Không phải xươn...
Bộ Nguyệt Thiển Trang
2024-08-19 09:47:09
Trời mùa thu mưa bụi rơi xuống từng cơn, sân viện hoang tàn ở phía tây trông càng thê lương hiu quạnh hơn dưới màn mưa. Phục Linh đứng ngoài cửa, lúc thì nhìn màn trời xám xịt, lúc thì quay đầu lại nhìn Tần Hoan đang đứng bên cạnh bàn dài.
Tiểu thư nhà nàng đã đứng bên cạnh bàn dài này đã sắp được nửa canh giờ rồi, thậm chỉ tỉ mỉ đến mức ngay cả răng nanh của Nhị di nương cũng bày ra ngoài. Trước đây đám xương nhỏ chỉ để chất đống bên cạnh, còn hiện tại đã bị Tần Hoan cẩn thận đặt vào bên trong khung xương. Cho nên cuối cùng trước mặt tiểu thư nhà nàng chỉ còn lại một mảnh xương nhỏ.
Phục Linh quay đầu nhìn thoáng qua, viện này đổ nát không chịu nổi, giấy dán cửa sổ đã rách tung tóe từ lâu rồi, nên mặc dù có đóng cửa thì vẫn không ngăn được gió lạnh bên ngoài thổi vào. Phục Linh kéo kín vạt áo của mình, nhưng vẫn không nhìn được mà đi đến bên cạnh Tần Hoan, “Tiểu thư, trời cũng tối đến nơi rồi, trong phòng này lạnh quá, chúng ta nên sớm quay về mới tốt.”
Trong phòng không chỉ có cảm giác mát lạnh lẽo bức bách, nhưng thứ khiến cho người ta khó có thể chịu được lại chính là thi thể của Liễu thị và Lưu Xuân đã bắt đầu bốc mùi tanh tưởi. Hôm nay Tần Hoan ngay cả khăn che mặt cũng chưa đeo, vậy mà cứ đứng như vậy, lỡ như hít phải nhiều khí hôi thối của thi thể như thế xong bị trúng độc thì Phục Linh biết phải làm sao đây?
Tần Hoan nghiêng người về phía cửa, một nửa mặt ẩn trong bóng râm không phân biệt được cảm xúc. Nàng hơi cúi đầu, cả người lạnh lùng nghiêm nghị mà nhìn mảnh xương nhỏ bằng khoảng đốt ngón tay kia. “Em có lạnh không? Hay là em cứ quay về trước đi?”
Phục Linh cười khổ, “Đương nhiên nô tỳ không lạnh, nô tỳ đau lòng cho tiểu thư thôi. Tiểu thư đứng ở chỗ này đã lâu rồi, ngay cả 2 vị nha sai đại ca kia cũng không chịu nổi mùi ở trong này chứ đừng nói là tiểu thư.”
Viện này có mấy gian phòng, phòng chính dùng để đặt thi thể, phòng bên cạnh tạm thời bố trí bàn ghế nước trà và các vật dụng để các nha sai trông coi ở đây có thể sử dụng. Phục Linh thở dài sờ lên đầu vai Tần Hoan, “Trên người tiểu thư lạnh toát thế này, cứ tiếp tục thế này chỉ sợ sẽ nhiễm bệnh mất!”
Tần Hoan lắc đầu rồi lại nhìn sang khung xương nàng xếp ra.
Do không được nối liền bởi gân cốt, cho nên đa phần xương không thể dính chặt lại được với nhau. Tần Hoan chỉ có thể đặt chúng ở cạnh nhau tạo thành hình dáng mà thôi. Nàng tỉ mỉ quan sát lại từng li từng tí sau đó lại chau mày.
Trước đây nàng cảm thấy những mảnh xương vỡ này quá nhỏ, không nói đến chuyện khó cố định mà để sắp xếp những mảnh răng này vào đúng vị trí lại vừa tốn thời gian vừa không giúp ích gì cho vụ án, còn nữa đến lúc hạ táng Nhị di nương thì cũng bỏ luôn những mảnh xương này vào trong hộp sọ rồi chôn chung, cho nên xếp lại xương trên cơ thể vẫn là ưu tiên hàng đầu. Nàng đã bớt đi được kha khá thời gian tiêu phí vào những việc vô dụng, mãi đến khi phát hiện ra mảnh xương nhỏ này...
Đây là một mảnh xương to bằng khoảng ngón tay cái, Tần Hoan nhìn từ trên xuống dưới, căn bản không phát hiện ra nó xuất phát từ đâu. Đợi đến khi ghép hết những mảnh còn lại vào trong khung xương thì lại không tìm ra chỗ nào còn thiếu cả. Một khi đã như vậy, chẳng phải mảnh này là dư thừa hay sao? Sau đó Tần Hoan lại nhìn mảnh xương này kỹ hơn, mặc dù không lớn thế nhưng nàng áng chừng được, cảm thấy mảnh này chắc chắn là xương người...
Nếu như là xương người thì sao có thể lại ở cùng một chỗ với Nhị di nương?
Tần Hoan nghĩ mãi không ra khiến cho lòng nàng chứa đầy hoài nghi, chẳng lẽ trong giếng kia vẫn còn người chết khác?
Nghĩ đến đây Tần Hoan lại lắc đầu, Hoắc Tri phủ phái nha sai xuống dưới đó đào rất lâu, xác định là không còn xương cốt nào khác nữa rồi.
Tần Hoan lại cầm mảnh xương lên để sát vào mắt quan sát kỹ lại một lần nữa.
Chẳng lẽ nàng nhận sai rồi à? Đây là xương của loài động vật nào?
Trong lòng nàng nghi ngờ trong giếng còn có chuyện mờ ám gì khác nữa, nhưng nàng lại lo lắng bản thân mình nghĩ sai rồi, nên có chút do dự.
Nghĩ đến đây, mưa bụi bên ngoài viện đột nhiên biến thành mưa nặng hạt, gió thu thấm lạnh lại còn mang theo cả hơi nước thổi vào trong nhà khiến cho Tần Hoan nhịn không được mà run lên. Lúc nàng xoay người lại đã thấy mưa lớn bao trùm khắp xung quanh viện, toàn bộ mái cong lầu các của Tần phủ đều chìm trong màn mữa. Tần Hoan thở dài, xoay người ra cửa.
“Đi về thôi, đúng là đã ở đây quá lâu rồi.”
Tần Hoan vừa lên tiếng thì Phục Linh hết sức vui vẻ, nàng vội vàng đến bên cạnh bung dù, đó là một cây dù có giấy dán màu xanh cùng với cán dù và nan trúc sơn đỏ. Bên trên đỉnh dù có vẽ hoa sen thủy mặc, toát lên vẻ cực kỳ tao nhã.
Tần Hoan kéo kín vạt áo, sau đó mới đi theo Phục Linh ra ngoài, nha sai từ trong phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền đi ra, thấy Tần Hoan chuẩn bị ra về thì vội vàng thi lễ với nàng. Tần Hoan căn dặn bọn họ mấy câu rồi mới ra khỏi viện.
Đây là cơn mưa đầu thu ở phía nam, trước đây Tần Hoan chỉ đi cùng phụ thân nhiều về phía tây và phía bắc, thế nhưng chưa bao giờ đến phía nam. Mặc dù hiện tại mà mùa thu nhưng toàn bộ vườn hoa trong Tần phủ đều vẫn đang xanh um tùm, chỉ có phía tây phủ bỏ hoang cho nên thỉnh thoảng mới thấy được mấy cành khô và cỏ dại vàng úa ở ven được. Trong lòng Tần Hoan bình tĩnh lại, nàng ngước mắt nhìn ra phía xa, chỉ thấy toàn bộ mái cong cột trụ trong Tần phủ thấp thoáng ẩn hiện trong mưa, vòm trời vốn đã u ám nay lại càng âm u hơn nữa. Mây đen giăng kín đường chân trời, có vẻ như mưa càng lúc càng lớn, hơi nước ướt sũng dính lên váy áo Tần Hoan, cũng khiến cho trong lòng nàng cũng ẩm ướt âm u.
Bởi vì mưa càng lúc càng lớn, Phục Linh dọc đường cũng cẩn thận che chắn thế nhưng chủ tớ 2 người vẫn đi càng lúc càng chậm. Xung quanh không một bóng người, chỉ nghe tiếng mưa và nước bắn tí tách lên trên mặt dù. Thời tiết Đại Chu đa phần là mưa quanh năm, nếu như ở phía bắc thì vào thời điểm này có lẽ gió tây bắc đã thổi khô nứt nẻ đôi má người ta rồi.
Trên đường đi chậm rãi trở về Đinh Lan uyển, vừa mới vào cửa Tần Hoan đã nhìn thấy Vãn Đường đi từ trong phòng chính ra ngoài.
Tần Hoan nhìn thấy thì đương nhiên Phục Linh cũng thấy, nàng chau mày, trên mặt liền có chút tức giận.
Vãn Đường đi thêm vài bước nữa rồi đứng dưới mái hiên hành lễ, có thể do nàng ta thấy được nét tức giận trên mặt Phục Linh nên mới vội vàng giải thích, “Tiểu thư thứ tội, nô tỳ thấy trời mưa càng lúc càng lớn, thấy cửa sổ bên trong phòng sưởi vẫn chưa đóng cho nên nô tỳ mới vào đóng lại.”
Trong lòng Phục Linh không đoán được Vãn Đường nói là thật hay giả, thế nhưng trước kia nàng cực kỳ yêu thích Vãn Đường, vì thế mới nhìn sang Tần Hoan. Nhưng nét mặt Tần Hoan lại hoàn toàn xa cách, biểu cảm bình thản giống như mặt nước hồ dù có dính phải mưa thu lạnh lùng thì cũng vẫn không hề xao động.
“Ta còn lo lắng buồng sưởi bị dính mữa, ngươi đóng lại thì tốt rồi.”
Vãn Đường ngước mắt lên nhìn lướt qua Tần Hoan rồi thở phào một hơi, nàng lên tiếng, “Trời mưa càng lúc càng lớn, tiểu thư nhớ chú ý thân thể, mau vào trong phòng đi. Nô tỳ đi đun một ấm nước nóng đến đây để Phục Linh tỷ tỷ nấu trà mới cho tiểu thư.”
Tần Hoan gật đầu, nàng không nói thêm câu nào nữa chỉ đi vào phòng cùng với Phục Linh.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Hoan, Phục Linh nhất thời không đoán ra được Tần Hoan đang nghĩ gì, chỉ liếc mắt một cái nhìn Vãn Đường rồi nở nụ cười thản nhiên như mọi ngày, “Vậy đi lấy một bộ trà cụ mới đến đây...”
Vãn Đường cong môi cười, cực kỳ vui vẻ đi nhận lệnh.
Vừa vào trong nhà, Phục Linh bỏ dù xuống liền đi lên phía trước, “Tiểu thư, có thấy gì khác thường không?”
Nhưng không ngờ Tần Hoan chỉ rửa sạch tay rồi sau đó vào luôn buồng sưởi, không hề có ý định điều tra, “Không cần quản.”
Trong lòng Phục Linh âm thầm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ đến Tần Hoan vừa mới bị nhiễm lạnh thì lại làm đúng như lời Vãn Đường vừa nói, nàng chuẩn bị đi pha trà nóng cho Tần Hoan. Chẳng bao lâu sau Phục Linh mang trà mới đến, nàng rót trà cho Tần Hoan rồi quay đi hít hít vào một hơi khí lạnh.
“Tiểu thư, người, sao người lại mang cái này về...”
Tần Hoan ngồi ở trên cạnh giường nhỏ, cả người có vẻ lười biếng tựa lên gối, trên tay đang cầm một mảnh xương nhỏ. Phục Linh nhìn mảnh xương trắng hếu kia, chẳng phải chính là mảnh xương vừa rồi còn nằm trên bàn dài bên kia hay sao?
Phục Linh run rẩy để trà nước ở bên cạnh rồi khẽ hỏi, “Tiểu thư cầm cái này về làm gì? Không may mắn!”
Hai đầu ngón tay Tần Hoan kẹp lấy mảnh xương, thậm chí còn giơ nó lên soi soi vào ánh sáng rồi ngửa đầu ra nhìn, “Chất xương như vậy, cũng không giống với xương động vật khác. Thế nhưng mảnh xương này ta lại đột nhiên không nhìn ra được nó xuất phát ở đâu. Vừa rồi ta đã nhìn đi nhìn lại mất lần, thi cốt của Nhị di nương đã tìm lại được không xót mảnh nào, thế nhưng mảnh thừa ra này lại nằm ở đâu?”
Phục Linh làm sao mà biết được xương ở đâu đến, nàng nhìn mảnh xương rồi lại nghe Tần Hoan nói đó là xương người thì chỉ cảm thấy trên lưng toát mồ hôi lạnh. Tần Hoan nghiệm thi là nghiệm thi, khám bệnh là khám bệnh, thế nhưng cầm xương người chết về phòng thì nghĩ thôi cũng khiến người ta khiếp sợ rồi. Nhìn dáng vẻ chuyên chú kia của Tần Hoan, Phục Linh tự hiểu được nàng không khuyên nhủ nổi rồi.”
Phục Linh đứng bên cạnh pha trà, Tần Hoan ngồi trên giường xem xương. Một mảnh xương nhỏ mà lại làm khó Tần Hoan, nàng xem đến tận khi màn đêm buông xuống nhưng vẫn không nhìn ra được rốt cuộc là xương ở đâu. Ngoài cửa sổ, mưa thu vẫn liên miên không dứt.
Phục Linh mới nói một hồi mưa thu rồi khí lạnh thì đến chiều quả nhiên thời tiết đã chuyển lạnh lên rất nhiều. Tần Hoan vốn đã không thích ra ngoài cho nên cơn mưa này mà nói đối với nàng cũng chẳng có gì sốt ruột. Ngược lại, mưa lớn một trận thì khắp nơi cũng chỉ nghe thấy tiếng mưa, các loại tạp âm huyên náo ồn ào lập tức bị che lấp. Trời đất ngăn cách, lúc này chính là một loại yên tĩnh khác thường, là một thời điểm tốt để luyện chữ đốt hương, thế nhưng đến tận tối rồi vẫn nắm chặt mảnh xương kia không buông...
“Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân đều đã quay về nha môn, hiện tại vẫn chưa quay lại nên chắc là không tìm được kết quả gì.” Phục Linh vừa thu dọn bàn cho Tần Hoan vừa nói, nhưng thật ra Tần Hoan đã sớm nghĩ đến rồi.
Nhị di nương đã chết được 8 năm, lúc đó nàng ta đã vào phủ được 2 năm rồi. Nếu Tần An nói hắn mua được Nhị di nương trong tay tên bắt cóc thì bọn họ đương nhiên phải tra hồ sơ từ ít nhất 10 năm trước.
Đã qua lâu như vậy, mỗi một ngày nha môn đều viết ra một lượng công văn rất lớn về đủ mọi chuyện linh tinh chứ không riêng gì chuyện tố tụng hình ngục. Chỉ có điều để tìm được những hồ sơ này ở trong khố phòng thì cũng không mấy dễ dàng, càng đừng nói trong đống hồ sơ như núi cao biển rộng đó mà tìm được tung tích người giống với Nhị di nương.
Tần Hoan biết khối lượng công việc này rất lớn, cũng vì nha môn tri huyện từng tầng từng tầng chuyển công văn lên trên, cho nên mấy vụ án như mất tích có đôi khi cũng bị dưới huyện nha quên mất. Hoặc là Nhị di nương có lẽ không phải là người ở Cẩm Châu, mặc dù người nhà của nàng báo quan, thế nhưng cũng có khả năng là Kiến Châu hoặc Thịnh Châu, hoặc Phong Châu ở xa hơn chút. Chưa kể cũng sẽ cực kỳ có khả năng người tìm kiếm sổ sách cho rằng Nhị di nương không phải người Cẩm Châu nên mới không cẩn thận mà bỏ qua. Chuyện này nhất định phải cần rất nhiều thời gian, cho nên 3 ngày này Tần Hoan cũng không gấp chờ kết quả.
Dùng bữa tối xong Tần Hoan mới nhớ lại tối nay phải làm thuốc mỡ cho Tần Lệ, cho nên nàng lấy thuốc Phục Linh mới đi lấy về hôm nay ra làm. Đến lúc vừa làm xong thì bên ngoài cửa sổ phòng sưởi cũng vang lên tiếng gõ cửa.
Phục Linh đã sớm thành thói quen, nàng tiến lên mở cửa sổ ra, Tần Lệ ở bên ngoài trên người lạnh lẽo ướt sũng, hắn nhìn thấy Phục Linh thì trong mắt cũng không còn vẻ trêu đùa chọc ghẹo như trước kia nữa. Tần Hoan cầm gói thuốc và thuốc mỡ bước đến, “Đây là thuốc mới, vừa uống vừa bôi. Loại thuốc bôi này bên trong vẫn thiếu một vị thuốc nữa, chi tiết ta đều đã biết trên giấy, sau khi trở về ngươi tự phái người tìm đến cho mình đi.”
Tần Lệ gật đầu, mặc dù hắn bị bệnh thế nhưng sai khiến người thì vẫn có thể.
“Cửu muội muội, vụ án của Liễu thị và Lưu quản gia đã có manh mối rồi à?”
Đã nhiều ngày như vậy, Tần Lệ đều chưa hề hỏi qua, thế nhưng lúc này lại hỏi. Tần Hoan nhíu mày, “Nhị ca hỏi cái này làm gì?”
Đáy mắt Tần Lệ chớp lóe, “Trong phủ xảy ra chuyện như vậy đương nhiên ta phải quan tâm một chút.”
Tần Hoan nhìn Tần Lệ giây lát, “Đang điều tra lai lịch Nhị di nương.”
Lông mày Tần Lệ cau lại, “Lai lịch của Nhị di nương?”
“Đúng là như thế.” Giọng nói Tần Hoan đầy vẻ thăm dò, “Năm đó lúc Nhị di nương nhập phủ thì Nhị ca cũng không tính là nhỏ, không biết Nhị ca có nhớ được Nhị di nương là người ở đâu không?”
Tiểu thư nhà nàng đã đứng bên cạnh bàn dài này đã sắp được nửa canh giờ rồi, thậm chỉ tỉ mỉ đến mức ngay cả răng nanh của Nhị di nương cũng bày ra ngoài. Trước đây đám xương nhỏ chỉ để chất đống bên cạnh, còn hiện tại đã bị Tần Hoan cẩn thận đặt vào bên trong khung xương. Cho nên cuối cùng trước mặt tiểu thư nhà nàng chỉ còn lại một mảnh xương nhỏ.
Phục Linh quay đầu nhìn thoáng qua, viện này đổ nát không chịu nổi, giấy dán cửa sổ đã rách tung tóe từ lâu rồi, nên mặc dù có đóng cửa thì vẫn không ngăn được gió lạnh bên ngoài thổi vào. Phục Linh kéo kín vạt áo của mình, nhưng vẫn không nhìn được mà đi đến bên cạnh Tần Hoan, “Tiểu thư, trời cũng tối đến nơi rồi, trong phòng này lạnh quá, chúng ta nên sớm quay về mới tốt.”
Trong phòng không chỉ có cảm giác mát lạnh lẽo bức bách, nhưng thứ khiến cho người ta khó có thể chịu được lại chính là thi thể của Liễu thị và Lưu Xuân đã bắt đầu bốc mùi tanh tưởi. Hôm nay Tần Hoan ngay cả khăn che mặt cũng chưa đeo, vậy mà cứ đứng như vậy, lỡ như hít phải nhiều khí hôi thối của thi thể như thế xong bị trúng độc thì Phục Linh biết phải làm sao đây?
Tần Hoan nghiêng người về phía cửa, một nửa mặt ẩn trong bóng râm không phân biệt được cảm xúc. Nàng hơi cúi đầu, cả người lạnh lùng nghiêm nghị mà nhìn mảnh xương nhỏ bằng khoảng đốt ngón tay kia. “Em có lạnh không? Hay là em cứ quay về trước đi?”
Phục Linh cười khổ, “Đương nhiên nô tỳ không lạnh, nô tỳ đau lòng cho tiểu thư thôi. Tiểu thư đứng ở chỗ này đã lâu rồi, ngay cả 2 vị nha sai đại ca kia cũng không chịu nổi mùi ở trong này chứ đừng nói là tiểu thư.”
Viện này có mấy gian phòng, phòng chính dùng để đặt thi thể, phòng bên cạnh tạm thời bố trí bàn ghế nước trà và các vật dụng để các nha sai trông coi ở đây có thể sử dụng. Phục Linh thở dài sờ lên đầu vai Tần Hoan, “Trên người tiểu thư lạnh toát thế này, cứ tiếp tục thế này chỉ sợ sẽ nhiễm bệnh mất!”
Tần Hoan lắc đầu rồi lại nhìn sang khung xương nàng xếp ra.
Do không được nối liền bởi gân cốt, cho nên đa phần xương không thể dính chặt lại được với nhau. Tần Hoan chỉ có thể đặt chúng ở cạnh nhau tạo thành hình dáng mà thôi. Nàng tỉ mỉ quan sát lại từng li từng tí sau đó lại chau mày.
Trước đây nàng cảm thấy những mảnh xương vỡ này quá nhỏ, không nói đến chuyện khó cố định mà để sắp xếp những mảnh răng này vào đúng vị trí lại vừa tốn thời gian vừa không giúp ích gì cho vụ án, còn nữa đến lúc hạ táng Nhị di nương thì cũng bỏ luôn những mảnh xương này vào trong hộp sọ rồi chôn chung, cho nên xếp lại xương trên cơ thể vẫn là ưu tiên hàng đầu. Nàng đã bớt đi được kha khá thời gian tiêu phí vào những việc vô dụng, mãi đến khi phát hiện ra mảnh xương nhỏ này...
Đây là một mảnh xương to bằng khoảng ngón tay cái, Tần Hoan nhìn từ trên xuống dưới, căn bản không phát hiện ra nó xuất phát từ đâu. Đợi đến khi ghép hết những mảnh còn lại vào trong khung xương thì lại không tìm ra chỗ nào còn thiếu cả. Một khi đã như vậy, chẳng phải mảnh này là dư thừa hay sao? Sau đó Tần Hoan lại nhìn mảnh xương này kỹ hơn, mặc dù không lớn thế nhưng nàng áng chừng được, cảm thấy mảnh này chắc chắn là xương người...
Nếu như là xương người thì sao có thể lại ở cùng một chỗ với Nhị di nương?
Tần Hoan nghĩ mãi không ra khiến cho lòng nàng chứa đầy hoài nghi, chẳng lẽ trong giếng kia vẫn còn người chết khác?
Nghĩ đến đây Tần Hoan lại lắc đầu, Hoắc Tri phủ phái nha sai xuống dưới đó đào rất lâu, xác định là không còn xương cốt nào khác nữa rồi.
Tần Hoan lại cầm mảnh xương lên để sát vào mắt quan sát kỹ lại một lần nữa.
Chẳng lẽ nàng nhận sai rồi à? Đây là xương của loài động vật nào?
Trong lòng nàng nghi ngờ trong giếng còn có chuyện mờ ám gì khác nữa, nhưng nàng lại lo lắng bản thân mình nghĩ sai rồi, nên có chút do dự.
Nghĩ đến đây, mưa bụi bên ngoài viện đột nhiên biến thành mưa nặng hạt, gió thu thấm lạnh lại còn mang theo cả hơi nước thổi vào trong nhà khiến cho Tần Hoan nhịn không được mà run lên. Lúc nàng xoay người lại đã thấy mưa lớn bao trùm khắp xung quanh viện, toàn bộ mái cong lầu các của Tần phủ đều chìm trong màn mữa. Tần Hoan thở dài, xoay người ra cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đi về thôi, đúng là đã ở đây quá lâu rồi.”
Tần Hoan vừa lên tiếng thì Phục Linh hết sức vui vẻ, nàng vội vàng đến bên cạnh bung dù, đó là một cây dù có giấy dán màu xanh cùng với cán dù và nan trúc sơn đỏ. Bên trên đỉnh dù có vẽ hoa sen thủy mặc, toát lên vẻ cực kỳ tao nhã.
Tần Hoan kéo kín vạt áo, sau đó mới đi theo Phục Linh ra ngoài, nha sai từ trong phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền đi ra, thấy Tần Hoan chuẩn bị ra về thì vội vàng thi lễ với nàng. Tần Hoan căn dặn bọn họ mấy câu rồi mới ra khỏi viện.
Đây là cơn mưa đầu thu ở phía nam, trước đây Tần Hoan chỉ đi cùng phụ thân nhiều về phía tây và phía bắc, thế nhưng chưa bao giờ đến phía nam. Mặc dù hiện tại mà mùa thu nhưng toàn bộ vườn hoa trong Tần phủ đều vẫn đang xanh um tùm, chỉ có phía tây phủ bỏ hoang cho nên thỉnh thoảng mới thấy được mấy cành khô và cỏ dại vàng úa ở ven được. Trong lòng Tần Hoan bình tĩnh lại, nàng ngước mắt nhìn ra phía xa, chỉ thấy toàn bộ mái cong cột trụ trong Tần phủ thấp thoáng ẩn hiện trong mưa, vòm trời vốn đã u ám nay lại càng âm u hơn nữa. Mây đen giăng kín đường chân trời, có vẻ như mưa càng lúc càng lớn, hơi nước ướt sũng dính lên váy áo Tần Hoan, cũng khiến cho trong lòng nàng cũng ẩm ướt âm u.
Bởi vì mưa càng lúc càng lớn, Phục Linh dọc đường cũng cẩn thận che chắn thế nhưng chủ tớ 2 người vẫn đi càng lúc càng chậm. Xung quanh không một bóng người, chỉ nghe tiếng mưa và nước bắn tí tách lên trên mặt dù. Thời tiết Đại Chu đa phần là mưa quanh năm, nếu như ở phía bắc thì vào thời điểm này có lẽ gió tây bắc đã thổi khô nứt nẻ đôi má người ta rồi.
Trên đường đi chậm rãi trở về Đinh Lan uyển, vừa mới vào cửa Tần Hoan đã nhìn thấy Vãn Đường đi từ trong phòng chính ra ngoài.
Tần Hoan nhìn thấy thì đương nhiên Phục Linh cũng thấy, nàng chau mày, trên mặt liền có chút tức giận.
Vãn Đường đi thêm vài bước nữa rồi đứng dưới mái hiên hành lễ, có thể do nàng ta thấy được nét tức giận trên mặt Phục Linh nên mới vội vàng giải thích, “Tiểu thư thứ tội, nô tỳ thấy trời mưa càng lúc càng lớn, thấy cửa sổ bên trong phòng sưởi vẫn chưa đóng cho nên nô tỳ mới vào đóng lại.”
Trong lòng Phục Linh không đoán được Vãn Đường nói là thật hay giả, thế nhưng trước kia nàng cực kỳ yêu thích Vãn Đường, vì thế mới nhìn sang Tần Hoan. Nhưng nét mặt Tần Hoan lại hoàn toàn xa cách, biểu cảm bình thản giống như mặt nước hồ dù có dính phải mưa thu lạnh lùng thì cũng vẫn không hề xao động.
“Ta còn lo lắng buồng sưởi bị dính mữa, ngươi đóng lại thì tốt rồi.”
Vãn Đường ngước mắt lên nhìn lướt qua Tần Hoan rồi thở phào một hơi, nàng lên tiếng, “Trời mưa càng lúc càng lớn, tiểu thư nhớ chú ý thân thể, mau vào trong phòng đi. Nô tỳ đi đun một ấm nước nóng đến đây để Phục Linh tỷ tỷ nấu trà mới cho tiểu thư.”
Tần Hoan gật đầu, nàng không nói thêm câu nào nữa chỉ đi vào phòng cùng với Phục Linh.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Hoan, Phục Linh nhất thời không đoán ra được Tần Hoan đang nghĩ gì, chỉ liếc mắt một cái nhìn Vãn Đường rồi nở nụ cười thản nhiên như mọi ngày, “Vậy đi lấy một bộ trà cụ mới đến đây...”
Vãn Đường cong môi cười, cực kỳ vui vẻ đi nhận lệnh.
Vừa vào trong nhà, Phục Linh bỏ dù xuống liền đi lên phía trước, “Tiểu thư, có thấy gì khác thường không?”
Nhưng không ngờ Tần Hoan chỉ rửa sạch tay rồi sau đó vào luôn buồng sưởi, không hề có ý định điều tra, “Không cần quản.”
Trong lòng Phục Linh âm thầm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ đến Tần Hoan vừa mới bị nhiễm lạnh thì lại làm đúng như lời Vãn Đường vừa nói, nàng chuẩn bị đi pha trà nóng cho Tần Hoan. Chẳng bao lâu sau Phục Linh mang trà mới đến, nàng rót trà cho Tần Hoan rồi quay đi hít hít vào một hơi khí lạnh.
“Tiểu thư, người, sao người lại mang cái này về...”
Tần Hoan ngồi ở trên cạnh giường nhỏ, cả người có vẻ lười biếng tựa lên gối, trên tay đang cầm một mảnh xương nhỏ. Phục Linh nhìn mảnh xương trắng hếu kia, chẳng phải chính là mảnh xương vừa rồi còn nằm trên bàn dài bên kia hay sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phục Linh run rẩy để trà nước ở bên cạnh rồi khẽ hỏi, “Tiểu thư cầm cái này về làm gì? Không may mắn!”
Hai đầu ngón tay Tần Hoan kẹp lấy mảnh xương, thậm chí còn giơ nó lên soi soi vào ánh sáng rồi ngửa đầu ra nhìn, “Chất xương như vậy, cũng không giống với xương động vật khác. Thế nhưng mảnh xương này ta lại đột nhiên không nhìn ra được nó xuất phát ở đâu. Vừa rồi ta đã nhìn đi nhìn lại mất lần, thi cốt của Nhị di nương đã tìm lại được không xót mảnh nào, thế nhưng mảnh thừa ra này lại nằm ở đâu?”
Phục Linh làm sao mà biết được xương ở đâu đến, nàng nhìn mảnh xương rồi lại nghe Tần Hoan nói đó là xương người thì chỉ cảm thấy trên lưng toát mồ hôi lạnh. Tần Hoan nghiệm thi là nghiệm thi, khám bệnh là khám bệnh, thế nhưng cầm xương người chết về phòng thì nghĩ thôi cũng khiến người ta khiếp sợ rồi. Nhìn dáng vẻ chuyên chú kia của Tần Hoan, Phục Linh tự hiểu được nàng không khuyên nhủ nổi rồi.”
Phục Linh đứng bên cạnh pha trà, Tần Hoan ngồi trên giường xem xương. Một mảnh xương nhỏ mà lại làm khó Tần Hoan, nàng xem đến tận khi màn đêm buông xuống nhưng vẫn không nhìn ra được rốt cuộc là xương ở đâu. Ngoài cửa sổ, mưa thu vẫn liên miên không dứt.
Phục Linh mới nói một hồi mưa thu rồi khí lạnh thì đến chiều quả nhiên thời tiết đã chuyển lạnh lên rất nhiều. Tần Hoan vốn đã không thích ra ngoài cho nên cơn mưa này mà nói đối với nàng cũng chẳng có gì sốt ruột. Ngược lại, mưa lớn một trận thì khắp nơi cũng chỉ nghe thấy tiếng mưa, các loại tạp âm huyên náo ồn ào lập tức bị che lấp. Trời đất ngăn cách, lúc này chính là một loại yên tĩnh khác thường, là một thời điểm tốt để luyện chữ đốt hương, thế nhưng đến tận tối rồi vẫn nắm chặt mảnh xương kia không buông...
“Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân đều đã quay về nha môn, hiện tại vẫn chưa quay lại nên chắc là không tìm được kết quả gì.” Phục Linh vừa thu dọn bàn cho Tần Hoan vừa nói, nhưng thật ra Tần Hoan đã sớm nghĩ đến rồi.
Nhị di nương đã chết được 8 năm, lúc đó nàng ta đã vào phủ được 2 năm rồi. Nếu Tần An nói hắn mua được Nhị di nương trong tay tên bắt cóc thì bọn họ đương nhiên phải tra hồ sơ từ ít nhất 10 năm trước.
Đã qua lâu như vậy, mỗi một ngày nha môn đều viết ra một lượng công văn rất lớn về đủ mọi chuyện linh tinh chứ không riêng gì chuyện tố tụng hình ngục. Chỉ có điều để tìm được những hồ sơ này ở trong khố phòng thì cũng không mấy dễ dàng, càng đừng nói trong đống hồ sơ như núi cao biển rộng đó mà tìm được tung tích người giống với Nhị di nương.
Tần Hoan biết khối lượng công việc này rất lớn, cũng vì nha môn tri huyện từng tầng từng tầng chuyển công văn lên trên, cho nên mấy vụ án như mất tích có đôi khi cũng bị dưới huyện nha quên mất. Hoặc là Nhị di nương có lẽ không phải là người ở Cẩm Châu, mặc dù người nhà của nàng báo quan, thế nhưng cũng có khả năng là Kiến Châu hoặc Thịnh Châu, hoặc Phong Châu ở xa hơn chút. Chưa kể cũng sẽ cực kỳ có khả năng người tìm kiếm sổ sách cho rằng Nhị di nương không phải người Cẩm Châu nên mới không cẩn thận mà bỏ qua. Chuyện này nhất định phải cần rất nhiều thời gian, cho nên 3 ngày này Tần Hoan cũng không gấp chờ kết quả.
Dùng bữa tối xong Tần Hoan mới nhớ lại tối nay phải làm thuốc mỡ cho Tần Lệ, cho nên nàng lấy thuốc Phục Linh mới đi lấy về hôm nay ra làm. Đến lúc vừa làm xong thì bên ngoài cửa sổ phòng sưởi cũng vang lên tiếng gõ cửa.
Phục Linh đã sớm thành thói quen, nàng tiến lên mở cửa sổ ra, Tần Lệ ở bên ngoài trên người lạnh lẽo ướt sũng, hắn nhìn thấy Phục Linh thì trong mắt cũng không còn vẻ trêu đùa chọc ghẹo như trước kia nữa. Tần Hoan cầm gói thuốc và thuốc mỡ bước đến, “Đây là thuốc mới, vừa uống vừa bôi. Loại thuốc bôi này bên trong vẫn thiếu một vị thuốc nữa, chi tiết ta đều đã biết trên giấy, sau khi trở về ngươi tự phái người tìm đến cho mình đi.”
Tần Lệ gật đầu, mặc dù hắn bị bệnh thế nhưng sai khiến người thì vẫn có thể.
“Cửu muội muội, vụ án của Liễu thị và Lưu quản gia đã có manh mối rồi à?”
Đã nhiều ngày như vậy, Tần Lệ đều chưa hề hỏi qua, thế nhưng lúc này lại hỏi. Tần Hoan nhíu mày, “Nhị ca hỏi cái này làm gì?”
Đáy mắt Tần Lệ chớp lóe, “Trong phủ xảy ra chuyện như vậy đương nhiên ta phải quan tâm một chút.”
Tần Hoan nhìn Tần Lệ giây lát, “Đang điều tra lai lịch Nhị di nương.”
Lông mày Tần Lệ cau lại, “Lai lịch của Nhị di nương?”
“Đúng là như thế.” Giọng nói Tần Hoan đầy vẻ thăm dò, “Năm đó lúc Nhị di nương nhập phủ thì Nhị ca cũng không tính là nhỏ, không biết Nhị ca có nhớ được Nhị di nương là người ở đâu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro