Không chỉ có mộ...
Bộ Nguyệt Thiển Trang
2024-08-19 09:47:09
Phục Linh mở to mắt nhìn Tần Hoan, nhất thời không phản ứng kịp, “Xương của tiểu hài tử?”
Tần Hoan gật đầu, “Đúng vậy, trước đây ta vẫn cứ nghĩ đây là xương ở chỗ nào đó trên người Nhị di nương, cho nên nhìn lâu như vậy vẫn không nghĩ ra là xương ở chỗ nào, thêm nữa thi cốt của Nhị di nương cơ bản đã đầy đủ rồi, vừa rồi nghe thấy mọi người nói đến chuyện phân biệt hoa thì ta mới nghĩ đến có lẽ ta đã sai ngay từ đầu rồi. Nếu đây căn bản là xương của tiểu hài tử còn chưa trưởng thành thì đặt lên người Nhị di nương đương nhiên sẽ không thích hợp, hoặc là đặt lên người lớn mà suy tính thì đương nhiên cũng sẽ không đoán ra được xương này nằm ở vị trí nào.”
Phục Linh nghe đến đây liền hiểu, trên mặt tỏ ra vui vẻ, “Rốt cuộc tiểu thư cũng đã nghĩ thông rồi! Vậy thì tiểu thư đã biết mảnh xương này nằm ở đâu chưa?”
Tần Hoan nhìn mảnh xương trong lòng bàn tay, nhíu mày một lúc, “Có hơi giống xương bàn tay, với hình dáng và độ rộng này thì có lẽ chính là mảnh xương đệm thứ 2 hoặc thứ 3 trên bàn tay...”
Phục Linh nhìn thoáng qua mảnh xương trong tay Tần Hoan, mặt mày nhăn lại, “Nhưng mà tiểu thư, sao trong giếng lại xuất hiện xương của tiểu hài tử?”
Tần Hoan nắm chặt lấy mảnh xương, thần sắc càng lúc càng nặng nề, “Ta cũng đang suy nghĩ tại sao trong giếng lại có xương của tiểu hài tử. Không chỉ có không nên có xương của tiểu hài tử, mà bất luận mảnh xương dư thừa nào cũng không nên có.”
Vẻ mặt Tần Hoan trầm trọng, nàng đi lại lòng vòng trong phòng, đi được vài bước thì đột nhiên nàng xoay người lại nhìn Phục Linh nói, “Vừa rồi lúc chúng ta nhìn thấy Thái Hà, nàng ta nói là đã dẫn người đến lấp giếng rồi à?”
Phục Linh gật đầu, “Vâng, tiểu thư, nói là giếng đã lấp xong rồi.”
Tần Hoan siết chặt mảnh xương trong tay nàng, hít nhẹ vào một hơi, “Nếu như đã lấp đất lên thì hiện tại không gấp rút nữa. Chờ đợi tin tức của Thế tử Điện hạ bên kia thôi, thân phận của Nhị di nương cũng rất quan trọng.”
Tần Hoan tuy nói như vậy thế nhưng trong lòng lại hiểu được, nếu đáy giếng kia thật sự có chôn thi cốt khác thì hiện tại Tưởng thị lại lấp giếng đi chính là muốn che giấu điều gì đó. Mà nếu như nàng tùy tiện muốn một lần nữa đào giếng đã lấp lên thì chắc chắn sẽ bứt dây động rừng. Tần Hoan chau mày suy nghĩ rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Giờ này rồi, Thế tử Điện hạ có lẽ sẽ không đến rồi.”
Phục Linh đuổi theo suy nghĩ của Tần Hoan cũng có hơi rầu rĩ, “Tiểu thư có cần phái người đi xem không? Hay là chúng ta đến Hầu phủ tìm Thế tử Điện hạ?”
Tần Hoan lắc lắc đầu, nàng quyết định khiến cho lòng mình bình tĩnh lại, “Chờ chút nữa đi.”
Nói xong nàng lại nhìn thoáng qua phía cửa, “Ta không sao rồi, em mang hoa vào đây, bảo mấy người bọn họ về nghỉ ngơi đi.”
Phục Linh vâng lời rồi đi ra ngoài. Tần Hoan nhìn mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, không biết tại sao đáy lòng lại có chút cảm giác bất an. Nàng cụp mắt xuống nhìn mảnh xương trắng nho nhỏ trong lòng bàn tay này, đột nhiên cảm thấy mảnh xương trở nên nặng nề đè chặt xuống tay nàng.
Cơn mưa đầu thu rơi xuống liên tiếp 3 ngày, mặc dù vậy trong Tần phủ vẫn có nha sai canh giữ. Có lúc Hoắc Hoài Tín đến phủ 1 lần, thế nhưng cũng không làm gì mà chỉ ở lại 1 lúc rồi rời đi, Tần Hoan lại chưa từng thấy Yến Trì đến đây.
Trong lòng Tần Hoan hơi bồn chồn, Phục Linh cũng lo lắng theo, thế nhưng Tần Hoan biết, nếu như tất cả đều không có thu hoạch gì thì Yến Trì nhất định sẽ đưa tin về Tần phủ trước tiên. Hiện tại hắn không đến phủ thì có lẽ đã tra ra được gì đó rồi.
“Đã 4 ngày rồi, sao vẫn không thấy Thế tử Điện hạ đâu?”
Phục Linh nhìn hoa Hương tuyết hải đã nở rộ trên bàn Tần Hoan mà thở dài, sau đó nàng quay sang thì thấy Tần Hoan lại đang xem mấy quyển sách thuốc. Hai quyển sách này là Tần Hoan mua được ở ngoài phố, còn mảnh xương nhỏ kia đã được Tần Hoan để vào bên trong ngăn kéo rồi. Tần Hoan nghe thấy Phục Linh nói vậy thì ngước lên, “Nhất định là đã tra ra được gì rồi.”
Phục Linh nháy mắt mấy cái, “Tra ra được thì vì sao không đến Tần phủ? Hung thủ vẫn còn đang ở trong phủ mà?”
Tần Hoan thở dài thu dọn sách để sang bên cạnh, nàng mở cửa sổ ra thì thấy mưa bên ngoài đã ngớt dần rồi. Nàng vươn tay ra ngoài, mưa bụi lất phất bay bay rơi vào lòng bàn tay nàng, “Đương nhiên là có chuyện nên mới chậm trễ rồi.”
Phục Linh nghe thấy thế liền lẩm bẩm, “Cũng không biết hung thủ có còn gây ra chuyện gì nữa không.”
Phục Linh nói như vậy lập tức gợi lên sự chú ý của Tần Hoan, thế nhưng nàng nghĩ giây lát rồi lắc đầu, “Vẫn chưa biết thân phận của hung thủ, không biết động cơ là gì cho nên cũng không đoán ra được, có điều đã nhiều ngày nay trong phủ đều có nha sai canh giữ cho nên có lẽ hung thủ cũng không dám làm xằng bậy.”
Đối tượng ra tay lần trước của hung thủ là Bát di nương và Lưu quản gia, địa vị 2 người này trong phủ không hề cao, có thể thấy được người này lúc xuống tay cũng còn có chút đắn đo. Nghĩ đến đây Tần Hoan liền nhíu mày, lúc Bát di nương chết thì trên người có mang theo 1 cái khăn, nàng ta ra ngoài vào nửa đêm có lẽ đã tưởng lầm hung thủ là Lưu quản gia, tức là hung thủ đã mượn danh nghĩa của Lưu quản gia để gọi Bát di nương ra ngoài. Thế còn Lưu Xuân thật sự đâu?
Lúc Lưu Xuân chết là ở trong rừng trúc tím, lúc đó Bát di nương đã chết cho nên không thể có khả năng hung thủ mượn danh nghĩa của Bát di nương lừa gạt Lưu Xuân đi vào trong rừng. Mà Lưu Xuân mất tích 1 ngày 1 đêm, thời điểm tử vong chính là giờ tuất đêm hôm đó, tức là hung thủ đã tự lộ diện, chính mình lừa Lưu Xuân đến rừng trúc?
Có thể hung thủ biết rõ Lưu Xuân và Bát di nương cấu kết cho nên mới mượn cơ hội này lấy lòng hoặc đe dọa. Sau đó Lưu Xuân liền cho rằng trốn vào bên trong rừng trúc sẽ tránh được một kiếp. Đến giờ tuất, hung thủ mang theo đồ ăn đến gặp Lưu Xuân, nhân cơ hội đó giết hắn!
Ánh mắt Tần Hoan tập trung lại, nếu hung thủ chỉ là nô bộc bình thường thì chắc chắn sẽ dùng chuyện này để đe dọa rồi lợi dụng, thế nhưng Lưu Xuân cũng không nhất định sẽ nghe theo hắn răm rắp như vậy. Ngược lại, nếu như hung thủ là người có địa vị ở trong phủ thì mới có khả năng khiến cho Lưu Xuân nghe lời...
Người có địa vị trong phủ... Trừ bỏ vài vị chủ tử thì chính là các quản sự khác rồi.
Tiểu thư và Lâm thị không cần thiết phải giết Lưu Xuân, Tần An muốn giết thì cũng sẽ dùng các biện pháp quang minh chính đại khác. Tần Lệ và Tần Sâm... Tần Hoan nheo mắt, hai người bọn họ cũng có thể sai khiến Lưu Xuân làm việc, muốn giết hắn chỉ cần tìm lý do là được rồi, chứ nếu như nói dụ dỗ hắn vào trong rừng trúc rồi siết cổ chết, nghe ra có vẻ quá dễ dàng bại lộ bản thân rồi. Thế nhưng trừ bọn họ ra thì còn có thể là ai khác?
“Tiểu thư... nha sai trong phủ vừa tới, nói là thi thể Lưu Xuân và Liễu di nương có thể hạ táng được rồi.”
Tần Hoan đứng ngây người bên cửa sổ rất lâu, Phục Linh đi ra rồi quay lại một chuyến khiến cho Tần Hoan chú ý đến. Phục Linh lên tiếng, “Nô tỳ vẫn đi ra ngoài nhìn ngó, Thế tử Điện hạ vẫn không đến đây, vừa hay nhìn thấy mấy nha sai đi đến nội viện nói là mệnh lệnh của Tri phủ Đại nhân, Liễu di nương và Lưu Xuân có thể hạ táng được rồi. Thi thể cứ đặt ở đó suốt cũng không phải chuyện tốt.”
Tần Hoan gật đầu, “Có thể tra đều đã tra rồi.”
Vừa dứt lời thì ngoài cửa viện lại có tiếng gõ, Tần Hoan đi ra ngoài vài bước đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài cửa biện. Vãn Đường tiến lên mở cửa, người đi vào là Mặc Thư với vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Phục Linh nói luôn, “Sắc mặt Mặc Thư không tốt, có phải thiếu phu nhân...”
Tần Hoan quay người lại, đi thẳng ra cửa phòng, nàng vừa tới cửa thì Mặc Thư cũng đang chạy lên bậc thềm.
Trời vẫn mưa rơi lác đác, Mặc Thư là dầm mưa đến đây, trên vai nàng hơi ẩm ướt, mưa đọng trên búi tóc càng giống một mảnh sương tuyết trắng mông lung. Mặc Thư nhìn thấy Tần Hoan đi ra, nàng liền nhún người, “Cửu tiểu thư, tiểu thư nhà ta có chút không ổn, phiền người đến xem nàng...”
Tần Hoan không hỏi nhiều, nàng gật đầu rồi phân phó Phục Linh đi lấy dù.
Phục Linh cầm lấy 2 cây, đưa 1 cây cho Mặc Thư còn 1 cây màu xanh che trên đầu Tần Hoan.
Ba người cùng đi ra khỏi viện, Tần Hoan mới hỏi, “Đại tẩu làm sao thế?”
Hốc mắt Mặc Thư ửng đỏ, “Tiểu thư chúng ta lại gặp ác mộng.”
Tần Hoan nhíu mày, trong lòng có chút bất an, mấy ngày trước gặp Diêu Tâm Lan thấy sắc mặt nàng vẫn tốt lắm mà, mấy việc lộn xộn trước đây cứ như đã bị nụ cười và nét ôn hòa của Diêu Tâm Lan che đi mất, khiến cho Tần Hoan còn như có ảo giác rằng toàn bộ mọi chuyện như chưa từng xảy ra. Nhưng giờ Diêu Tâm Lan lại bắt đầu nằm mơ, Tần Hoan đột nhiên lại nghĩ đến miếng ngọc bội viết chữ “Diêu” kia.
“Sao lại mơ thấy ác mộng rồi? Nàng mơ thấy cái gì?”
Mặc Thư thở dài, “Tiểu thư nhà ta mơ thấy... mơ thấy Đại thiếu gia có người khác ở bên ngoài, nói nàng càng nhìn thấy Đại thiếu gia vẽ tranh 1 nữ tử, thế nhưng đó không phải tiểu thư, hơn nữa trên bức tranh còn tràn ngập hạt đậu đỏ tương tư trên khắp núi non đồng bằng...”
Tần Hoan mím môi, “Vậy Đại ca ta nói thế nào?”
Mặc Thư lắc đầu, “Đương nhiên thiếu gia không có vẽ, lại dẫn cả tiểu thư chúng ta đến thư phòng. Tiểu thư đến thư phòng nhìn một lượt thế nhưng nàng vẫn nói mọi việc trong mơ diễn ra cực kỳ rõ ràng, sau đó lại cứ ấm ức trong lòng mãi.”
Tần Hoan hơi lo sợ, còn chưa đến gần đã nhìn thấy Lâm Phong viện bị một tầng mưa bụi bao phủ mờ mờ ảo ảo, cũng giống hệt như chủ nhân ở trong viện này, khiến cho người ta đoán không ra.
Vừa đi đến cửa viện thì Tần Hoan nhifnt hấy Thái Hà đang đứng bên ngoài chờ.
Sắc mặt Mặc Thư khẽ biến, bước lên hỏi, “Thái Hà tỷ tỷ, lão phu nhân đến rồi à?”
Thái Hà gật đầu, nàng nhún người với Tần Hoan, “Lão phu nhân biết thiếu phu nhân không khỏe lắm cho nên mới đến thăm. Cửu tiểu thư đến đây là để xem bệnh cho thiếu phu nhân?”
Tần Hoan gật đầu, Thái Hà lại nói tiếp, “Vậy Cửu tiểu thư mau mau vào trong đi, lão phu nhân đang nói chuyện cùng với thiếu phu nhân.”
Tần Hoan dẫn theo Mặc Thư và Phục Linh đi vào phòng trong, còn chưa đến gần đã nghe được giọng nói già nua của Tưởng thị.
“Con đang mang thai trưởng tôn của Tần phủ chúng ta, tương lai của Tần phủ tất cả đặt lên trên người con và Sâm nhi. Đứa chắt này còn phải chờ con giáo dục thật tốt, Sâm nhi cũng phải dựa vào trợ giúp của con. Ta đã sớm nói với Sâm nhi, nó cưới được con là phúc khí của nó, mặc dù Tần phủ chúng ta không phải là thanh lưu thế gia, thế nhưng bắt đầu từ đời của nó trở đi, ta không cho phép nó nạp thiếp.”
Tưởng thị nói xong thở dài một hơi, “Con cũng thấy phụ thân rồi đó, Sâm nhi và phụ thân nó hoàn toàn khác biệt, ta cũng sẽ không để cho nó trở nên như vậy. Nhìn xem khắp các gia tộc ở Đại Chu nhiều thế hệ truyền thừa tiếp xuống thì cũng chẳng có ai sa đà vào nữ sắc. Mặc dù nói đại môn phú hộ, trong nhà có vài thiếp thất cũng không có gì kỳ lạ, nhưng ta cũng muốn noi theo An Dương Hầu phủ, cả gia đình hoàn toàn vui vẻ, cũng có thể khiến cho nam nhân trong nhà đường làm quan suôn sẻ. Huống chí ta cũng thích tính cách của con, cho nên sẽ không để cho con bị tủi thân.”
Tần Hoan nghe những lời này thì nghĩ đến Lâm thị, nếu so sánh với Lâm thị thì đúng là Diêu Tâm Lan đã lấy được tấm lòng của Tưởng thị. Bà ta không đành lòng Diêu Tâm Lan bị oan ức, thế nhưng nhiều năm như vậy Lâm thị làm thế nào để trôi qua?
Vừa đi vừa nghĩ, Tần Hoan chậm chạp bước vào cửa, Mặc Thư đứng bên cạnh bẩm báo, “Lão phu nhân, Cửu tiểu thư đến rồi.”
Tưởng thị ngừng lời rồi xoay người nhìn sang. Vừa quay lại thì ánh mắt thâm trầm của bà ta rơi lên khuôn mặt Tần Hoan, Diêu Tâm Lan ở bên cạnh thấy Tần Hoan đến thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, “Cửu muội muội đến rồi, mau đến đây...”
Tần Hoan bước vào nhún nhún người, “Lão phu nhân, Đại tẩu.”
Tưởng thị gật đầu nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn sang Diêu Tâm Lan nói, “Con ngoan, ta nói con hãy nhớ kỹ lấy, đứng có suy nghĩ quá nhiều, tâm tình thoải mái thì so với cái gì cũng tốt.”
Nói xong Tưởng thị đứng dậy, “Ngoan ngoãn để cho Tần Hoan xem thân thể con đi, ta về trước đây.”
Diêu Tâm Lan định đứng dậy thì Tưởng thị lại đè vai nàng xuống.
Tần Hoan lùi sang bên cạnh rồi lại nhún người, Tưởng thị không nhìn nàng nữa mà đi thẳng ra bên ngoài.
Tưởng thị rời đi rồi giọng nói uể oải yếu ớt của Diêu Tâm Lan mới vang lên, “Cửu muội muội, muội đến rồi...”
Tần Hoan ngồi xuống bên cạnh Diêu Tâm Lan, “Đại tẩu làm sao thế? Nghe Mặc Thư nói tẩu gặp ác mộng phải không?”
Tần Hoan gật đầu, “Đúng vậy, trước đây ta vẫn cứ nghĩ đây là xương ở chỗ nào đó trên người Nhị di nương, cho nên nhìn lâu như vậy vẫn không nghĩ ra là xương ở chỗ nào, thêm nữa thi cốt của Nhị di nương cơ bản đã đầy đủ rồi, vừa rồi nghe thấy mọi người nói đến chuyện phân biệt hoa thì ta mới nghĩ đến có lẽ ta đã sai ngay từ đầu rồi. Nếu đây căn bản là xương của tiểu hài tử còn chưa trưởng thành thì đặt lên người Nhị di nương đương nhiên sẽ không thích hợp, hoặc là đặt lên người lớn mà suy tính thì đương nhiên cũng sẽ không đoán ra được xương này nằm ở vị trí nào.”
Phục Linh nghe đến đây liền hiểu, trên mặt tỏ ra vui vẻ, “Rốt cuộc tiểu thư cũng đã nghĩ thông rồi! Vậy thì tiểu thư đã biết mảnh xương này nằm ở đâu chưa?”
Tần Hoan nhìn mảnh xương trong lòng bàn tay, nhíu mày một lúc, “Có hơi giống xương bàn tay, với hình dáng và độ rộng này thì có lẽ chính là mảnh xương đệm thứ 2 hoặc thứ 3 trên bàn tay...”
Phục Linh nhìn thoáng qua mảnh xương trong tay Tần Hoan, mặt mày nhăn lại, “Nhưng mà tiểu thư, sao trong giếng lại xuất hiện xương của tiểu hài tử?”
Tần Hoan nắm chặt lấy mảnh xương, thần sắc càng lúc càng nặng nề, “Ta cũng đang suy nghĩ tại sao trong giếng lại có xương của tiểu hài tử. Không chỉ có không nên có xương của tiểu hài tử, mà bất luận mảnh xương dư thừa nào cũng không nên có.”
Vẻ mặt Tần Hoan trầm trọng, nàng đi lại lòng vòng trong phòng, đi được vài bước thì đột nhiên nàng xoay người lại nhìn Phục Linh nói, “Vừa rồi lúc chúng ta nhìn thấy Thái Hà, nàng ta nói là đã dẫn người đến lấp giếng rồi à?”
Phục Linh gật đầu, “Vâng, tiểu thư, nói là giếng đã lấp xong rồi.”
Tần Hoan siết chặt mảnh xương trong tay nàng, hít nhẹ vào một hơi, “Nếu như đã lấp đất lên thì hiện tại không gấp rút nữa. Chờ đợi tin tức của Thế tử Điện hạ bên kia thôi, thân phận của Nhị di nương cũng rất quan trọng.”
Tần Hoan tuy nói như vậy thế nhưng trong lòng lại hiểu được, nếu đáy giếng kia thật sự có chôn thi cốt khác thì hiện tại Tưởng thị lại lấp giếng đi chính là muốn che giấu điều gì đó. Mà nếu như nàng tùy tiện muốn một lần nữa đào giếng đã lấp lên thì chắc chắn sẽ bứt dây động rừng. Tần Hoan chau mày suy nghĩ rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Giờ này rồi, Thế tử Điện hạ có lẽ sẽ không đến rồi.”
Phục Linh đuổi theo suy nghĩ của Tần Hoan cũng có hơi rầu rĩ, “Tiểu thư có cần phái người đi xem không? Hay là chúng ta đến Hầu phủ tìm Thế tử Điện hạ?”
Tần Hoan lắc lắc đầu, nàng quyết định khiến cho lòng mình bình tĩnh lại, “Chờ chút nữa đi.”
Nói xong nàng lại nhìn thoáng qua phía cửa, “Ta không sao rồi, em mang hoa vào đây, bảo mấy người bọn họ về nghỉ ngơi đi.”
Phục Linh vâng lời rồi đi ra ngoài. Tần Hoan nhìn mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, không biết tại sao đáy lòng lại có chút cảm giác bất an. Nàng cụp mắt xuống nhìn mảnh xương trắng nho nhỏ trong lòng bàn tay này, đột nhiên cảm thấy mảnh xương trở nên nặng nề đè chặt xuống tay nàng.
Cơn mưa đầu thu rơi xuống liên tiếp 3 ngày, mặc dù vậy trong Tần phủ vẫn có nha sai canh giữ. Có lúc Hoắc Hoài Tín đến phủ 1 lần, thế nhưng cũng không làm gì mà chỉ ở lại 1 lúc rồi rời đi, Tần Hoan lại chưa từng thấy Yến Trì đến đây.
Trong lòng Tần Hoan hơi bồn chồn, Phục Linh cũng lo lắng theo, thế nhưng Tần Hoan biết, nếu như tất cả đều không có thu hoạch gì thì Yến Trì nhất định sẽ đưa tin về Tần phủ trước tiên. Hiện tại hắn không đến phủ thì có lẽ đã tra ra được gì đó rồi.
“Đã 4 ngày rồi, sao vẫn không thấy Thế tử Điện hạ đâu?”
Phục Linh nhìn hoa Hương tuyết hải đã nở rộ trên bàn Tần Hoan mà thở dài, sau đó nàng quay sang thì thấy Tần Hoan lại đang xem mấy quyển sách thuốc. Hai quyển sách này là Tần Hoan mua được ở ngoài phố, còn mảnh xương nhỏ kia đã được Tần Hoan để vào bên trong ngăn kéo rồi. Tần Hoan nghe thấy Phục Linh nói vậy thì ngước lên, “Nhất định là đã tra ra được gì rồi.”
Phục Linh nháy mắt mấy cái, “Tra ra được thì vì sao không đến Tần phủ? Hung thủ vẫn còn đang ở trong phủ mà?”
Tần Hoan thở dài thu dọn sách để sang bên cạnh, nàng mở cửa sổ ra thì thấy mưa bên ngoài đã ngớt dần rồi. Nàng vươn tay ra ngoài, mưa bụi lất phất bay bay rơi vào lòng bàn tay nàng, “Đương nhiên là có chuyện nên mới chậm trễ rồi.”
Phục Linh nghe thấy thế liền lẩm bẩm, “Cũng không biết hung thủ có còn gây ra chuyện gì nữa không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phục Linh nói như vậy lập tức gợi lên sự chú ý của Tần Hoan, thế nhưng nàng nghĩ giây lát rồi lắc đầu, “Vẫn chưa biết thân phận của hung thủ, không biết động cơ là gì cho nên cũng không đoán ra được, có điều đã nhiều ngày nay trong phủ đều có nha sai canh giữ cho nên có lẽ hung thủ cũng không dám làm xằng bậy.”
Đối tượng ra tay lần trước của hung thủ là Bát di nương và Lưu quản gia, địa vị 2 người này trong phủ không hề cao, có thể thấy được người này lúc xuống tay cũng còn có chút đắn đo. Nghĩ đến đây Tần Hoan liền nhíu mày, lúc Bát di nương chết thì trên người có mang theo 1 cái khăn, nàng ta ra ngoài vào nửa đêm có lẽ đã tưởng lầm hung thủ là Lưu quản gia, tức là hung thủ đã mượn danh nghĩa của Lưu quản gia để gọi Bát di nương ra ngoài. Thế còn Lưu Xuân thật sự đâu?
Lúc Lưu Xuân chết là ở trong rừng trúc tím, lúc đó Bát di nương đã chết cho nên không thể có khả năng hung thủ mượn danh nghĩa của Bát di nương lừa gạt Lưu Xuân đi vào trong rừng. Mà Lưu Xuân mất tích 1 ngày 1 đêm, thời điểm tử vong chính là giờ tuất đêm hôm đó, tức là hung thủ đã tự lộ diện, chính mình lừa Lưu Xuân đến rừng trúc?
Có thể hung thủ biết rõ Lưu Xuân và Bát di nương cấu kết cho nên mới mượn cơ hội này lấy lòng hoặc đe dọa. Sau đó Lưu Xuân liền cho rằng trốn vào bên trong rừng trúc sẽ tránh được một kiếp. Đến giờ tuất, hung thủ mang theo đồ ăn đến gặp Lưu Xuân, nhân cơ hội đó giết hắn!
Ánh mắt Tần Hoan tập trung lại, nếu hung thủ chỉ là nô bộc bình thường thì chắc chắn sẽ dùng chuyện này để đe dọa rồi lợi dụng, thế nhưng Lưu Xuân cũng không nhất định sẽ nghe theo hắn răm rắp như vậy. Ngược lại, nếu như hung thủ là người có địa vị ở trong phủ thì mới có khả năng khiến cho Lưu Xuân nghe lời...
Người có địa vị trong phủ... Trừ bỏ vài vị chủ tử thì chính là các quản sự khác rồi.
Tiểu thư và Lâm thị không cần thiết phải giết Lưu Xuân, Tần An muốn giết thì cũng sẽ dùng các biện pháp quang minh chính đại khác. Tần Lệ và Tần Sâm... Tần Hoan nheo mắt, hai người bọn họ cũng có thể sai khiến Lưu Xuân làm việc, muốn giết hắn chỉ cần tìm lý do là được rồi, chứ nếu như nói dụ dỗ hắn vào trong rừng trúc rồi siết cổ chết, nghe ra có vẻ quá dễ dàng bại lộ bản thân rồi. Thế nhưng trừ bọn họ ra thì còn có thể là ai khác?
“Tiểu thư... nha sai trong phủ vừa tới, nói là thi thể Lưu Xuân và Liễu di nương có thể hạ táng được rồi.”
Tần Hoan đứng ngây người bên cửa sổ rất lâu, Phục Linh đi ra rồi quay lại một chuyến khiến cho Tần Hoan chú ý đến. Phục Linh lên tiếng, “Nô tỳ vẫn đi ra ngoài nhìn ngó, Thế tử Điện hạ vẫn không đến đây, vừa hay nhìn thấy mấy nha sai đi đến nội viện nói là mệnh lệnh của Tri phủ Đại nhân, Liễu di nương và Lưu Xuân có thể hạ táng được rồi. Thi thể cứ đặt ở đó suốt cũng không phải chuyện tốt.”
Tần Hoan gật đầu, “Có thể tra đều đã tra rồi.”
Vừa dứt lời thì ngoài cửa viện lại có tiếng gõ, Tần Hoan đi ra ngoài vài bước đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài cửa biện. Vãn Đường tiến lên mở cửa, người đi vào là Mặc Thư với vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Phục Linh nói luôn, “Sắc mặt Mặc Thư không tốt, có phải thiếu phu nhân...”
Tần Hoan quay người lại, đi thẳng ra cửa phòng, nàng vừa tới cửa thì Mặc Thư cũng đang chạy lên bậc thềm.
Trời vẫn mưa rơi lác đác, Mặc Thư là dầm mưa đến đây, trên vai nàng hơi ẩm ướt, mưa đọng trên búi tóc càng giống một mảnh sương tuyết trắng mông lung. Mặc Thư nhìn thấy Tần Hoan đi ra, nàng liền nhún người, “Cửu tiểu thư, tiểu thư nhà ta có chút không ổn, phiền người đến xem nàng...”
Tần Hoan không hỏi nhiều, nàng gật đầu rồi phân phó Phục Linh đi lấy dù.
Phục Linh cầm lấy 2 cây, đưa 1 cây cho Mặc Thư còn 1 cây màu xanh che trên đầu Tần Hoan.
Ba người cùng đi ra khỏi viện, Tần Hoan mới hỏi, “Đại tẩu làm sao thế?”
Hốc mắt Mặc Thư ửng đỏ, “Tiểu thư chúng ta lại gặp ác mộng.”
Tần Hoan nhíu mày, trong lòng có chút bất an, mấy ngày trước gặp Diêu Tâm Lan thấy sắc mặt nàng vẫn tốt lắm mà, mấy việc lộn xộn trước đây cứ như đã bị nụ cười và nét ôn hòa của Diêu Tâm Lan che đi mất, khiến cho Tần Hoan còn như có ảo giác rằng toàn bộ mọi chuyện như chưa từng xảy ra. Nhưng giờ Diêu Tâm Lan lại bắt đầu nằm mơ, Tần Hoan đột nhiên lại nghĩ đến miếng ngọc bội viết chữ “Diêu” kia.
“Sao lại mơ thấy ác mộng rồi? Nàng mơ thấy cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc Thư thở dài, “Tiểu thư nhà ta mơ thấy... mơ thấy Đại thiếu gia có người khác ở bên ngoài, nói nàng càng nhìn thấy Đại thiếu gia vẽ tranh 1 nữ tử, thế nhưng đó không phải tiểu thư, hơn nữa trên bức tranh còn tràn ngập hạt đậu đỏ tương tư trên khắp núi non đồng bằng...”
Tần Hoan mím môi, “Vậy Đại ca ta nói thế nào?”
Mặc Thư lắc đầu, “Đương nhiên thiếu gia không có vẽ, lại dẫn cả tiểu thư chúng ta đến thư phòng. Tiểu thư đến thư phòng nhìn một lượt thế nhưng nàng vẫn nói mọi việc trong mơ diễn ra cực kỳ rõ ràng, sau đó lại cứ ấm ức trong lòng mãi.”
Tần Hoan hơi lo sợ, còn chưa đến gần đã nhìn thấy Lâm Phong viện bị một tầng mưa bụi bao phủ mờ mờ ảo ảo, cũng giống hệt như chủ nhân ở trong viện này, khiến cho người ta đoán không ra.
Vừa đi đến cửa viện thì Tần Hoan nhifnt hấy Thái Hà đang đứng bên ngoài chờ.
Sắc mặt Mặc Thư khẽ biến, bước lên hỏi, “Thái Hà tỷ tỷ, lão phu nhân đến rồi à?”
Thái Hà gật đầu, nàng nhún người với Tần Hoan, “Lão phu nhân biết thiếu phu nhân không khỏe lắm cho nên mới đến thăm. Cửu tiểu thư đến đây là để xem bệnh cho thiếu phu nhân?”
Tần Hoan gật đầu, Thái Hà lại nói tiếp, “Vậy Cửu tiểu thư mau mau vào trong đi, lão phu nhân đang nói chuyện cùng với thiếu phu nhân.”
Tần Hoan dẫn theo Mặc Thư và Phục Linh đi vào phòng trong, còn chưa đến gần đã nghe được giọng nói già nua của Tưởng thị.
“Con đang mang thai trưởng tôn của Tần phủ chúng ta, tương lai của Tần phủ tất cả đặt lên trên người con và Sâm nhi. Đứa chắt này còn phải chờ con giáo dục thật tốt, Sâm nhi cũng phải dựa vào trợ giúp của con. Ta đã sớm nói với Sâm nhi, nó cưới được con là phúc khí của nó, mặc dù Tần phủ chúng ta không phải là thanh lưu thế gia, thế nhưng bắt đầu từ đời của nó trở đi, ta không cho phép nó nạp thiếp.”
Tưởng thị nói xong thở dài một hơi, “Con cũng thấy phụ thân rồi đó, Sâm nhi và phụ thân nó hoàn toàn khác biệt, ta cũng sẽ không để cho nó trở nên như vậy. Nhìn xem khắp các gia tộc ở Đại Chu nhiều thế hệ truyền thừa tiếp xuống thì cũng chẳng có ai sa đà vào nữ sắc. Mặc dù nói đại môn phú hộ, trong nhà có vài thiếp thất cũng không có gì kỳ lạ, nhưng ta cũng muốn noi theo An Dương Hầu phủ, cả gia đình hoàn toàn vui vẻ, cũng có thể khiến cho nam nhân trong nhà đường làm quan suôn sẻ. Huống chí ta cũng thích tính cách của con, cho nên sẽ không để cho con bị tủi thân.”
Tần Hoan nghe những lời này thì nghĩ đến Lâm thị, nếu so sánh với Lâm thị thì đúng là Diêu Tâm Lan đã lấy được tấm lòng của Tưởng thị. Bà ta không đành lòng Diêu Tâm Lan bị oan ức, thế nhưng nhiều năm như vậy Lâm thị làm thế nào để trôi qua?
Vừa đi vừa nghĩ, Tần Hoan chậm chạp bước vào cửa, Mặc Thư đứng bên cạnh bẩm báo, “Lão phu nhân, Cửu tiểu thư đến rồi.”
Tưởng thị ngừng lời rồi xoay người nhìn sang. Vừa quay lại thì ánh mắt thâm trầm của bà ta rơi lên khuôn mặt Tần Hoan, Diêu Tâm Lan ở bên cạnh thấy Tần Hoan đến thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, “Cửu muội muội đến rồi, mau đến đây...”
Tần Hoan bước vào nhún nhún người, “Lão phu nhân, Đại tẩu.”
Tưởng thị gật đầu nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn sang Diêu Tâm Lan nói, “Con ngoan, ta nói con hãy nhớ kỹ lấy, đứng có suy nghĩ quá nhiều, tâm tình thoải mái thì so với cái gì cũng tốt.”
Nói xong Tưởng thị đứng dậy, “Ngoan ngoãn để cho Tần Hoan xem thân thể con đi, ta về trước đây.”
Diêu Tâm Lan định đứng dậy thì Tưởng thị lại đè vai nàng xuống.
Tần Hoan lùi sang bên cạnh rồi lại nhún người, Tưởng thị không nhìn nàng nữa mà đi thẳng ra bên ngoài.
Tưởng thị rời đi rồi giọng nói uể oải yếu ớt của Diêu Tâm Lan mới vang lên, “Cửu muội muội, muội đến rồi...”
Tần Hoan ngồi xuống bên cạnh Diêu Tâm Lan, “Đại tẩu làm sao thế? Nghe Mặc Thư nói tẩu gặp ác mộng phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro