Người Tần phủ đ...
Bộ Nguyệt Thiển Trang
2024-08-19 09:47:09
Hoắc Ninh hồn bay phách lạc đi đến tiền viện, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt Hoắc Hoài Tín đen xì nhìn sang đám nam bộc Hầu phủ đứng đầy trong viện, lông mày nhíu chặt.
Ngay lập tức Hoắc Ninh tỉnh hồn lại, hắn bị Tần Hoan chọc cho giận đỏ mắt nên quên mất bản thân mình đến đây là để tra án. Nàng nói hắn chỉ có mỗi cái danh là Tri phủ công tử còn những thứ khác không đáng một đồng, nhưng hắn muốn cho nàng biết rằng nàng nhìn nhầm rồi! Hoắc Ninh hắn chỉ là không muốn làm, phàm là thứ hắn đã muốn thì nhất định có thể làm được cực tốt!
“Phụ thân, thế nào rồi?”
Hoắc Hoài Tín quay đầu liếc mắt nhìn Hoắc Ninh, “Ngươi đi đâu vậy?”
Ánh mắt Hoắc Ninh chớp lóe, “Nhi tử hoài nghi xung quanh Mai viên có thể còn lưu lại chứng cứ phạm tội nên mới đi kiểm tra một vòng.”
Hoắc Hoài Tín tin là thật, nét mặt có vẻ rất vừa lòng, nhưng ông lại lắc đầu, “Chưa tra hỏi được điều gì, hạ nhân trong Hầu phủ phàm là người cao 6 thước thì đêm qua đều có người làm chứng, còn nữa trong số bọn họ không có ai thuận tay trái cả.”
Khóe môi Hoắc Ninh co giật, làm sao có thể không tra ra được chứ?
Không phải tùy tùng Tống thị, cũng không phải hộ vệ Hầu phủ, vậy còn có thể là ai?
“Mỗi người đều có nhân chứng vắng mặt ở hiện trường, cũng không ai thuận tay trái cả.” Hoắc Ninh trầm tư suy nghĩ, “Có thể chứng cứ vắng mặt là giả không, hoặc có thể có người thuận cả 2 tay, ngày bình thường chỉ dùng tay phải nên giấu được những người khác?”
Hoắc Hoài Tín nhướn mày, “Người thuận tay trái vốn đã ít rồi, còn người có thể thuận cả 2 tay thì...” Nói xong đáy mắt ông hơi sáng lên, “Có điều cũng không phải là không có khả năng này!”
Nhìn thấy Hoắc Ninh càng lúc càng được việc, Hoắc Hoài Tín vui mừng vỗ vỗ bả vai hắn, “Có điều suy đoán cũng chỉ là suy đoán thôi, mấy người này nói chuyện cực kỳ cẩn thận, không tìm ra được sơ hở nào, nhưng cũng không thể bắt bọn họ đến thẩm vấn nhiều lần được.”
Hoắc Ninh cũng biết lời Hoắc Hoài Tín nói cực kỳ có lý nên lòng hắn nặng trĩu. Nhưng ngay lúc hắn đang sầu khổ thì bỗng nhiên Hoắc Hoài Tín lẩm bẩm tự nói chuyện một mình, “Có nên mời nó đến hỗ trợ hay không nhỉ...”
Hoắc Ninh không nghe rõ, “Phụ thân vừa nói gì?”
Hoắc Hoài Tín bị hỏi nên giật mình, ông quay sang nhìn thấy Hoắc Ninh thì vả mặt lập tức trở nên phức tạp. Lúc đó Nguyên thị đến Tần phủ, nghe nói Cửu cô nương đã đổi sang ở trong viện khác nhưng lão phu nhân Tần phủ lại không muốn nói gì về Cửu cô nương cả, nhất định giữ kín như bưng.
“Ngươi...” Hoắc Hoài Tín chần chừ, “Ngươi lâu rồi không đến Tần phủ?”
Hoắc Ninh nhướn mày, đi Tần phủ? Đi Tần phủ làm gì? Nghĩ đến Tần Hoan luôn luôn chế nhạo mình thì trên mặt Hoắc Ninh lại thấy nóng rát, hắn quay đầu đi, giọng nói có hơi tức giận, “Đương nhiên là không đi, đừng nói Tần phủ, ngay cả Lý phủ, Triệu phủ thì nhi tử cũng không đi, hiện tại nhi tử chỉ muốn chuyên tâm giúp phụ thân phá được vụ án này, mấy chuyện kết giao bằng hữu kia chỉ là chuyện nhỏ.”
Không phá được án này, hắn thề sẽ không đến Tần phủ nữa!
Hoắc Hoài Tín thấy Hoắc Ninh nhiệt tâm sôi sục, hắn hiểu chuyện và có chí tiến thủ như thế càng khiến cho ông vui mừng phấn khởi!
Nhưng thế thì không có cơ hội gặp được Cửu cô nương rồi...
Hoắc Hoài Tín do dự một lúc, nghĩ lại hiện giờ không phải lúc để định hôn sự cho Hoắc Ninh liền đè xuống ý nghĩ này không nhắc đến nữa, “Ngươi có suy nghĩ tiến bộ thế này không gì có thể tốt hơn, kết giao bằng hữu tuy là chuyện tất yếu thế nhưng cũng chỉ là hão danh chứ không thực sự có tài năng và học vấn gì, tương lai làm sao tìm được lối đi đúng đắn?”
Câu nói này y như xát muối vào vết thương trong lòng hắn.
Chẳng lẽ hắn đúng như lời Tần Hoan nói là chỉ có cái túi da này cùng với thân phận Tri phủ công tử?
Ngay lúc trong lòng Hoắc Ninh đang đau khổ không thôi thì bỗng nhiên có một bóng người tiến đến tiền viện. Bạch Phong đi nhanh vào trong phòng chính của tiền viện, cũng không biết nói gì mà chỉ một lát sau Giang thị đi ra ngoài với nét mặt phẫn nộ.
Hoắc Ninh nhìn nhìn, khẽ hỏi, “Trong phủ lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Hoắc Hoài Tín thấy thế lắc đầu, “Phu nhân đi giải quyết thì nhất định là chuyện bên trong nội trạch, chúng ta không tiện đi hỏi. Vừa rồi thiếu niên mặc áo trắng kia chính là thân vệ bên cạnh Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ, có lẽ là chuyện liên quan đến Thế tử Điện hạ.”
Hoắc Ninh gật đầu, không quan tâm đến chuyện này nữa.
Giang thị còn chưa ra khỏi tiền viện đã ra lệnh xuống, đợi cho đến lúc đi đến tây viện thì 4 bà vú già đã bị trói gô cổ lại. Mấy người vừa nhìn thấy Giang thị liền vội vàng quỳ bò xuống đất cầu xin tha thứ.
Giang thị phất tay áo, nét mặt bà xưa nay vẫn luôn khoan dung giờ đây đã trở nên lạnh lùng băng giá khiến người khác phải run sợ, “Là kẻ nào nói bậy?”
“Phu nhân, là nô tỳ, nô tỳ đáng chết, xin phu nhân thứ tội!”
Cả 4 người đều bị bắt đến đây, ban nãy nói xấu sau lưng đã bị bắt quả tang, thay vì bây giờ tiếp tục bịa đặt để đến lúc điều tra ra sẽ bị trừng phạt rất nặng thì chi bằng thẳng thắn ngay từ đầu, “Phu nhân, nô tỳ cũng là vì lão phu nhân, chuyện Cửu cô nương là nô tỳ nghe người ta nói, là nô tỳ tin vào mấy lời khua môi mua mép của tiểu nhân, nô tỳ xin nhận sai nhận phạt, cầu phu nhân đừng đuổi nô tỳ đi.”
Giang thị quản lý hạ nhân rất nghiêm, thế nhưng chỉ là chiếu theo quy củ làm việc thôi chứ trước giờ cũng không hề quá khắt khe với hạ nhân. Trong thành Cẩm Châu chẳng có đâu có chủ nhân tốt như vậy, nên đương nhiên vú già này rất sợ bị đuổi đi.
Giang thị hơi nhếch mép cười lạnh, “Ta hỏi ngươi, những lời này ngươi nghe được từ đâu?”
Vú già vội trả lời, “Là lúc nô tỳ quét nhà bên Đông uyển nghe thấy. Hạ nhân của Tống thị ở bên Đông uyển cả ngày rảnh rỗi không có gì làm nên mới thích bàn tán mấy tin đồn. Nô tỳ ngày nào cũng qua đó dọn dẹp nên mới nghe được một ít.”
Giang thị lại cười, “Hạ nhân của Tống thị vừa mới đến Cẩm Châu, làm sao bọn họ lại biết tin đồn liên quan đến Cửu cô nương?”
Vú gia kia vội vàng dập đầu, “Phu nhân, nô tỳ không dám giấu diếm phu nhân, lời nô tỳ nói đều là sự thật. Nếu như phu nhân không tin thì có thể gọi hạ nhân Tống thị bên Đông uyển đến đây tra hỏi, hỏi xem đám người đó có nói đến hay không!”
Giang thị không cười nữa, ánh mắt bà tối sầm lại, nhìn vú già đang không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ trên mặt đất, “Ta tin ngươi.”
Ngay lúc vú già đang vui vẻ thì Giang thị lại nói, “Có điều ta cũng không thể giữ ngươi lại nữa.”
Vú già sửng sốt rồi khóc nấc lên, Giang thị lại kiên quyết phất tay áo, “Tống bà ta qua chỗ người môi giới mọi khi đi.” Nói xong bà lại nhìn qua mấy vú già quỳ đầy viện, “Dám đặt điều gièm pha đến tận khách quý của phủ, Hầu phủ thực sự không dám giữ lại.”
Lời vừa nói xong, tất cả đều sợ run cầm cập im lặng như hến.
Giang thị quay sang nhìn Bạch Phong, bà như vừa trút được giận xong, “Thế tử Điện hạ các ngươi là có ý gì? Nếu tin đồn xuất phát từ Đông uyển thì ta hơi khó quản, mặc dù đều là hạ nhân của Tống thị nhưng tình hình hôm nay...”
Giang thị có thể bán hạ nhân trong phủ mình đi nhưng lại không động được đến hạ nhân của Tống thị, không chỉ có không động được mà còn phải tiếp đãi thật tốt chờ người của Tống Quốc công phủ đến, như vậy mới có thể hạ thấp khả năng 2 nhà trở mặt thành thù.
Bạch Phong gật đầu, “Điện hạ cũng có ý này, chỉ cần hỏi rõ lý do là được rồi, còn những cái khác cứ giao cho Điện hạ.”
Giang thị lắc đầu hơi áy náy, “Chung quy lại cũng là người Hầu phủ phạm lỗi, chỉ nói cảm ơn suông làm sao mà đủ, tính tình Hoan nhi dịu dàng nhu hòa, cũng không biết nghe xong lời này có để bụng hay không. Ngươi tự đi bẩm báo Điện hạ đi, ta phải đi thăm Hoan nhi.”
Giang thị nói xong liền rời khỏi tây viện đi thẳng về viện của Thái trưởng Công chúa.
Có thể nói Tần Hoan đã tận tâm tận lực với Thái trưởng Công chúa và Nhạc Thanh, đêm qua tự dưng bị dọa sợ không nói, sáng nay còn nghe thấy mấy lời trách móc như vậy. Trong lòng Giang thị vừa lo sợ vừa bất an, sợ Tần Hoan đã vất vả rồi lại bị đối xử không ra gì.
Giang thị lòng như lửa đốt đi vào trong viện, vừa đi đến cửa phòng trong đã thấy Tần Hoan đang cẩn thận xoa bóp khắp người Thái trưởng Công chúa, nàng cố tránh miệng vết thương, thủ pháp còn thành thục hơn cả Lục Tụ.
Trong lòng Giang thị cứ thấp thỏm không thôi giờ đã được buông lỏng, bà thở phào nhẹ nhõm. Tần Hoan bên này nghe thấy động mới xoay người lại, nhìn thấy người đến là Giang thị nàng liền khẽ cười, “Phu nhân xử lý xong việc rồi?”
Giang thị cười rộ lên đi về phía trước, “Xử lý xong rồi, Tri phủ Đại nhân không tra ra cái gì.” Bà nói xong câu này, giọng nói lại cẩn thận hẳn lên, “Hoan nhi, mấy lời ban nãy con nghe được cũng đừng để trong lòng...”
Tần Hoan đang xoa bóp cổ tay cho Thái trưởng Công chúa, nghe thấy vậy nàng cười nói, “Phu nhân yên tâm, Tần Hoan nghe quen rồi nên đương nhiên cũng không để bụng, khiến phu nhân lo...”
Chưa kịp nói đến chữ 'lắng' thì bỗng nhiên Tần Hoan cảm nhận được có chỗ nào đó không đúng. Nàng cúi đầu xuống liền thấy tay Thái trưởng Công chúa hơi giật giật, nàng cười to, “Phu nhân, Thái trưởng Công chúa sắp tỉnh lại rồi!”
Giang thị vốn đang nghe lời Tần Hoan nói đã cực kỳ vui mừng, giờ đây lại càng vui hơn nữa, bà lại nhìn gần hơn thì thấy đúng là ngón tay Thái trưởng Công chúa đang run rẩy, lông mi cũng rung động không ngừng, mặc dù còn chưa mở mắt ra ngay nhưng có thể nhận ra là người sắp tỉnh lại rồi.
Tần Hoan bắt mạch cho Thái trưởng Công chúa, sau đó ý cười càng sâu, “Mạch tượng đã bình ổn trở lại, Thái trưởng Công chúa xem như đã qua được một kiếp, không đến 2 khắc nữa người sẽ tỉnh lại!”
Giang thị kích động hốc mắt ửng đỏ lên, một tay bà giữ chặt lấy tay Tần Hoan không biết nói cái gì. Bà bình tĩnh lại một chút rồi xoay người căn dặn Lục Vân, “Mau đi nói cho Hầu gia xong việc ở tiền viện rồi lập tức đến đây, mẫu thân sắp tỉnh lại rồi. Còn nữa, gọi cả Quận chủa với Thế tử đến, cả Nhị công tử nữa.”
Giang thị vui vẻ đến mức nói năng lộn xộn, bà nhìn Tần Hoan rồi hận không thể ôm nàng chặt vào trong ngực mình, “Cũng không biết mấy tin đồn độc ác kia làm thế nào lại truyền được ra, Hoan nhi của chúng ta rõ ràng là tiểu y tiên. Lần này nếu không phải là con thì bệnh của mẫu thân đã không cứu được, Thanh nhi cũng phải chịu nỗi khổ lao ngục. Hoan nhi, con rõ ràng là...”
Lòng Giang thị tràn đầy cảm kích, bà con chưa nói xong Lục Vân đã quay lại, “Phu nhân...”
Giang thị quay sang nhìn nàng, “Làm sao vậy? Chẳng phải bảo ngươi đi thông báo cho Hầu gia sao?”
Lục Vân hơi do dự, nàng nhìn thoáng qua Tần Hoan rồi nói, “Phu nhân, người Tần phủ đến rồi.”
“Tần phủ?” Giang thị nhíu mày rồi nhìn Tần Hoan, “Là ai đến? Có chuyện gì?”
Lục Vân vội nói, “Dọc đường nô tỳ gặp Dương quản gia, Dương quản gia nói Đại thiếu gia Tần phủ tự mình đến đây, nói là... nói là thiếu phu nhân trong phủ có thai 7 tháng, lần trước đã bị bệnh một lần, hiện tại thân thể có chút không ổn, không có cách nào khác mới đến mời Cửu cô nương về phủ một chuyến...”
Trong lòng Tần Hoan hơi run sợ, đã qua 2 ngày rồi, chẳng lẽ nàng không bảo vệ được cái thai trong bụng Diêu Tâm Lan?
Ngay lập tức Hoắc Ninh tỉnh hồn lại, hắn bị Tần Hoan chọc cho giận đỏ mắt nên quên mất bản thân mình đến đây là để tra án. Nàng nói hắn chỉ có mỗi cái danh là Tri phủ công tử còn những thứ khác không đáng một đồng, nhưng hắn muốn cho nàng biết rằng nàng nhìn nhầm rồi! Hoắc Ninh hắn chỉ là không muốn làm, phàm là thứ hắn đã muốn thì nhất định có thể làm được cực tốt!
“Phụ thân, thế nào rồi?”
Hoắc Hoài Tín quay đầu liếc mắt nhìn Hoắc Ninh, “Ngươi đi đâu vậy?”
Ánh mắt Hoắc Ninh chớp lóe, “Nhi tử hoài nghi xung quanh Mai viên có thể còn lưu lại chứng cứ phạm tội nên mới đi kiểm tra một vòng.”
Hoắc Hoài Tín tin là thật, nét mặt có vẻ rất vừa lòng, nhưng ông lại lắc đầu, “Chưa tra hỏi được điều gì, hạ nhân trong Hầu phủ phàm là người cao 6 thước thì đêm qua đều có người làm chứng, còn nữa trong số bọn họ không có ai thuận tay trái cả.”
Khóe môi Hoắc Ninh co giật, làm sao có thể không tra ra được chứ?
Không phải tùy tùng Tống thị, cũng không phải hộ vệ Hầu phủ, vậy còn có thể là ai?
“Mỗi người đều có nhân chứng vắng mặt ở hiện trường, cũng không ai thuận tay trái cả.” Hoắc Ninh trầm tư suy nghĩ, “Có thể chứng cứ vắng mặt là giả không, hoặc có thể có người thuận cả 2 tay, ngày bình thường chỉ dùng tay phải nên giấu được những người khác?”
Hoắc Hoài Tín nhướn mày, “Người thuận tay trái vốn đã ít rồi, còn người có thể thuận cả 2 tay thì...” Nói xong đáy mắt ông hơi sáng lên, “Có điều cũng không phải là không có khả năng này!”
Nhìn thấy Hoắc Ninh càng lúc càng được việc, Hoắc Hoài Tín vui mừng vỗ vỗ bả vai hắn, “Có điều suy đoán cũng chỉ là suy đoán thôi, mấy người này nói chuyện cực kỳ cẩn thận, không tìm ra được sơ hở nào, nhưng cũng không thể bắt bọn họ đến thẩm vấn nhiều lần được.”
Hoắc Ninh cũng biết lời Hoắc Hoài Tín nói cực kỳ có lý nên lòng hắn nặng trĩu. Nhưng ngay lúc hắn đang sầu khổ thì bỗng nhiên Hoắc Hoài Tín lẩm bẩm tự nói chuyện một mình, “Có nên mời nó đến hỗ trợ hay không nhỉ...”
Hoắc Ninh không nghe rõ, “Phụ thân vừa nói gì?”
Hoắc Hoài Tín bị hỏi nên giật mình, ông quay sang nhìn thấy Hoắc Ninh thì vả mặt lập tức trở nên phức tạp. Lúc đó Nguyên thị đến Tần phủ, nghe nói Cửu cô nương đã đổi sang ở trong viện khác nhưng lão phu nhân Tần phủ lại không muốn nói gì về Cửu cô nương cả, nhất định giữ kín như bưng.
“Ngươi...” Hoắc Hoài Tín chần chừ, “Ngươi lâu rồi không đến Tần phủ?”
Hoắc Ninh nhướn mày, đi Tần phủ? Đi Tần phủ làm gì? Nghĩ đến Tần Hoan luôn luôn chế nhạo mình thì trên mặt Hoắc Ninh lại thấy nóng rát, hắn quay đầu đi, giọng nói có hơi tức giận, “Đương nhiên là không đi, đừng nói Tần phủ, ngay cả Lý phủ, Triệu phủ thì nhi tử cũng không đi, hiện tại nhi tử chỉ muốn chuyên tâm giúp phụ thân phá được vụ án này, mấy chuyện kết giao bằng hữu kia chỉ là chuyện nhỏ.”
Không phá được án này, hắn thề sẽ không đến Tần phủ nữa!
Hoắc Hoài Tín thấy Hoắc Ninh nhiệt tâm sôi sục, hắn hiểu chuyện và có chí tiến thủ như thế càng khiến cho ông vui mừng phấn khởi!
Nhưng thế thì không có cơ hội gặp được Cửu cô nương rồi...
Hoắc Hoài Tín do dự một lúc, nghĩ lại hiện giờ không phải lúc để định hôn sự cho Hoắc Ninh liền đè xuống ý nghĩ này không nhắc đến nữa, “Ngươi có suy nghĩ tiến bộ thế này không gì có thể tốt hơn, kết giao bằng hữu tuy là chuyện tất yếu thế nhưng cũng chỉ là hão danh chứ không thực sự có tài năng và học vấn gì, tương lai làm sao tìm được lối đi đúng đắn?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu nói này y như xát muối vào vết thương trong lòng hắn.
Chẳng lẽ hắn đúng như lời Tần Hoan nói là chỉ có cái túi da này cùng với thân phận Tri phủ công tử?
Ngay lúc trong lòng Hoắc Ninh đang đau khổ không thôi thì bỗng nhiên có một bóng người tiến đến tiền viện. Bạch Phong đi nhanh vào trong phòng chính của tiền viện, cũng không biết nói gì mà chỉ một lát sau Giang thị đi ra ngoài với nét mặt phẫn nộ.
Hoắc Ninh nhìn nhìn, khẽ hỏi, “Trong phủ lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Hoắc Hoài Tín thấy thế lắc đầu, “Phu nhân đi giải quyết thì nhất định là chuyện bên trong nội trạch, chúng ta không tiện đi hỏi. Vừa rồi thiếu niên mặc áo trắng kia chính là thân vệ bên cạnh Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ, có lẽ là chuyện liên quan đến Thế tử Điện hạ.”
Hoắc Ninh gật đầu, không quan tâm đến chuyện này nữa.
Giang thị còn chưa ra khỏi tiền viện đã ra lệnh xuống, đợi cho đến lúc đi đến tây viện thì 4 bà vú già đã bị trói gô cổ lại. Mấy người vừa nhìn thấy Giang thị liền vội vàng quỳ bò xuống đất cầu xin tha thứ.
Giang thị phất tay áo, nét mặt bà xưa nay vẫn luôn khoan dung giờ đây đã trở nên lạnh lùng băng giá khiến người khác phải run sợ, “Là kẻ nào nói bậy?”
“Phu nhân, là nô tỳ, nô tỳ đáng chết, xin phu nhân thứ tội!”
Cả 4 người đều bị bắt đến đây, ban nãy nói xấu sau lưng đã bị bắt quả tang, thay vì bây giờ tiếp tục bịa đặt để đến lúc điều tra ra sẽ bị trừng phạt rất nặng thì chi bằng thẳng thắn ngay từ đầu, “Phu nhân, nô tỳ cũng là vì lão phu nhân, chuyện Cửu cô nương là nô tỳ nghe người ta nói, là nô tỳ tin vào mấy lời khua môi mua mép của tiểu nhân, nô tỳ xin nhận sai nhận phạt, cầu phu nhân đừng đuổi nô tỳ đi.”
Giang thị quản lý hạ nhân rất nghiêm, thế nhưng chỉ là chiếu theo quy củ làm việc thôi chứ trước giờ cũng không hề quá khắt khe với hạ nhân. Trong thành Cẩm Châu chẳng có đâu có chủ nhân tốt như vậy, nên đương nhiên vú già này rất sợ bị đuổi đi.
Giang thị hơi nhếch mép cười lạnh, “Ta hỏi ngươi, những lời này ngươi nghe được từ đâu?”
Vú già vội trả lời, “Là lúc nô tỳ quét nhà bên Đông uyển nghe thấy. Hạ nhân của Tống thị ở bên Đông uyển cả ngày rảnh rỗi không có gì làm nên mới thích bàn tán mấy tin đồn. Nô tỳ ngày nào cũng qua đó dọn dẹp nên mới nghe được một ít.”
Giang thị lại cười, “Hạ nhân của Tống thị vừa mới đến Cẩm Châu, làm sao bọn họ lại biết tin đồn liên quan đến Cửu cô nương?”
Vú gia kia vội vàng dập đầu, “Phu nhân, nô tỳ không dám giấu diếm phu nhân, lời nô tỳ nói đều là sự thật. Nếu như phu nhân không tin thì có thể gọi hạ nhân Tống thị bên Đông uyển đến đây tra hỏi, hỏi xem đám người đó có nói đến hay không!”
Giang thị không cười nữa, ánh mắt bà tối sầm lại, nhìn vú già đang không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ trên mặt đất, “Ta tin ngươi.”
Ngay lúc vú già đang vui vẻ thì Giang thị lại nói, “Có điều ta cũng không thể giữ ngươi lại nữa.”
Vú già sửng sốt rồi khóc nấc lên, Giang thị lại kiên quyết phất tay áo, “Tống bà ta qua chỗ người môi giới mọi khi đi.” Nói xong bà lại nhìn qua mấy vú già quỳ đầy viện, “Dám đặt điều gièm pha đến tận khách quý của phủ, Hầu phủ thực sự không dám giữ lại.”
Lời vừa nói xong, tất cả đều sợ run cầm cập im lặng như hến.
Giang thị quay sang nhìn Bạch Phong, bà như vừa trút được giận xong, “Thế tử Điện hạ các ngươi là có ý gì? Nếu tin đồn xuất phát từ Đông uyển thì ta hơi khó quản, mặc dù đều là hạ nhân của Tống thị nhưng tình hình hôm nay...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang thị có thể bán hạ nhân trong phủ mình đi nhưng lại không động được đến hạ nhân của Tống thị, không chỉ có không động được mà còn phải tiếp đãi thật tốt chờ người của Tống Quốc công phủ đến, như vậy mới có thể hạ thấp khả năng 2 nhà trở mặt thành thù.
Bạch Phong gật đầu, “Điện hạ cũng có ý này, chỉ cần hỏi rõ lý do là được rồi, còn những cái khác cứ giao cho Điện hạ.”
Giang thị lắc đầu hơi áy náy, “Chung quy lại cũng là người Hầu phủ phạm lỗi, chỉ nói cảm ơn suông làm sao mà đủ, tính tình Hoan nhi dịu dàng nhu hòa, cũng không biết nghe xong lời này có để bụng hay không. Ngươi tự đi bẩm báo Điện hạ đi, ta phải đi thăm Hoan nhi.”
Giang thị nói xong liền rời khỏi tây viện đi thẳng về viện của Thái trưởng Công chúa.
Có thể nói Tần Hoan đã tận tâm tận lực với Thái trưởng Công chúa và Nhạc Thanh, đêm qua tự dưng bị dọa sợ không nói, sáng nay còn nghe thấy mấy lời trách móc như vậy. Trong lòng Giang thị vừa lo sợ vừa bất an, sợ Tần Hoan đã vất vả rồi lại bị đối xử không ra gì.
Giang thị lòng như lửa đốt đi vào trong viện, vừa đi đến cửa phòng trong đã thấy Tần Hoan đang cẩn thận xoa bóp khắp người Thái trưởng Công chúa, nàng cố tránh miệng vết thương, thủ pháp còn thành thục hơn cả Lục Tụ.
Trong lòng Giang thị cứ thấp thỏm không thôi giờ đã được buông lỏng, bà thở phào nhẹ nhõm. Tần Hoan bên này nghe thấy động mới xoay người lại, nhìn thấy người đến là Giang thị nàng liền khẽ cười, “Phu nhân xử lý xong việc rồi?”
Giang thị cười rộ lên đi về phía trước, “Xử lý xong rồi, Tri phủ Đại nhân không tra ra cái gì.” Bà nói xong câu này, giọng nói lại cẩn thận hẳn lên, “Hoan nhi, mấy lời ban nãy con nghe được cũng đừng để trong lòng...”
Tần Hoan đang xoa bóp cổ tay cho Thái trưởng Công chúa, nghe thấy vậy nàng cười nói, “Phu nhân yên tâm, Tần Hoan nghe quen rồi nên đương nhiên cũng không để bụng, khiến phu nhân lo...”
Chưa kịp nói đến chữ 'lắng' thì bỗng nhiên Tần Hoan cảm nhận được có chỗ nào đó không đúng. Nàng cúi đầu xuống liền thấy tay Thái trưởng Công chúa hơi giật giật, nàng cười to, “Phu nhân, Thái trưởng Công chúa sắp tỉnh lại rồi!”
Giang thị vốn đang nghe lời Tần Hoan nói đã cực kỳ vui mừng, giờ đây lại càng vui hơn nữa, bà lại nhìn gần hơn thì thấy đúng là ngón tay Thái trưởng Công chúa đang run rẩy, lông mi cũng rung động không ngừng, mặc dù còn chưa mở mắt ra ngay nhưng có thể nhận ra là người sắp tỉnh lại rồi.
Tần Hoan bắt mạch cho Thái trưởng Công chúa, sau đó ý cười càng sâu, “Mạch tượng đã bình ổn trở lại, Thái trưởng Công chúa xem như đã qua được một kiếp, không đến 2 khắc nữa người sẽ tỉnh lại!”
Giang thị kích động hốc mắt ửng đỏ lên, một tay bà giữ chặt lấy tay Tần Hoan không biết nói cái gì. Bà bình tĩnh lại một chút rồi xoay người căn dặn Lục Vân, “Mau đi nói cho Hầu gia xong việc ở tiền viện rồi lập tức đến đây, mẫu thân sắp tỉnh lại rồi. Còn nữa, gọi cả Quận chủa với Thế tử đến, cả Nhị công tử nữa.”
Giang thị vui vẻ đến mức nói năng lộn xộn, bà nhìn Tần Hoan rồi hận không thể ôm nàng chặt vào trong ngực mình, “Cũng không biết mấy tin đồn độc ác kia làm thế nào lại truyền được ra, Hoan nhi của chúng ta rõ ràng là tiểu y tiên. Lần này nếu không phải là con thì bệnh của mẫu thân đã không cứu được, Thanh nhi cũng phải chịu nỗi khổ lao ngục. Hoan nhi, con rõ ràng là...”
Lòng Giang thị tràn đầy cảm kích, bà con chưa nói xong Lục Vân đã quay lại, “Phu nhân...”
Giang thị quay sang nhìn nàng, “Làm sao vậy? Chẳng phải bảo ngươi đi thông báo cho Hầu gia sao?”
Lục Vân hơi do dự, nàng nhìn thoáng qua Tần Hoan rồi nói, “Phu nhân, người Tần phủ đến rồi.”
“Tần phủ?” Giang thị nhíu mày rồi nhìn Tần Hoan, “Là ai đến? Có chuyện gì?”
Lục Vân vội nói, “Dọc đường nô tỳ gặp Dương quản gia, Dương quản gia nói Đại thiếu gia Tần phủ tự mình đến đây, nói là... nói là thiếu phu nhân trong phủ có thai 7 tháng, lần trước đã bị bệnh một lần, hiện tại thân thể có chút không ổn, không có cách nào khác mới đến mời Cửu cô nương về phủ một chuyến...”
Trong lòng Tần Hoan hơi run sợ, đã qua 2 ngày rồi, chẳng lẽ nàng không bảo vệ được cái thai trong bụng Diêu Tâm Lan?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro