Nghiệp chướng n...
Bộ Nguyệt Thiển Trang
2024-08-19 09:47:09
Nói xong nàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt nàng hơi u ám, "Bên dưới này lắng
xuống một lớp bột phấn màu đen, có vẻ như dấu vết của đan dược lưu lại
sau khi tan ra. Vị thuốc này không có ở trong phương thuốc của Tiền đại
phu, là có người cố ý thêm vào? Lúc sắc thuốc các ngươi có chú ý không?"
Nàng nói như vậy khiến của Tiền Bách Nhận lẫn 2 tên gia nô đều luống cuống.
Tiền Bách Nhận nói, "Oan uổng quá, nếu không có bên trong phương thuốc thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ vào. Thật sự không phải ta bỏ vào, nếu như là ta bỏ vào, người ngoài nhìn thấy đều nghĩ ngay đến ta rồi, ta sẽ không như vậy..."
Hai gia nô kia nhìn nhau một lát rồi 1 trong 2 người lắc đầu nói, "Bọn ta cũng không xem qua, mỗi lần mang thuốc về đều đổ toàn bộ thuốc vào bên trong lọ. Những loại dược liệu này bọn ta đều không hề biết và cũng không phân biệt được, cho dù có để trước mặt bọn ta thì có khi cũng coi như thuốc bổ mà ăn vào hết." Nói xong 2 người đều trợn tròn mắt nhìn về phía Tiền Bách Nhận.
Sắc mặt Tiền Bách Nhận trắng bệch, mồ hôi đã túa đầy ra trên mặt, không ngừng chắp tay về hướng Yến Trì và Hoắc Hoài Tín xin tha, "Hai vị Đại lão gia, thật sự không phải tiểu nhân làm, tiểu nhân là phủ y trong phủ, một khi chủ tử xảy ra gì bất trắc thì người đầu tiên nghĩ đến chính là tiểu nhân dùng thuốc không đúng cho nên tiểu nhân lúc nào cũng phải cực kỳ cẩn thận, làm sao còn dám hạ độc nữa chứ?"
Hoắc Hoài Tín đối xử với mấy người Tưởng thị có chút khách khí, còn đối với một tên gia nô như Tiền Bách Nhận thì đương nhiên sẽ không như vậy, thấy thế ông liền hừ lạnh một tiếng, "Thuốc là ngươi kê đơn, ngươi còn dám nói láo?!"
Tiền Bách Nhận nghe xong thì càng luống cuống, dập đầu liên tục, "Xin Đại nhân minh giám, thật sự không phải tiểu nhân, thật sự không phải tiểu nhân, có cho tiểu nhân 1 vạn lá gan thì cũng tuyệt đối không dám, xin đại nhân minh giám..."
Hoắc Hoài Tín vẫn chưa lên tiếng mà chỉ nhìn Tần Hoan. Tần Hoan lại chỉ nhìn Tiền Bách Nhận không ngừng dập đầu, thấy trên trán ông ta đã u thành cục rồi thì nàng mới lắc đầu, "Đúng là Tiền đại phu không có động cơ gì để làm thế."
Tiền Bách Nhận vừa nghe thấy câu này thì như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng dập đầu về hướng Tần Hoan, "Cửu tiểu thư minh giám, thật sự không phải tiểu nhân..."
Hoắc Hoài Tín hừ nhẹ một tiếng, "Nếu Cửu cô nương giúp ngươi nói chuyện rồi thì tạm thời tha cho ngươi, mấy ngày nay cứ ngoan ngoan mà ở yên trong viện của mình không được phép ra ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn ngươi đi thẩm vấn!"
Tiền Bách Nhận lau mồ hôi trên mặt, lại dập đầu thêm mấy cái nữa mới đứng dậy lui ra ngoài. Lúc ông xoay người bước ra khỏi viện thì chân gần như đã nhũn ra rồi. Phục Linh đi theo Tần Hoan nên vẫn đứng chờ ở ngoài cửa, nàng thấy Tiền Bách Nhận như vậy thì trong lòng cực kỳ hả giận.
"Nếu nói Tiền Bách Nhận này không có động cơ thì sẽ là ai chứ?" Hoắc Hoài Tín lắc đầu, thấy án này chưa xong đã có án khác quấn lấy, thật sự khiến ông sứt đầu mẻ trán, "Người này vì sao lại muốn hại chết Tần An?"
"Là muốn hại chết ông ta, hay là vì chuyện gì khác?"
Tần Hoan nhìn Yến Trì, tự như muốn biết câu trả lời từ Yến Trì, Yến Trì chỉ lắc đầu, "Ta cảm thấy không giống như vậy, nếu như nói lần hạ độc này là muốn im hơi lặng tiếng mà giết chết Tần An, nhưng độc tính lần này tác dụng quá lớn, người khác rất nhanh đã có thể phát hiện ra ông ta không bình thường, còn không bằng trực tiếp dùng độc khác mạnh hơn, đã nhanh lại còn dễ che đậy dấu vết hơn."
Tần Hoan nghe thấy thế thì đáy mắt hơi sáng lên, đương nhiên trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy.
"Thế tử Điện hạ nói đúng, cho nên mục đích của hung thủ nhất định là chuyện khác."
Tần Hoan nhìn dáng vẻ thê thảm của Tần An thì đáy mắt hơi sáng lên, "Độc này không chỉ khiến cho người ta bị kích thích mà dễ nổi nóng, mà còn có thể làm cho tinh thần bị tan rã. Ý định của hung thủ liệu có phải để cho Tần An trúng độc rồi mới gây ra chuyện ngày hôm nay?"
Hoắc Hoài Tín nghe thấy thế đột nhiên cảm thấy có đạo lý, "Đúng là như thế! Nếu ông ta không trúng độc thì chắc chắn sẽ không thấy sự thất thố của ông ta. Sự việc ngày hôm nay tuy nói ông ta điên điên khùng khùng thế nhưng chính xác có thể để cho chúng ta xác định được sự việc năm đó là do ông ta gây ra!"
Tần Hoan gật đầu, Hoắc Hoài Tín nhìn 2 gia nô kia nói, "Khiêng ông ta vào trong đi."
Hai người tuân lệnh rồi cùng nhau khiêng Tần An vào nhà, bọn họ vừa đi thì Hoắc Hoài Tín đã khẽ nói, "Nếu đây chính là mục đích của hung thủ thì liệu hắn có phải là người trước đây đã giết Liễu thị và Lưu Xuân không?"
Yến Trì và Tần Hoan liếc nhau, Yến Trì gật đầu, "Đúng là có khả năng này."
Đáy mắt Hoắc Hoài Tín sáng lên, "Hừ, ta còn tưởng rằng hung thủ đã giết 2 người rồi nên đã dừng tay, không ngờ lại còn có hậu chiêu nữa. Lần này đi lấy thuốc chỉ có vài người mà thôi, nhất định có thể điều tra ra được rõ ràng!"
Nói xong Hoắc Hoài Tín lại siết chặt nắm đấm, "Giờ ta đi điều tra, xin Thế tử Điện hạ và Cửu cô nương chờ tin tức tốt của ta."
Yến Trì gật đầu, Hoắc Hoài Tín đi nhanh ra ngoài phân phó nha sai. Ông ta vừa đi thì trong sân viện cũng chỉ còn lại có Tần Hoan và Yến Trì, Yến Trì nhìn Tần Hoan nói, "Ngươi vẫn còn chưa ăn sáng, cứ đi về trước đi."
Tần Hoan lại nói, "Không cần kéo dài mạng Tần An sao?"
Yến Trì nheo mắt, "Cứu thế nào?"
Tần Hoan liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, "Nếu không uống thuốc thì ông ta sẽ cực kỳ đau đớn, bởi vì độc kim thạch chắc chắn đã làm cho bệnh tình của ông ta chuyển biến xấu nhanh hơn nhiều rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy ông ta sẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa đâu, có lẽ còn không kiên trì nổi cho đến lúc luận tội."
Vụ án này liên lụy đến nhiều mạng người cho nên nhất định phải báo cáo lên Hình bộ, cũng không biết khi nào thì mới có thể định án. Tần An cũng chắc chắn sẽ bị áp giải lên kinh thành, tiêu tốn rất nhiều thời gian, chỉ sợ ông ta không đợi được nữa.
Yến Trì nheo mắt, "Một khi đã như vậy thì ngươi viết đơn thuốc cho ông ta đi."
Tần Hoan gật đầu, Yến Trì đi chung với nàng vào phòng, vừa đi được vài bước Yến Trì đột nhiên lại hỏi, "Nếu như ông ta đã là trở nên như vậy rồi, hiện tại ông ta là muốn mình sống hay muốn chết?"
"Đa phần là muốn chết." Giọng nói Tần Hoan lạnh đi.
Đáy mắt Yến Trì cũng hiện lên hàn ý, "Được lắm, vậy thì cứu sống hắn đi."
Phía bên này, Thái Hà và Lâm thị một trái một phải đỡ Tưởng thị đi về hướng Phật đường. Sắc mặt Tưởng thị tái mét, bước chân trên đường cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, hốc mắt Lâm thị đỏ ửng lên tiếng, "Mẫu thân có khỏe không? Hay là bảo Hoan Nhi qua đây xem thử cho người?"
Tưởng thị khẽ ho 2 tiếng rồi lắc đầu, "Không cần, không cần, lão già như ta chẳng còn sống được mấy ngày nữa, ta chỉ thấy đau lòng cho mấy đứa nhỏ Sâm Nhi, Tương Nhi thôi. Tần An như vậy thật sự đã hủy hoại toàn bộ rồi!"
Lâm thị chua chát quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Sâm vẫn cúi đầu ở tít phía sau.
Trước đến nay Tần Sâm cũng là một thiếu niên tỏa sáng, có thê tử mỹ lệ, gia thế không tính là hiển hách thế nhưng cũng có vài phần trợ lực. Tần Sâm chỉ cần tự mình cố gắng thì tương lai của Tần phủ Tam phòng vẫn còn kéo dài vô hạn, thế nhưng hôm nay một khi vụ án của Tần An được phán định rồi thì Tần phủ Tam phòng sẽ bị coi là tội đồ gia tộc, cả đời này của Tần Sâm cũng xem như bị hủy rồi...
Nghĩ đến đây Lâm thị liền hận Tần An thấu xương. Hôm nay Tần An đã để phô bày toàn bộ những mật xấu xí của con người mình ra trước mặt đám tiểu bối, ngay cả bà cũng cảm thấy như vừa bị lột đi một lớp da mặt chứ đừng nói gì đến Tưởng thị.
"Mẫu thân tuyệt đối phải bảo trọng thân thể, hiện tại toàn bộ Tần phủ đều phải trông chờ vào mẫu thân gánh vác."
Tưởng thị thở dài, "Ta cũng là kẻ tội nhân, có điều... ta chẳng còn mặt mũi nào mà xuống kia gặp lại phụ thân của nó nữa rồi. Đã đến mức này thì toàn bộ tiếng ác cứ đổ lên đầu lão bà này đi, Tri phủ Đại nhân muốn điều tra thì cứ kệ cho ông ta tra, Tần An đã bệnh như thế rồi, không biết còn trụ lại được mấy ngày nữa. Hiện giờ... hiện giờ ta cảm thấy nó chết chẳng có gì luyến tiếc nữa cả..."
Tưởng thị nói mấy câu này đã là cực kỳ cố gắng rồi, thái dương toát ra một tầng mồ hôi. Lâm thị nghe thế đành thở dài, "Tin tức mẫu thân căn dặn đã đưa ra ngoài rồi, chỉ là không biết lúc nào mới có thể hồi âm. Mặc dù dùng chim ưng đưa thư thì nhanh, thế nhưng từ kinh thành đến đây lại rất chậm, cũng không biết lão gia có đợi được hay không, nếu như ông ấy khai ra toàn bộ rồi thì án tử cũng coi như được định đoạt, đến lúc đó..."
Tưởng thị thở dài, "Vụ án này chắc chắn phải báo lên Hình bộ và Đại Lý Tự, đến lúc đó đều phải thẩm tra đối chiếu lại, chờ đến khi ra kết luận cuối cùng thì ít nhất cũng phải hơn nửa năm nữa, lúc đó chắc chắn nó cũng sẽ bị áp giải đi kinh thành. Xem mệnh của nó đi, có lẽ đến được kinh thành rồi lại có thể mượn được lực của Hầu phủ, chỉ là không biết bệnh của nó có thể kiên trì hay không..."
Tưởng thị càng nói càng khẽ, Tần An dù có tệ hại đến đâu thì cũng là máu mủ của bà, thế nhưng đến mức này rồi thì bà phải nghĩ đến thể diện của Tần phủ và tương lai vận mệnh của đám tiểu bối, cho nên bà đành phải vứt bỏ Tần An, huống hồ ông ta đã phạm phải tội lớn như vậy cho dù bà có muốn cứu thì cũng bất lực. Tưởng thị nắm lấy tràng hạt trong tay áo theo bản năng, thế nhưng chẳng còn sức lực mà di chuyển nữa rồi. Đến lúc hai người Thái Hà dìu bà vào đến bên trong Phật đường, vừa ngồi xuống thì khí lực cả người đều như bị rút đi, trước mặt liền tối sầm rồi ngã xuống.
Mấy người trong phòng đều bối rối, Thái Hà vội nói, "Phu nhân không cần sốt ruột..."
Nàng nói xong thì đi vào buồng trong lấy ra một cái bình nhỏ rồi đưa vào gần mũi cho Tưởng thị hít hít, sau đó lại lấy ra mấy viên thuốc cho bà nuốt xuống, không quá một khắc sau thì Tưởng thị đã từ từ tỉnh lại.
Lâm thị thở dài nói với Thái Hà, "Không uổng công lão phu nhân yêu thương ngươi."
Thái Hà vội nói, "Không dám, đây đều là việc nô tỳ phải làm."
Tưởng thị tỉnh lại, trong lòng đã hiểu rõ Tần phủ bây giờ chạy trời không khỏi nắng, bà đưa tay về phía Tần Sâm, "Sâm Nhi..."
Tần Sâm tiến lên phía trước, Tưởng thị nắm lấy tay hắn, "Sâm Nhi, bây giờ tổ mẫu cũng chẳng còn cách nào, phụ thân con trở thành như vậy là do ta không dạy dỗ cẩn thận. Sâm Nhi con phải nhớ rõ, vĩnh viễn đừng có giống như phụ thân con. Sau khi biến cố này qua đi rồi thì Tần phủ không thể nán lại ở thành Cẩm Châu này được nữa rồi, nếu như người bên kinh thành kia có đến thì phải bố trí cho bọn họ một chỗ ở mới. Con có thể lên kinh thành hoặc cũng có thể đến Kiến Châu, Tâm Lan là đứa bé ngoan, hiện nay còn đang mang cốt nhục của con, con phải đối xử tử tế với nó."
Hốc mắt Tần Sâm đỏ ửng, cảm thấy Tưởng thị cứ như đang căn dặn hậu sự, "Tổ mẫu, nhừng lời này người cứ giữ lại, đợi khi nào nhìn thấy tôn nhi ra đời rồi lại nói..."
Tưởng thị nhắm mắt lại lắc đầu, "Ta chẳng còn chống đỡ được mấy ngày nữa, là muốn con phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Ta và mẫu thân con có thế nào cũng không còn quan trọng nữa, Tâm Lan mang thai cốt nhục của con, cho nên nó mới là quan trọng nhất. Còn có mấy muội muội con và Nhị đệ con nữa, Tam phòng có các con ở đây cho nên cũng không lo gãy đổ. Sâm Nhi, tổ mẫu chứng kiến con trưởng thành, biết tính tình con lương thiện chính trực, sau này con phải chống đỡ Tam phòng đi lên, mặc kệ có bao nhiêu vất vả thì tuyệt đối cũng không để đi sai đường, bất kể có bao nhiêu vinh hiển thì cũng không được quên vết xe đổ của phụ thân ngươi."
Tần Sâm gật đầu lia lịa, Lâm thị cũng không nhịn được mà khóc thút thít. Tưởng thị nói nhiều rồi nên cực kỳ mệt mỏi, chỉ vẫy vẫy tay, "Được rồi, các ngươi lui ra đi. Chờ đợi, buông bỏ, sau đó cứ mặc cho số phận đi..."
Tần Sâm cúi đầu về phía Tưởng thị, Lâm thị cung nhún người hành lễ rồi mới bảo Tần Sâm đỡ ra ngoài.
Ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo, Thái Hà nhìn Tưởng thị nhắm mắt muốn ngủ nhưng đầu vẫn chưa cúi xuống nên nàng chỉ lẳng lặng đứng chờ ở bên cạnh. Chẳng bao lâu sau hô hấp Tưởng thị dần dần ôn hòa lại đến mức gần như không nghe thấy gì nữa, phảng phất giống hệt như đã mất đi sự sống.
Nàng nói như vậy khiến của Tiền Bách Nhận lẫn 2 tên gia nô đều luống cuống.
Tiền Bách Nhận nói, "Oan uổng quá, nếu không có bên trong phương thuốc thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ vào. Thật sự không phải ta bỏ vào, nếu như là ta bỏ vào, người ngoài nhìn thấy đều nghĩ ngay đến ta rồi, ta sẽ không như vậy..."
Hai gia nô kia nhìn nhau một lát rồi 1 trong 2 người lắc đầu nói, "Bọn ta cũng không xem qua, mỗi lần mang thuốc về đều đổ toàn bộ thuốc vào bên trong lọ. Những loại dược liệu này bọn ta đều không hề biết và cũng không phân biệt được, cho dù có để trước mặt bọn ta thì có khi cũng coi như thuốc bổ mà ăn vào hết." Nói xong 2 người đều trợn tròn mắt nhìn về phía Tiền Bách Nhận.
Sắc mặt Tiền Bách Nhận trắng bệch, mồ hôi đã túa đầy ra trên mặt, không ngừng chắp tay về hướng Yến Trì và Hoắc Hoài Tín xin tha, "Hai vị Đại lão gia, thật sự không phải tiểu nhân làm, tiểu nhân là phủ y trong phủ, một khi chủ tử xảy ra gì bất trắc thì người đầu tiên nghĩ đến chính là tiểu nhân dùng thuốc không đúng cho nên tiểu nhân lúc nào cũng phải cực kỳ cẩn thận, làm sao còn dám hạ độc nữa chứ?"
Hoắc Hoài Tín đối xử với mấy người Tưởng thị có chút khách khí, còn đối với một tên gia nô như Tiền Bách Nhận thì đương nhiên sẽ không như vậy, thấy thế ông liền hừ lạnh một tiếng, "Thuốc là ngươi kê đơn, ngươi còn dám nói láo?!"
Tiền Bách Nhận nghe xong thì càng luống cuống, dập đầu liên tục, "Xin Đại nhân minh giám, thật sự không phải tiểu nhân, thật sự không phải tiểu nhân, có cho tiểu nhân 1 vạn lá gan thì cũng tuyệt đối không dám, xin đại nhân minh giám..."
Hoắc Hoài Tín vẫn chưa lên tiếng mà chỉ nhìn Tần Hoan. Tần Hoan lại chỉ nhìn Tiền Bách Nhận không ngừng dập đầu, thấy trên trán ông ta đã u thành cục rồi thì nàng mới lắc đầu, "Đúng là Tiền đại phu không có động cơ gì để làm thế."
Tiền Bách Nhận vừa nghe thấy câu này thì như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng dập đầu về hướng Tần Hoan, "Cửu tiểu thư minh giám, thật sự không phải tiểu nhân..."
Hoắc Hoài Tín hừ nhẹ một tiếng, "Nếu Cửu cô nương giúp ngươi nói chuyện rồi thì tạm thời tha cho ngươi, mấy ngày nay cứ ngoan ngoan mà ở yên trong viện của mình không được phép ra ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn ngươi đi thẩm vấn!"
Tiền Bách Nhận lau mồ hôi trên mặt, lại dập đầu thêm mấy cái nữa mới đứng dậy lui ra ngoài. Lúc ông xoay người bước ra khỏi viện thì chân gần như đã nhũn ra rồi. Phục Linh đi theo Tần Hoan nên vẫn đứng chờ ở ngoài cửa, nàng thấy Tiền Bách Nhận như vậy thì trong lòng cực kỳ hả giận.
"Nếu nói Tiền Bách Nhận này không có động cơ thì sẽ là ai chứ?" Hoắc Hoài Tín lắc đầu, thấy án này chưa xong đã có án khác quấn lấy, thật sự khiến ông sứt đầu mẻ trán, "Người này vì sao lại muốn hại chết Tần An?"
"Là muốn hại chết ông ta, hay là vì chuyện gì khác?"
Tần Hoan nhìn Yến Trì, tự như muốn biết câu trả lời từ Yến Trì, Yến Trì chỉ lắc đầu, "Ta cảm thấy không giống như vậy, nếu như nói lần hạ độc này là muốn im hơi lặng tiếng mà giết chết Tần An, nhưng độc tính lần này tác dụng quá lớn, người khác rất nhanh đã có thể phát hiện ra ông ta không bình thường, còn không bằng trực tiếp dùng độc khác mạnh hơn, đã nhanh lại còn dễ che đậy dấu vết hơn."
Tần Hoan nghe thấy thế thì đáy mắt hơi sáng lên, đương nhiên trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy.
"Thế tử Điện hạ nói đúng, cho nên mục đích của hung thủ nhất định là chuyện khác."
Tần Hoan nhìn dáng vẻ thê thảm của Tần An thì đáy mắt hơi sáng lên, "Độc này không chỉ khiến cho người ta bị kích thích mà dễ nổi nóng, mà còn có thể làm cho tinh thần bị tan rã. Ý định của hung thủ liệu có phải để cho Tần An trúng độc rồi mới gây ra chuyện ngày hôm nay?"
Hoắc Hoài Tín nghe thấy thế đột nhiên cảm thấy có đạo lý, "Đúng là như thế! Nếu ông ta không trúng độc thì chắc chắn sẽ không thấy sự thất thố của ông ta. Sự việc ngày hôm nay tuy nói ông ta điên điên khùng khùng thế nhưng chính xác có thể để cho chúng ta xác định được sự việc năm đó là do ông ta gây ra!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Hoan gật đầu, Hoắc Hoài Tín nhìn 2 gia nô kia nói, "Khiêng ông ta vào trong đi."
Hai người tuân lệnh rồi cùng nhau khiêng Tần An vào nhà, bọn họ vừa đi thì Hoắc Hoài Tín đã khẽ nói, "Nếu đây chính là mục đích của hung thủ thì liệu hắn có phải là người trước đây đã giết Liễu thị và Lưu Xuân không?"
Yến Trì và Tần Hoan liếc nhau, Yến Trì gật đầu, "Đúng là có khả năng này."
Đáy mắt Hoắc Hoài Tín sáng lên, "Hừ, ta còn tưởng rằng hung thủ đã giết 2 người rồi nên đã dừng tay, không ngờ lại còn có hậu chiêu nữa. Lần này đi lấy thuốc chỉ có vài người mà thôi, nhất định có thể điều tra ra được rõ ràng!"
Nói xong Hoắc Hoài Tín lại siết chặt nắm đấm, "Giờ ta đi điều tra, xin Thế tử Điện hạ và Cửu cô nương chờ tin tức tốt của ta."
Yến Trì gật đầu, Hoắc Hoài Tín đi nhanh ra ngoài phân phó nha sai. Ông ta vừa đi thì trong sân viện cũng chỉ còn lại có Tần Hoan và Yến Trì, Yến Trì nhìn Tần Hoan nói, "Ngươi vẫn còn chưa ăn sáng, cứ đi về trước đi."
Tần Hoan lại nói, "Không cần kéo dài mạng Tần An sao?"
Yến Trì nheo mắt, "Cứu thế nào?"
Tần Hoan liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, "Nếu không uống thuốc thì ông ta sẽ cực kỳ đau đớn, bởi vì độc kim thạch chắc chắn đã làm cho bệnh tình của ông ta chuyển biến xấu nhanh hơn nhiều rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy ông ta sẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa đâu, có lẽ còn không kiên trì nổi cho đến lúc luận tội."
Vụ án này liên lụy đến nhiều mạng người cho nên nhất định phải báo cáo lên Hình bộ, cũng không biết khi nào thì mới có thể định án. Tần An cũng chắc chắn sẽ bị áp giải lên kinh thành, tiêu tốn rất nhiều thời gian, chỉ sợ ông ta không đợi được nữa.
Yến Trì nheo mắt, "Một khi đã như vậy thì ngươi viết đơn thuốc cho ông ta đi."
Tần Hoan gật đầu, Yến Trì đi chung với nàng vào phòng, vừa đi được vài bước Yến Trì đột nhiên lại hỏi, "Nếu như ông ta đã là trở nên như vậy rồi, hiện tại ông ta là muốn mình sống hay muốn chết?"
"Đa phần là muốn chết." Giọng nói Tần Hoan lạnh đi.
Đáy mắt Yến Trì cũng hiện lên hàn ý, "Được lắm, vậy thì cứu sống hắn đi."
Phía bên này, Thái Hà và Lâm thị một trái một phải đỡ Tưởng thị đi về hướng Phật đường. Sắc mặt Tưởng thị tái mét, bước chân trên đường cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, hốc mắt Lâm thị đỏ ửng lên tiếng, "Mẫu thân có khỏe không? Hay là bảo Hoan Nhi qua đây xem thử cho người?"
Tưởng thị khẽ ho 2 tiếng rồi lắc đầu, "Không cần, không cần, lão già như ta chẳng còn sống được mấy ngày nữa, ta chỉ thấy đau lòng cho mấy đứa nhỏ Sâm Nhi, Tương Nhi thôi. Tần An như vậy thật sự đã hủy hoại toàn bộ rồi!"
Lâm thị chua chát quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Sâm vẫn cúi đầu ở tít phía sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đến nay Tần Sâm cũng là một thiếu niên tỏa sáng, có thê tử mỹ lệ, gia thế không tính là hiển hách thế nhưng cũng có vài phần trợ lực. Tần Sâm chỉ cần tự mình cố gắng thì tương lai của Tần phủ Tam phòng vẫn còn kéo dài vô hạn, thế nhưng hôm nay một khi vụ án của Tần An được phán định rồi thì Tần phủ Tam phòng sẽ bị coi là tội đồ gia tộc, cả đời này của Tần Sâm cũng xem như bị hủy rồi...
Nghĩ đến đây Lâm thị liền hận Tần An thấu xương. Hôm nay Tần An đã để phô bày toàn bộ những mật xấu xí của con người mình ra trước mặt đám tiểu bối, ngay cả bà cũng cảm thấy như vừa bị lột đi một lớp da mặt chứ đừng nói gì đến Tưởng thị.
"Mẫu thân tuyệt đối phải bảo trọng thân thể, hiện tại toàn bộ Tần phủ đều phải trông chờ vào mẫu thân gánh vác."
Tưởng thị thở dài, "Ta cũng là kẻ tội nhân, có điều... ta chẳng còn mặt mũi nào mà xuống kia gặp lại phụ thân của nó nữa rồi. Đã đến mức này thì toàn bộ tiếng ác cứ đổ lên đầu lão bà này đi, Tri phủ Đại nhân muốn điều tra thì cứ kệ cho ông ta tra, Tần An đã bệnh như thế rồi, không biết còn trụ lại được mấy ngày nữa. Hiện giờ... hiện giờ ta cảm thấy nó chết chẳng có gì luyến tiếc nữa cả..."
Tưởng thị nói mấy câu này đã là cực kỳ cố gắng rồi, thái dương toát ra một tầng mồ hôi. Lâm thị nghe thế đành thở dài, "Tin tức mẫu thân căn dặn đã đưa ra ngoài rồi, chỉ là không biết lúc nào mới có thể hồi âm. Mặc dù dùng chim ưng đưa thư thì nhanh, thế nhưng từ kinh thành đến đây lại rất chậm, cũng không biết lão gia có đợi được hay không, nếu như ông ấy khai ra toàn bộ rồi thì án tử cũng coi như được định đoạt, đến lúc đó..."
Tưởng thị thở dài, "Vụ án này chắc chắn phải báo lên Hình bộ và Đại Lý Tự, đến lúc đó đều phải thẩm tra đối chiếu lại, chờ đến khi ra kết luận cuối cùng thì ít nhất cũng phải hơn nửa năm nữa, lúc đó chắc chắn nó cũng sẽ bị áp giải đi kinh thành. Xem mệnh của nó đi, có lẽ đến được kinh thành rồi lại có thể mượn được lực của Hầu phủ, chỉ là không biết bệnh của nó có thể kiên trì hay không..."
Tưởng thị càng nói càng khẽ, Tần An dù có tệ hại đến đâu thì cũng là máu mủ của bà, thế nhưng đến mức này rồi thì bà phải nghĩ đến thể diện của Tần phủ và tương lai vận mệnh của đám tiểu bối, cho nên bà đành phải vứt bỏ Tần An, huống hồ ông ta đã phạm phải tội lớn như vậy cho dù bà có muốn cứu thì cũng bất lực. Tưởng thị nắm lấy tràng hạt trong tay áo theo bản năng, thế nhưng chẳng còn sức lực mà di chuyển nữa rồi. Đến lúc hai người Thái Hà dìu bà vào đến bên trong Phật đường, vừa ngồi xuống thì khí lực cả người đều như bị rút đi, trước mặt liền tối sầm rồi ngã xuống.
Mấy người trong phòng đều bối rối, Thái Hà vội nói, "Phu nhân không cần sốt ruột..."
Nàng nói xong thì đi vào buồng trong lấy ra một cái bình nhỏ rồi đưa vào gần mũi cho Tưởng thị hít hít, sau đó lại lấy ra mấy viên thuốc cho bà nuốt xuống, không quá một khắc sau thì Tưởng thị đã từ từ tỉnh lại.
Lâm thị thở dài nói với Thái Hà, "Không uổng công lão phu nhân yêu thương ngươi."
Thái Hà vội nói, "Không dám, đây đều là việc nô tỳ phải làm."
Tưởng thị tỉnh lại, trong lòng đã hiểu rõ Tần phủ bây giờ chạy trời không khỏi nắng, bà đưa tay về phía Tần Sâm, "Sâm Nhi..."
Tần Sâm tiến lên phía trước, Tưởng thị nắm lấy tay hắn, "Sâm Nhi, bây giờ tổ mẫu cũng chẳng còn cách nào, phụ thân con trở thành như vậy là do ta không dạy dỗ cẩn thận. Sâm Nhi con phải nhớ rõ, vĩnh viễn đừng có giống như phụ thân con. Sau khi biến cố này qua đi rồi thì Tần phủ không thể nán lại ở thành Cẩm Châu này được nữa rồi, nếu như người bên kinh thành kia có đến thì phải bố trí cho bọn họ một chỗ ở mới. Con có thể lên kinh thành hoặc cũng có thể đến Kiến Châu, Tâm Lan là đứa bé ngoan, hiện nay còn đang mang cốt nhục của con, con phải đối xử tử tế với nó."
Hốc mắt Tần Sâm đỏ ửng, cảm thấy Tưởng thị cứ như đang căn dặn hậu sự, "Tổ mẫu, nhừng lời này người cứ giữ lại, đợi khi nào nhìn thấy tôn nhi ra đời rồi lại nói..."
Tưởng thị nhắm mắt lại lắc đầu, "Ta chẳng còn chống đỡ được mấy ngày nữa, là muốn con phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Ta và mẫu thân con có thế nào cũng không còn quan trọng nữa, Tâm Lan mang thai cốt nhục của con, cho nên nó mới là quan trọng nhất. Còn có mấy muội muội con và Nhị đệ con nữa, Tam phòng có các con ở đây cho nên cũng không lo gãy đổ. Sâm Nhi, tổ mẫu chứng kiến con trưởng thành, biết tính tình con lương thiện chính trực, sau này con phải chống đỡ Tam phòng đi lên, mặc kệ có bao nhiêu vất vả thì tuyệt đối cũng không để đi sai đường, bất kể có bao nhiêu vinh hiển thì cũng không được quên vết xe đổ của phụ thân ngươi."
Tần Sâm gật đầu lia lịa, Lâm thị cũng không nhịn được mà khóc thút thít. Tưởng thị nói nhiều rồi nên cực kỳ mệt mỏi, chỉ vẫy vẫy tay, "Được rồi, các ngươi lui ra đi. Chờ đợi, buông bỏ, sau đó cứ mặc cho số phận đi..."
Tần Sâm cúi đầu về phía Tưởng thị, Lâm thị cung nhún người hành lễ rồi mới bảo Tần Sâm đỡ ra ngoài.
Ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo, Thái Hà nhìn Tưởng thị nhắm mắt muốn ngủ nhưng đầu vẫn chưa cúi xuống nên nàng chỉ lẳng lặng đứng chờ ở bên cạnh. Chẳng bao lâu sau hô hấp Tưởng thị dần dần ôn hòa lại đến mức gần như không nghe thấy gì nữa, phảng phất giống hệt như đã mất đi sự sống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro