Lộ mặt thật (2)
Bộ Nguyệt Thiển Trang
2024-08-19 09:47:09
Lão bộc đi về phía cửa tròn phía Đông trong viện, phòng khách chính
không ở gần chỗ Tần An mà phải đi về phía Đông giây lát mới có thể đến.
Tần Hoan đi qua thì mới biết được đây chính là nơi mà hôm đầu tiên Yến
Trì đến Tần phủ để gặp nàng.
"Cửu tiểu thư, thư phòng ở bên cạnh..."
Lão bộc đi thẳng phía trước dẫn đường, 3 người Tần Hoan đi sát theo sau, đi vào đến phòng khách sau đó rẽ trái sang một cánh cửa, mọi người phát hiện phía sau phòng này còn có một căn phòng nhỏ nữa, theo như lời lão bộc nói thì chính là chỗ này.
Bởi vì không có người dùng đến cho nên ban đêm mới không đốt đèn, trên tay lão bộc cầm một ngọn đèn, đi vào đốt đèn bên trong góc phòng lên rồi mới để cho mọi người vào trong. Tần Hoan vừa vào cửa đã thấy bụi phủ dày trên mặt bàn rồi.
Lão bộc để đèn xuống rồi chỉ lên 2 cái tủ cao, "Cửu tiểu thư, bên trong này cũng có một chút tranh chữ."
Tần Hoan nhìn qua thì trong lòng hơi mông lung, bên trong 2 tủ cao này để rất nhiều sách, mặc dù cũng có tranh chữ thế nhưng số lượng rất ít. Tuy vậy nhưng Tần Hoan vẫn tiến lên phía trước mở cửa tủ ra.
Phục Linh thấy thế thì lập tức đến hỗ trợ, Tần Hoan mở từng bức một ra, tất cả đều là tranh sơn thủy hoa lá chim chóc... và tranh chữ. Thấy đã xem gần xong rồi thế nhưng lại không tìm được bức họa mỹ nhân nào cả, Tần Hoan thở dài hơi thất vọng.
"Tiểu thư, bên dưới cùng vẫn còn một bức bị đè lên..."
Ngay tại lúc Tần Hoan cảm thấy lần này lại phí công vô ích rồi thì đột nhiên Phục Linh lại chỉ vào một quyển trục bị đè ở dưới cùng, "Đây này... để nô tỳ rút ra..."
Phục Linh khom người xuống, cơ hồ như cả người đều chui vào bên trong ngăn tủ, rất nhanh sau đó nàng rút lấy một quyển trục chất giấy ố vàng ra ngoài. Vừa nhìn thấy bức họa đó trong lòng Tần Hoan lại thoáng động, ít nhất nhìn chất giấy này cũng là đồ cũ rồi.
Tháo bỏ sợi dây mỏng buộc bên ngoài quyển trục, trong lòng Phục Linh tràn đầy hy vọng mà mở quyển trục ra, thế nhưng nháy mắt tiếp theo một tiếng 'xoẹt' vang lên khiến nàng lại chết đứng ngay tại chỗ. Tập trung nhìn lại thì thấy chẳng hiểu sao giấy trên tranh lại dính vào nhau, vừa rồi Phục Linh mở ra đã vô tình đã khiến cho tranh bị thủng một lỗ lớn. Sắc mặt Phục Linh căng thẳng, "Tiểu thư..."
Tần Hoan vội nói, "Không sao cả, xem xem tranh vẽ cái gì."
Tần Hoan chẳng muốn mở ra thêm nữa, thế nhưng tranh này lại bị cuốn ngược cho nên từ chỗ rách kia nàng nhìn thấy có vẻ như tranh vẽ một góc váy áo. Đáy mắt nàng hơi sáng lên, "Mặc dù còn không biết là vẽ cái gì nhưng chắc chắn đây là vẽ người rồi."
Phục Linh luống cuống, "Thế nhưng giấy bị dính vào nhau thế này thì phải làm thế nào?"
Tần Hoan lắc đầu trấn an, "Không sao ta có cách, trước tiên cứ cuốn lại đã, chúng ta mang về."
Phục Linh nghe thấy thế liền cuộn bức tranh lại, còn Tần Hoan nhìn sang bên lão bộc nói, "Cuốn tranh này bọn ta mang về trước, xem xong rồi sẽ mang đến trả lại..."
Lão bộc không dám nhiều lời, "Vâng, Cửu tiểu thư xin cứ tùy ý."
Tìm được 1 bức tranh thế nhưng mới chỉ thấy được 1 góc cho nên Tần Hoan chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng nhìn thấy dung mạo thật sự của người trong tranh. Nàng lập tức rời khỏi chỗ này, lão bộc tắt đèn khóa cửa, mấy người đi dọc theo đường cũ quay về chỗ ở của Tần An.
Đến chỗ này xong Tần Hoan vốn định trực tiếp rời đi, thế nhưng khóe mắt nàng đảo qua lại thấy tiểu nô kia vẫn đang quỳ gối ở dưới mái hiên.
Rốt cuộc nàng vẫn không nhịn được mà nói, "Mùa thu thời tiết giá rét, dù sao thì tuổi nó vẫn còn nhỏ, cứ tiếp tục quỳ như thế chỉ sợ là sẽ nhiễm bệnh. Trong viện này không thể thiếu người được, phạt như vậy đủ rồi."
Lão bộc biết ý của Tần Hoan nên vội vàng ngoắc ngoắc, "Ngươi đứng lên đi, Cửu tiểu thư nói đỡ cho ngươi, còn không mau qua đây cảm ơn Cửu tiểu thư."
Tiểu nô nghe thấy thế thì lập tức đứng dậy, sau đó đi nhanh đến trước mặt Tần Hoan.
"Đa tạ đại ân của Cửu tiểu thư..."
Chỉ là một câu nói, cũng không coi là đại ân gì cả, nàng nhìn tiểu nô trấn an. "Cũng không phải chuyện lớn..."
Lão bộc hơi cảm thán nhìn Tần Hoan, "Đáy lòng Cửu tiểu thư lương thiện, nếu là chủ tử khác biết ngay cả rửa bình thuốc mà cũng không rửa cho sạch, lại còn làm lãng phí dược liệu thì chỉ sợ chỉ phạt quỳ thôi cũng vẫn chưa đủ."
Nói đến đây lão bộc lại trừng mắt về phía tiểu nô, "Nhắc đến cũng là nên phạt, bã thuốc rõ ràng thế mà cũng không rửa sạch được."
Tiểu nô co đầu rụt cổ, "Rõ ràng là rửa sạch rồi..."
Căn bản Tần Hoan đang định rời đi, nhưng vừa nghe thấy câu này đột nhiên nàng lại có chút hoài nghi, "Bã thuốc gì?"
Rửa bình thuốc là một chuyện cực kỳ đơn giản, Tần Hoan vốn cho rằng bụi bám ngoài mặt nên không rửa sạch, lại không nghĩ đến ngay cả bã thuốc cũng rửa không sạch, thế này thật sự hơi kỳ quái...
Lão bộc nghe Tần Hoan hỏi liền trả lời, "Hôm nay lúc sắc thuốc thì tiểu nhân không nhìn kỹ mà chỉ bỏ thuốc vào thôi, thế nhưng lúc châm nước thì lại thấy có một lớp bụi màu đen nổi lên bề mặt. Kiểm tra thì mới phát hiện ở dưới cùng vẫn còn một lớp bã thuốc bị cháy."
"Bã thuốc bị cháy?"
Tần Hoan hỏi như vậy nhưng lão bộc lại có chút không xác định nói, "Ngay cả không phải bã thuốc thì cũng chính là chất bẩn khác, dù gì cũng do nó rửa không sạch. Lão gia mặc dù đã như vậy rồi nhưng chuyện này cũng không thể qua loa được.
Tần Hoan chau mày, "Bã thuốc ở chỗ nào, để ta đến xem xem."
Lão bộc kinh ngạc, còn Phục Linh và Từ Hà ở bên cạnh cũng hơi nghi hoặc. Đang yên đang lành đi nhìn bã thuốc của người ta làm gì?
Mặc dù lão bộc hơi khó hiểu thế nhưng lại không dám hỏi nhiều, ông ta dẫn Tần Hoan đi về hướng phòng bên cạnh, "Thấy bên trong có chất bẩn nên tiểu nhân đổ đi rồi, chính là ở trong chậu đổ bã thuốc mọi ngày."
Vừa nói lão bộc vừa dẫn Tần Hoan đi vào phòng bên, chỉ chỉ vào chậu thuốc ở góc phòng, "Là ở đây."
Tần Hoan đưa bức họa cho Phục Linh cầm rồi đi vài bước đến phía bên cạnh chậu thuốc.
Nàng cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên trong chậu toàn là bã thuốc, mà bã thuốc bị cháy theo lời nói của lão bộc kia cũng đang nằm lác đác bên trong đống dược liệu. Tần Hoan không hề sợ bẩn tay mà thò tay xuống vớt lớp bột đen kia lên, nhẹ nhàng xoa xát rồi đưa lên chóp mũi ngửi ngửi. Rất nhanh sau đó lông mày nàng nhíu chặt lại, đứng lên nhìn về phía tiểu nô, "Là ngươi đi rửa bình thuốc?"
Tiểu nô thấy nàng đột nhiên nghiêm túc thì cũng giật mình, ngơ ngác gật gật đầu.
Tần Hoan lại nheo mắt, "Ngươi rửa bình thuốc ở chỗ nào? Có gặp ai khác không?"
Đôi mắt tiểu nô trợn to, sau đó mới khẽ nói, "Tiểu nhân... Tiểu nhân rửa ở bên cạnh miệng giếng phía đông. Lúc tiểu nhân đi rửa thì Hoàn Nhi hầu hạ bên cạnh lão phu nhân cũng ở đó rửa. Mấy ngày nay lão phu nhân đều phải uống thuốc, sau khi uống đến chén thuốc cuối cùng trong ngày thì bình thuốc và chén thuốc đều phải mang đi rửa, cho nên lần nào tiểu nhân cũng gặp nàng ta."
Hoàn Nhi! Hai tròng mắt Tần Hoan nhất thời tối lại, thì ra là thế, thì ra là thế...
Phục Linh thấy sắc mặt Tần Hoan không tốt nên bước lên phía trước, "Tiểu thư, làm sao thế?"
Tần Hoan lắc đầu không nhiều lời nữa, chỉ nhìn lão bộc kia, "Giữ lại bã thuốc này cho ta."
Thấy vẻ mặt Tần Hoan đột nhiên thay đổi nên lão bộc này tựa như cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, vội vàng nghe lời gật gật đầu. Thấy ông ta gật đầu rồi Tần Hoan lại nhìn sang tiểu nô đứng bên cạnh, "Hiện tại Hoàn Nhi ở chỗ nào?"
Tiểu đồng trợn mắt, "Hiện tại đương nhiên Hoàn Nhi còn đang hầu hạ lão phu nhân ở bên kia, nàng là tiểu nha đầu nhị đẳng bên cạnh lão phu nhân, là một trong số ít người có thể được phép ở lại Phật đường."
Tưởng thị một lòng hướng Phật cho nên xưa nay sinh hoạt đơn giản, bên trong Phật đường cũng chẳng có mấy nha đầu, Hoàn Nhi này là một trong số đó. Tần Hoan gật đầu rồi nhìn tiểu nô, "Ngươi cứ ở trong viện này, không được ra ngoài."
Ánh mắt Tần Hoan khiến cho tiểu nô kia hoảng hốt, có vẻ như nàng cũng ý thức được vấn đề này nên vội vàng nói chậm lại, "Không còn việc gì nữa, các ngươi chăm sóc lão gia thật tốt, đợi lát nữa Tri phủ Đại nhân quay lại rồi chắc chắn sẽ đến chỗ lão gia."
Tiểu nô gãi đầu không hiểu, thế nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của Tần Hoan thì chỉ còn biết gật đầu lúng túng.
Tần Hoan cong môi cười, từ biệt lão bộc rồi xoay người đi ra cửa. Nàng đi khỏi thì Phục Linh và Từ Hà cũng vội vàng đi theo, vừa đến cửa viện thì Tần Hoan lại dặn dò 2 nha sai ngoài cửa, Ánh mắt Từ Hà luôn nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, đợi đến lúc ra khỏi phạm vi của tiền viện thì mới cuống quýt hỏi Tần Hoan, "Cửu cô nương, có chuyện gì vậy? Bã thuốc kia có vấn đề à?"
Bước chân Tần Hoan dừng khựng lại rồi gật đầu, "Đúng thật là có vấn đề, đó không phải là bã thuốc bị cháy mà chính là độc kim thạch. Trước đây chúng ta chỉ thẩm vấn người kê đơn, lấy thuốc sắc thuốc, thế nhưng lại quên mất bình thuốc. Người hạ độc chính là thừa dịp tiểu nô kia phân tâm rồi mới động tay động chân vào trong bình thuốc, Hoàn Nhi kia có hiềm nghi lớn nhất."
Đáy mắt Từ Hà sáng lên, lúc Tần An bị hạ độc đã khiến cho Hoắc Hoài Tín vạn phần khó xử nhưng vẫn không tra ra được hung thủ làm thế nào để hạ độc. Hiện tại lại biết rõ cách thức hạ độc cho nên nha đầu kia nhất định chính là người hạ độc!
"Chính là Hoàn Nhi kia đã hạ độc hại Tần lão gia?"
Tần Hoan hơi chần chờ, "Vẫn còn chưa chắc chắn, hiện tại đừng bứt dây động rừng."
Nói xong Tần Hoan lại nhìn thoáng qua bức họa trong tay Phục Linh, "Chờ sau khi ta mở cuộn tranh này ra thì có lẽ có thể xác định, có điều thời gian dài khó trách đêm dài lắm mộng, Từ ngỗ tác có cách nào có thể thông báo cho Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân không? Để 1 trong 2 người họ về đây là được, hiện tại ta có vài việc cần phải báo cho bọn họ biết, nếu để chậm trễ chỉ sợ không tốt."
Từ Hà nghe thấy thế ngay lập tức gật đầu, "Ta biết bọn họ đi nơi nào, nếu đến đó không gặp thì ta sẽ đi tìm bọn họ!"
Nói xong thì Từ Hà xoay người rời đi, Tần Hoan đang định gọi hắn dừng lại thì cũng không kịp. Nàng nghĩ nghĩ liền thôi cứ để Từ Hà đi luôn cũng được, chuyện khác không nói, ít nhất đã tìm thấy người hạ độc Tần An, có điều Hoàn Nhi này lại đang ở Phật đường, Tần Hoan không chắc có thể bắt người hay không.
"Em có quen biết Hoàn Nhi này không?"
Tần Hoan nhìn Phục Linh, Phục Linh lắc đầu, "Không quen, có điều tiểu nha đầu bên cạnh lão phu nhân không nhiều lắm, những việc thân cận với lão phu nhân đều do mình mình Thái Hà phụ trách. Nhóm tiểu nha đầu đại khái chỉ làm mấy việc vặt vãnh như vẩy nước quét nhà giặt y phục... mà thôi. Hoàn Nhi này có lẽ là 1 trong số đó, cũng không phải hầu nô có thân phận cao cấp gì cả."
Trong lòng Tần Hoan càng thêm khẳng định, Hoàn Nhi này cực kỳ có khả năng bị người ta sai khiến.
"Tiểu thư, giờ chúng ta phải làm gì?"
Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, "Quay về, trước mắt phải mở cuộn tranh này ra..."
Tần Hoan vừa nói vừa đi về hướng Đinh Lan uyển, mới đến được nội viện thì đột nhiên Phục Linh nói, "Phải rồi tiểu thư, chẳng phải chúng ta còn phải đi tìm người gác cổng hỏi chuyện hay sao?"
Tần Hoan sửng sốt, không khỏi có chút ảo não, sao nàng lại quên mất việc này rồi.
Thế nhưng suy nghĩ một chút nàng lại lắc lắc đầu, vụ án của Cửu tiểu thư đã bị giấu trong bóng tối, hiện tại việc quan trọng nhất chính là mở cuốn tranh này ra. Đã trễ thế này rồi mà còn đi tìm người gác cổng thì lại gây ra động tĩnh không nhỏ.
"Để mai rồi đi, giờ về trước đã..."
Tần Hoan quyết định lưu loát, thế nhưng đi về gần đến Đinh Lan uyển thì Tần Hoan đã thấy có một bóng người đứng ngoài cửa, nhìn kỹ lại thì thật ra đó chính là Tần Sâm...
Tần Hoan bước chân chậm lại, Phục Linh cũng thấy được Tần Sâm, "Đại thiếu gia..."
Có vẻ như Tần Sâm cố tình đứng ở chỗ này đợi Tần Hoan, thấy 2 người xuất hiện thì khóe môi hắn cong cong rồi bước đến gần.
Tần Hoan quay đầu lại nhìn Phục Linh, khẽ nói, "Chuyện hôm nay cứ gấu trong lòng đã."
Đây chính là muốn nhắc đến chuyện Tần Sâm cấu kết cùng với Thái Hà, Phục Linh gật đầu, cắn chặt răng không cho chính mình nói lộ ra, có điều khi nhìn thấy Tần Sâm đang xách đèn đi về hướng các nàng thì trong mắt Phục Linh đã không còn vẻ ngưỡng mộ của ngày xưa nữa.
"Sao Đại ca lại ở trong này?"
Giọng nói Tần Hoan rất trong sáng, ánh măt Tần Sâm lại nhìn về phía bức họa cuộn tròn trên tay Phục Linh, "Ta đến đây tìm muội, nghe nói muội không có ở đây nên mới đứng chờ muội một lúc."
Tần Hoan chớp mắt mấy cái, "Đại ca chờ ta làm gì? Hay là Đại tẩu lại..."
Tần Sâm lắc đầu, trong mắt tràn đầy ấm áp, "Không phải, nàng đã tốt lên nhiều rồi. Chiều nay... chiều nay ta ầm ĩ với nàng 2 câu, về sau nghĩ lại là ta không đúng nên mới quay lại. Quả nhiên nàng rất thích muội, gặp muội xong rồi tâm tình cũng khá hơn rất nhiều, lại còn nhận được thư từ Kiến Châu gửi đến."
"Cửu tiểu thư, thư phòng ở bên cạnh..."
Lão bộc đi thẳng phía trước dẫn đường, 3 người Tần Hoan đi sát theo sau, đi vào đến phòng khách sau đó rẽ trái sang một cánh cửa, mọi người phát hiện phía sau phòng này còn có một căn phòng nhỏ nữa, theo như lời lão bộc nói thì chính là chỗ này.
Bởi vì không có người dùng đến cho nên ban đêm mới không đốt đèn, trên tay lão bộc cầm một ngọn đèn, đi vào đốt đèn bên trong góc phòng lên rồi mới để cho mọi người vào trong. Tần Hoan vừa vào cửa đã thấy bụi phủ dày trên mặt bàn rồi.
Lão bộc để đèn xuống rồi chỉ lên 2 cái tủ cao, "Cửu tiểu thư, bên trong này cũng có một chút tranh chữ."
Tần Hoan nhìn qua thì trong lòng hơi mông lung, bên trong 2 tủ cao này để rất nhiều sách, mặc dù cũng có tranh chữ thế nhưng số lượng rất ít. Tuy vậy nhưng Tần Hoan vẫn tiến lên phía trước mở cửa tủ ra.
Phục Linh thấy thế thì lập tức đến hỗ trợ, Tần Hoan mở từng bức một ra, tất cả đều là tranh sơn thủy hoa lá chim chóc... và tranh chữ. Thấy đã xem gần xong rồi thế nhưng lại không tìm được bức họa mỹ nhân nào cả, Tần Hoan thở dài hơi thất vọng.
"Tiểu thư, bên dưới cùng vẫn còn một bức bị đè lên..."
Ngay tại lúc Tần Hoan cảm thấy lần này lại phí công vô ích rồi thì đột nhiên Phục Linh lại chỉ vào một quyển trục bị đè ở dưới cùng, "Đây này... để nô tỳ rút ra..."
Phục Linh khom người xuống, cơ hồ như cả người đều chui vào bên trong ngăn tủ, rất nhanh sau đó nàng rút lấy một quyển trục chất giấy ố vàng ra ngoài. Vừa nhìn thấy bức họa đó trong lòng Tần Hoan lại thoáng động, ít nhất nhìn chất giấy này cũng là đồ cũ rồi.
Tháo bỏ sợi dây mỏng buộc bên ngoài quyển trục, trong lòng Phục Linh tràn đầy hy vọng mà mở quyển trục ra, thế nhưng nháy mắt tiếp theo một tiếng 'xoẹt' vang lên khiến nàng lại chết đứng ngay tại chỗ. Tập trung nhìn lại thì thấy chẳng hiểu sao giấy trên tranh lại dính vào nhau, vừa rồi Phục Linh mở ra đã vô tình đã khiến cho tranh bị thủng một lỗ lớn. Sắc mặt Phục Linh căng thẳng, "Tiểu thư..."
Tần Hoan vội nói, "Không sao cả, xem xem tranh vẽ cái gì."
Tần Hoan chẳng muốn mở ra thêm nữa, thế nhưng tranh này lại bị cuốn ngược cho nên từ chỗ rách kia nàng nhìn thấy có vẻ như tranh vẽ một góc váy áo. Đáy mắt nàng hơi sáng lên, "Mặc dù còn không biết là vẽ cái gì nhưng chắc chắn đây là vẽ người rồi."
Phục Linh luống cuống, "Thế nhưng giấy bị dính vào nhau thế này thì phải làm thế nào?"
Tần Hoan lắc đầu trấn an, "Không sao ta có cách, trước tiên cứ cuốn lại đã, chúng ta mang về."
Phục Linh nghe thấy thế liền cuộn bức tranh lại, còn Tần Hoan nhìn sang bên lão bộc nói, "Cuốn tranh này bọn ta mang về trước, xem xong rồi sẽ mang đến trả lại..."
Lão bộc không dám nhiều lời, "Vâng, Cửu tiểu thư xin cứ tùy ý."
Tìm được 1 bức tranh thế nhưng mới chỉ thấy được 1 góc cho nên Tần Hoan chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng nhìn thấy dung mạo thật sự của người trong tranh. Nàng lập tức rời khỏi chỗ này, lão bộc tắt đèn khóa cửa, mấy người đi dọc theo đường cũ quay về chỗ ở của Tần An.
Đến chỗ này xong Tần Hoan vốn định trực tiếp rời đi, thế nhưng khóe mắt nàng đảo qua lại thấy tiểu nô kia vẫn đang quỳ gối ở dưới mái hiên.
Rốt cuộc nàng vẫn không nhịn được mà nói, "Mùa thu thời tiết giá rét, dù sao thì tuổi nó vẫn còn nhỏ, cứ tiếp tục quỳ như thế chỉ sợ là sẽ nhiễm bệnh. Trong viện này không thể thiếu người được, phạt như vậy đủ rồi."
Lão bộc biết ý của Tần Hoan nên vội vàng ngoắc ngoắc, "Ngươi đứng lên đi, Cửu tiểu thư nói đỡ cho ngươi, còn không mau qua đây cảm ơn Cửu tiểu thư."
Tiểu nô nghe thấy thế thì lập tức đứng dậy, sau đó đi nhanh đến trước mặt Tần Hoan.
"Đa tạ đại ân của Cửu tiểu thư..."
Chỉ là một câu nói, cũng không coi là đại ân gì cả, nàng nhìn tiểu nô trấn an. "Cũng không phải chuyện lớn..."
Lão bộc hơi cảm thán nhìn Tần Hoan, "Đáy lòng Cửu tiểu thư lương thiện, nếu là chủ tử khác biết ngay cả rửa bình thuốc mà cũng không rửa cho sạch, lại còn làm lãng phí dược liệu thì chỉ sợ chỉ phạt quỳ thôi cũng vẫn chưa đủ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến đây lão bộc lại trừng mắt về phía tiểu nô, "Nhắc đến cũng là nên phạt, bã thuốc rõ ràng thế mà cũng không rửa sạch được."
Tiểu nô co đầu rụt cổ, "Rõ ràng là rửa sạch rồi..."
Căn bản Tần Hoan đang định rời đi, nhưng vừa nghe thấy câu này đột nhiên nàng lại có chút hoài nghi, "Bã thuốc gì?"
Rửa bình thuốc là một chuyện cực kỳ đơn giản, Tần Hoan vốn cho rằng bụi bám ngoài mặt nên không rửa sạch, lại không nghĩ đến ngay cả bã thuốc cũng rửa không sạch, thế này thật sự hơi kỳ quái...
Lão bộc nghe Tần Hoan hỏi liền trả lời, "Hôm nay lúc sắc thuốc thì tiểu nhân không nhìn kỹ mà chỉ bỏ thuốc vào thôi, thế nhưng lúc châm nước thì lại thấy có một lớp bụi màu đen nổi lên bề mặt. Kiểm tra thì mới phát hiện ở dưới cùng vẫn còn một lớp bã thuốc bị cháy."
"Bã thuốc bị cháy?"
Tần Hoan hỏi như vậy nhưng lão bộc lại có chút không xác định nói, "Ngay cả không phải bã thuốc thì cũng chính là chất bẩn khác, dù gì cũng do nó rửa không sạch. Lão gia mặc dù đã như vậy rồi nhưng chuyện này cũng không thể qua loa được.
Tần Hoan chau mày, "Bã thuốc ở chỗ nào, để ta đến xem xem."
Lão bộc kinh ngạc, còn Phục Linh và Từ Hà ở bên cạnh cũng hơi nghi hoặc. Đang yên đang lành đi nhìn bã thuốc của người ta làm gì?
Mặc dù lão bộc hơi khó hiểu thế nhưng lại không dám hỏi nhiều, ông ta dẫn Tần Hoan đi về hướng phòng bên cạnh, "Thấy bên trong có chất bẩn nên tiểu nhân đổ đi rồi, chính là ở trong chậu đổ bã thuốc mọi ngày."
Vừa nói lão bộc vừa dẫn Tần Hoan đi vào phòng bên, chỉ chỉ vào chậu thuốc ở góc phòng, "Là ở đây."
Tần Hoan đưa bức họa cho Phục Linh cầm rồi đi vài bước đến phía bên cạnh chậu thuốc.
Nàng cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên trong chậu toàn là bã thuốc, mà bã thuốc bị cháy theo lời nói của lão bộc kia cũng đang nằm lác đác bên trong đống dược liệu. Tần Hoan không hề sợ bẩn tay mà thò tay xuống vớt lớp bột đen kia lên, nhẹ nhàng xoa xát rồi đưa lên chóp mũi ngửi ngửi. Rất nhanh sau đó lông mày nàng nhíu chặt lại, đứng lên nhìn về phía tiểu nô, "Là ngươi đi rửa bình thuốc?"
Tiểu nô thấy nàng đột nhiên nghiêm túc thì cũng giật mình, ngơ ngác gật gật đầu.
Tần Hoan lại nheo mắt, "Ngươi rửa bình thuốc ở chỗ nào? Có gặp ai khác không?"
Đôi mắt tiểu nô trợn to, sau đó mới khẽ nói, "Tiểu nhân... Tiểu nhân rửa ở bên cạnh miệng giếng phía đông. Lúc tiểu nhân đi rửa thì Hoàn Nhi hầu hạ bên cạnh lão phu nhân cũng ở đó rửa. Mấy ngày nay lão phu nhân đều phải uống thuốc, sau khi uống đến chén thuốc cuối cùng trong ngày thì bình thuốc và chén thuốc đều phải mang đi rửa, cho nên lần nào tiểu nhân cũng gặp nàng ta."
Hoàn Nhi! Hai tròng mắt Tần Hoan nhất thời tối lại, thì ra là thế, thì ra là thế...
Phục Linh thấy sắc mặt Tần Hoan không tốt nên bước lên phía trước, "Tiểu thư, làm sao thế?"
Tần Hoan lắc đầu không nhiều lời nữa, chỉ nhìn lão bộc kia, "Giữ lại bã thuốc này cho ta."
Thấy vẻ mặt Tần Hoan đột nhiên thay đổi nên lão bộc này tựa như cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, vội vàng nghe lời gật gật đầu. Thấy ông ta gật đầu rồi Tần Hoan lại nhìn sang tiểu nô đứng bên cạnh, "Hiện tại Hoàn Nhi ở chỗ nào?"
Tiểu đồng trợn mắt, "Hiện tại đương nhiên Hoàn Nhi còn đang hầu hạ lão phu nhân ở bên kia, nàng là tiểu nha đầu nhị đẳng bên cạnh lão phu nhân, là một trong số ít người có thể được phép ở lại Phật đường."
Tưởng thị một lòng hướng Phật cho nên xưa nay sinh hoạt đơn giản, bên trong Phật đường cũng chẳng có mấy nha đầu, Hoàn Nhi này là một trong số đó. Tần Hoan gật đầu rồi nhìn tiểu nô, "Ngươi cứ ở trong viện này, không được ra ngoài."
Ánh mắt Tần Hoan khiến cho tiểu nô kia hoảng hốt, có vẻ như nàng cũng ý thức được vấn đề này nên vội vàng nói chậm lại, "Không còn việc gì nữa, các ngươi chăm sóc lão gia thật tốt, đợi lát nữa Tri phủ Đại nhân quay lại rồi chắc chắn sẽ đến chỗ lão gia."
Tiểu nô gãi đầu không hiểu, thế nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của Tần Hoan thì chỉ còn biết gật đầu lúng túng.
Tần Hoan cong môi cười, từ biệt lão bộc rồi xoay người đi ra cửa. Nàng đi khỏi thì Phục Linh và Từ Hà cũng vội vàng đi theo, vừa đến cửa viện thì Tần Hoan lại dặn dò 2 nha sai ngoài cửa, Ánh mắt Từ Hà luôn nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, đợi đến lúc ra khỏi phạm vi của tiền viện thì mới cuống quýt hỏi Tần Hoan, "Cửu cô nương, có chuyện gì vậy? Bã thuốc kia có vấn đề à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bước chân Tần Hoan dừng khựng lại rồi gật đầu, "Đúng thật là có vấn đề, đó không phải là bã thuốc bị cháy mà chính là độc kim thạch. Trước đây chúng ta chỉ thẩm vấn người kê đơn, lấy thuốc sắc thuốc, thế nhưng lại quên mất bình thuốc. Người hạ độc chính là thừa dịp tiểu nô kia phân tâm rồi mới động tay động chân vào trong bình thuốc, Hoàn Nhi kia có hiềm nghi lớn nhất."
Đáy mắt Từ Hà sáng lên, lúc Tần An bị hạ độc đã khiến cho Hoắc Hoài Tín vạn phần khó xử nhưng vẫn không tra ra được hung thủ làm thế nào để hạ độc. Hiện tại lại biết rõ cách thức hạ độc cho nên nha đầu kia nhất định chính là người hạ độc!
"Chính là Hoàn Nhi kia đã hạ độc hại Tần lão gia?"
Tần Hoan hơi chần chờ, "Vẫn còn chưa chắc chắn, hiện tại đừng bứt dây động rừng."
Nói xong Tần Hoan lại nhìn thoáng qua bức họa trong tay Phục Linh, "Chờ sau khi ta mở cuộn tranh này ra thì có lẽ có thể xác định, có điều thời gian dài khó trách đêm dài lắm mộng, Từ ngỗ tác có cách nào có thể thông báo cho Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân không? Để 1 trong 2 người họ về đây là được, hiện tại ta có vài việc cần phải báo cho bọn họ biết, nếu để chậm trễ chỉ sợ không tốt."
Từ Hà nghe thấy thế ngay lập tức gật đầu, "Ta biết bọn họ đi nơi nào, nếu đến đó không gặp thì ta sẽ đi tìm bọn họ!"
Nói xong thì Từ Hà xoay người rời đi, Tần Hoan đang định gọi hắn dừng lại thì cũng không kịp. Nàng nghĩ nghĩ liền thôi cứ để Từ Hà đi luôn cũng được, chuyện khác không nói, ít nhất đã tìm thấy người hạ độc Tần An, có điều Hoàn Nhi này lại đang ở Phật đường, Tần Hoan không chắc có thể bắt người hay không.
"Em có quen biết Hoàn Nhi này không?"
Tần Hoan nhìn Phục Linh, Phục Linh lắc đầu, "Không quen, có điều tiểu nha đầu bên cạnh lão phu nhân không nhiều lắm, những việc thân cận với lão phu nhân đều do mình mình Thái Hà phụ trách. Nhóm tiểu nha đầu đại khái chỉ làm mấy việc vặt vãnh như vẩy nước quét nhà giặt y phục... mà thôi. Hoàn Nhi này có lẽ là 1 trong số đó, cũng không phải hầu nô có thân phận cao cấp gì cả."
Trong lòng Tần Hoan càng thêm khẳng định, Hoàn Nhi này cực kỳ có khả năng bị người ta sai khiến.
"Tiểu thư, giờ chúng ta phải làm gì?"
Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, "Quay về, trước mắt phải mở cuộn tranh này ra..."
Tần Hoan vừa nói vừa đi về hướng Đinh Lan uyển, mới đến được nội viện thì đột nhiên Phục Linh nói, "Phải rồi tiểu thư, chẳng phải chúng ta còn phải đi tìm người gác cổng hỏi chuyện hay sao?"
Tần Hoan sửng sốt, không khỏi có chút ảo não, sao nàng lại quên mất việc này rồi.
Thế nhưng suy nghĩ một chút nàng lại lắc lắc đầu, vụ án của Cửu tiểu thư đã bị giấu trong bóng tối, hiện tại việc quan trọng nhất chính là mở cuốn tranh này ra. Đã trễ thế này rồi mà còn đi tìm người gác cổng thì lại gây ra động tĩnh không nhỏ.
"Để mai rồi đi, giờ về trước đã..."
Tần Hoan quyết định lưu loát, thế nhưng đi về gần đến Đinh Lan uyển thì Tần Hoan đã thấy có một bóng người đứng ngoài cửa, nhìn kỹ lại thì thật ra đó chính là Tần Sâm...
Tần Hoan bước chân chậm lại, Phục Linh cũng thấy được Tần Sâm, "Đại thiếu gia..."
Có vẻ như Tần Sâm cố tình đứng ở chỗ này đợi Tần Hoan, thấy 2 người xuất hiện thì khóe môi hắn cong cong rồi bước đến gần.
Tần Hoan quay đầu lại nhìn Phục Linh, khẽ nói, "Chuyện hôm nay cứ gấu trong lòng đã."
Đây chính là muốn nhắc đến chuyện Tần Sâm cấu kết cùng với Thái Hà, Phục Linh gật đầu, cắn chặt răng không cho chính mình nói lộ ra, có điều khi nhìn thấy Tần Sâm đang xách đèn đi về hướng các nàng thì trong mắt Phục Linh đã không còn vẻ ngưỡng mộ của ngày xưa nữa.
"Sao Đại ca lại ở trong này?"
Giọng nói Tần Hoan rất trong sáng, ánh măt Tần Sâm lại nhìn về phía bức họa cuộn tròn trên tay Phục Linh, "Ta đến đây tìm muội, nghe nói muội không có ở đây nên mới đứng chờ muội một lúc."
Tần Hoan chớp mắt mấy cái, "Đại ca chờ ta làm gì? Hay là Đại tẩu lại..."
Tần Sâm lắc đầu, trong mắt tràn đầy ấm áp, "Không phải, nàng đã tốt lên nhiều rồi. Chiều nay... chiều nay ta ầm ĩ với nàng 2 câu, về sau nghĩ lại là ta không đúng nên mới quay lại. Quả nhiên nàng rất thích muội, gặp muội xong rồi tâm tình cũng khá hơn rất nhiều, lại còn nhận được thư từ Kiến Châu gửi đến."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro