ khiến cho mọi người biết rõ còn có một người thứ 3 tồn tại hay sao?”
Tần Hoan vốn đang rất hứng thú với suy nghĩ của Phục Linh, nghe đến đây đột nhiên trong mắt hoàn toàn thay thế bởi sự u ám.
Liên tiếp xảy ra 2 vụ án mạng, người bình thường chỉ có thể nghĩ đến chắc là có người thù hận gì đó với Liễu di nương và Lưu quản gia, nhưng nếu như thật sự là báo thù thì chỉ cần vu hại cho Lưu quản gia giết Liễu di nương là được rồi. Như vậy chính là một cái kết hoàn mỹ, người ngoài không hề biết người thứ 3 này tồn tại. Thế nhưng hiện giờ, tất cả mọi người đều biết trong phủ này vẫn còn ẩn giấu một hung thủ, điều này đối với hung thủ rất nguy hiểm...
“Tiểu thư, làm sao thế? Nô tỳ nghĩ sai rồi sao?”
Thấy Tần Hoan không lên tiếng nên Phục Linh mới cẩn thận hỏi lại.
Tần Hoan hơi cong môi rồi lắc lắc đầu, “Không, em không hề nghĩ sai, như thế cũng là một loại suy luận. Vậy em thử nghĩ lại xem, vì sao hung thủ lại hành động ngu xuẩn như vậy?”
Phục Linh chau mày, “Có thể là... là hung thủ thật sự dại dột nên mới không nghĩ đến bước này, chỉ muốn giết người báo thù thôi. Hoặc là... chính là hung thủ còn có mục đích khác...”
Phục Linh đã chứng kiến Tần Hoan nghiệm thi vài lần nên hiện tại lá gan lớn lên không ít, cho nên nàng rất thích nghe Tần Hoan suy luận, thành ra mới sinh ra tâm lý muốn giúp đỡ Tần Hoan suy nghĩ một chút về nguyên nhân lần này, “Liễu thị chết ở bên dưới giàn hoa, mà Lưu quản gia chết trong giếng ở rừng trúc tím. Chẳng lẽ... chẳng lẽ người đó muốn chuyện của Nhị di nương bại lộ ra?”
Tần Hoan nghe Phục Linh nói xong lại tưởng tưởng ra lý do thoái thác hôm nay của Tưởng thị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta chỉ nói hôm đó Nhị di nương nhảy xuống giếng tự sát, mà lúc đó lực chú ý của mọi người đều đang đổ dồn vào Lưu Xuân cho nên mới không hỏi 8 năm trước vì sao Nhị di nương lại nhảy xuống giếng.
“Phục Linh, em có biết vì sao năm đó Nhị di nương kia lại nhảy xuống giếng không?”
Phục Linh nghiêng đầu suy nghĩ, “Hình như là... hình như là do bà ta bị mất hài tử hay gì đó... Năm ngoái nô tỳ nghe Lưu đại nương trong phòng bếp nói như thế. Mấy chuyện xưa như thế này thì cũng chỉ có người làm lâu năm trong phủ mới biết được.”
Tần Hoan cũng hiểu điều này, Tưởng thị không nhắc đến vì sao Nhị di nương nhảy xuống giếng cũng là có lý do. Nghĩ đến thì lý do này cũng không tiện nói ra với người ngoài, Tần phủ là đại môn đại hộ, cho nên mấy chuyện di nương tranh đấu trong này nhiều không kể siết. Hài tử của vị Nhị di nương đương nhiên không thể do người ngoài phủ hãm hại được. Sau đó Nhị di nương thương tâm quá độ nên chỉ muốn nhảy giếng tự sát?
Mà Tưởng thị không nói ra thì có lẽ người hại hài tử của Nhị di nương là người đáng để bà ta bảo vệ.
Tần Hoan chau mày, chẳng lẽ là Lâm thị?
Tần Hoan nghĩ đến đây, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Nếu là như thế thì có thể giải thích được năm đó Nhị di nương mới không còn cách nào khác nên đành phải chọn nhảy giếng tự sát. Mà Tưởng thị vừa mê tín quỷ thần, vừa muốn che chở cho Lâm thị cho nên mới bịt miệng giếng kia lại, không làm lớn chuyện này lên.
Thế nhưng... hung thủ là ai? Người đó dựa vào đâu mà lại muốn đem chuyện này ra ánh sáng?
Tần Hoan chau mày, chuyện năm đó nàng biết quá ít, thật sự không thể tùy tiện kết luận được.
“Nô tỳ cũng không nghĩ ra được, chỉ cảm thấy Lưu quản gia đã chết ở một chỗ kỳ quái cho nên mới khơi gọi lại chuyện năm đó. Vì thế nô tỳ cảm thấy mục đích của hung thủ chính là ở chỗ này!”
Phục Linh lại lắc đầu, “Không ổn không ổn, nô tỳ quá ngu ngốc, không nghĩ ra thêm được nữa.”
Tần Hoan thở dài, “Không nghĩ ra được cũng không sao, ngày mai bọn ta đến hỏi Lưu đại nương xem xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Em lấy y phục vào đây đi, ta ngâm mình xong rồi.”
Phục Linh hơi kinh ngạc, “Tiểu thư cứ ngâm thêm một lúc nữa đi...”
Tần Hoan lắc đầu, “Một chút nữa còn có người đến đây.”
Nói xong nàng nhìn Phục Linh ra hiệu, ý như đang nói Phục Linh quên mất Tần Lệ sắp đến à?
Phục Linh giật mình, vỗ trán chính mình, “Xem trí nhớ của nô tỳ này! Thế mà lại quên mất! Tiểu thư chờ chút...”
Phục Linh chạy nhanh ra ngoài lấy y phục, Tần Hoan mặc xong rồi thì Phục Linh lại giúp nàng vắt khô tóc rồi sau đó búi tạm một búi nhỏ lên, sau đó cùng Tần Hoan đi đến buồn sưởi. Hai người vừa mới đến cửa buồng sưởi thì đã nghe thấy tiếng động vang lên phía sau cửa sổ.
Tối nay bởi vì chuyện xảy ra bên trong rừng trúc cho nên Tần Hoan trở về đã khuya rồi, xem ra Tần Lệ đã đến đây được một lúc.
Phục Linh mở cửa sổ ra rồi ra bên ngoài canh giữ. Tần Hoan đi đến bên cửa sổ, Tần Lệ thấy nàng đến liền cởi mũ trùm đầu mình xuống rồi hỏi, “Cửu muội muội, tối nay muội đến rừng trúc tím rồi à?”
Tần Hoan chăm chú nhìn Tần Lệ, “Nhị ca đã biết rõ?”
Nhất thời vẻ mặt Tần Lệ thay đổi, tựa như có hơi gấp rút, “Cửu muội muội, muội quên ta đã nói với muội à, đừng có đi đến rừng trúc, nhất là đừng đến gần miệng giếng!”
Càng nói giọng nói càng lý nhí, còn mang theo chút u ám, “Đó là một cái hung giếng, sẽ dẫn đến họa sát thân...”
Tần Hoan vừa mới rắm rửa xong, cả thể xác và tinh thần đều khoan khoái, thế nhưng giờ phút này nàng vẫn bị lời nói của Tần Lệ khiến cho rét lạnh sống lưng.
Nàng bình tĩnh nhìn vào Tần Lệ, “Rốt cuộc Nhị ca đã biết được chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro