Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue
"Ăn em được khô...
2024-09-07 04:49:37
Hai người tay trong tay bước ra khỏi nhà ma, vừa ra tới cửa liền bắt gặp một cảnh tượng khá là...cạn lời. Lâm Anh giàn giụa nước mắt đứng bên cạnh một nhân viên nhà ma, hai tay cô túm lấy cánh tay của nhân viên nhà ma muốn kéo đi. Văn Thư hai mắt cũng phiếm hồng, nắm tay còn lại của anh nhân viên kéo cùng Lâm Anh. Còn anh nhân viên xấu số thì đang ra sức thoát khỏi vòng tay của hai người đang không ngừng kêu than cái gì đó.
Bất chợt năm người chạm mắt nhau, anh nhân viên đang ra sức kéo ngược bản thân bị thả tay bất ngờ, theo lực quán tính ngã ngửa về sau. Còn hai kẻ bày ra chuyện này thì nước mắt rưng rưng lao thẳng về phía cậu. Mộc Hạc đang đứng bên cạnh tay trong tay với cậu cũng vô tình bị đẩy ra một bên. Lâm Xuyên bị vây quanh hai người có chút xấu hổ mà cúi mặt xuống, che đi khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng.
Sau 15 phút bị vây quanh, Lâm Xuyên cuối cùng cũng được thả ra. Cậu ngồi trên ghế của quán nước thở dài, nhìn hai con người đã khóc sưng mắt mà không nhịn được có chút buồn cười. Mộc Hạc ngồi kế bên cậu mặt không cảm xúc.
Lâm Xuyên hỏi: "Hai người bình tĩnh lại chưa?"
Lâm Anh và Văn Thư gật gật đầu không nói gì, có lẽ do ngại. Lâm Xuyên mỉm cười hiền lành nhìn thẳng hai người không nói gì cả. Bầu không khí bồng rơi vào trầm lặng.
Lâm Anh chịu không nổi liền nhẹ giọng: "Anh hai...anh giận à?"
Lâm Xuyên vẫn giữ nụ cười trên môi không nói gì cả.
Văn Thư cũng rụt rè: "Tiểu Xuyên, thật xin lỗi."
Lâm Xuyên nụ cười nhạt nhẽo, lạnh lùng hỏi: "Sai chuyện gì vậy?"
Lâm Anh và Văn Thư không khỏi rùng mình, ngay cả Mộc Hạc kế bên không làm ra lỗi gì cũng vô thức thẳng lưng. Lâm Xuyên chống tay lên bàn nghiêng đầu nhìn hai người đang bối rối trước mặt, chờ đợi câu trả lời. Qua hơn 5 phút sau, Lâm Anh mới nhẹ giọng liệt kê tội trạng của mình.
Lâm Anh: "Em...em không nên không nghe lời anh hai...không nên kéo anh chơi...mấy trò anh không thích."
Lâm Xuyên gật đầu hỏi: "Còn gì nữa?"
Văn Thư rụt cổ lại nhẹ giọng trả lời: "Không nên tự làm theo ý mình...và để ông bị lạc."
Lâm Xuyên không nhanh không chậm hỏi: "Vậy biết lỗi chưa?"
Hai người như kẻ chết đuối vớ được phao cứu sinh, ra sức gật đầu. Lâm Xuyên hỏi câu này chứng tỏ là không muốn truy cứu chuyện họ ham chơi, chỉ cần chân thành nhận lỗi thì chắc chắn sẽ được khoan hồng.
Lâm Xuyên nhẹ mỉm cười, quay sang nhìn Mộc Hạc cười hỏi: "Bây giờ anh có rảnh không?"
Mộc Hạc gật đầu, hỏi lại: "Có chuyện gì sao?
Lâm Xuyên cười tươi như hoa: "Tôi muốn mời anh một bữa coi như cảm ơn chuyện anh dần tôi ra ngoài."
Mộc Hạc đang căng thẳng bỗng thả lỏng, nở nụ cười đồng ý. Lâm Xuyên lúc này hỏi: "Mọi người muốn ăn gì?"
Lâm Anh nhanh miệng: "Em muốn ăn lẩu."
Văn Thư chen ngang: "Ăn nướng đi!"
Hai người không chung quan điểm lại bắt đầu cãi nhau, Lâm Xuyên lười quản nên quay ra hỏi Mộc Hạc: "Còn anh, anh muốn ăn cái gì?"
Mộc Hạc ngẫm nghĩ một hồi trân thành trả lời: "Ăn em được không?"
Câu hỏi vừa được thốt ra, Lâm Anh và Văn Thư đơ ra ngay cả Lâm Xuyên cũng chấm hỏi nghĩ mình nghe nhầm.
Nhưng nhìn vào gương mặt anh tuấn đang trân thành chờ đợi câu trả lời, mọi người mới biết hắn nói thật chứ không phải đùa. Lâm Anh nổi khùng lên, muốn lao vào đấm cho Mộc Hạc một trận, Văn Thư suýt tí nữa là lật luôn cái bàn trong quán của người ta. Lâm Xuyên sau một lúc đơ ra cũng u ám nhìn hắn.
Lâm Anh hùng hổ: "Anh là ai mà dám nói ra câu như vậy hả?"
Văn Thư cũng không thua kém: "Hừ, anh cũng chỉ là người có nhan sắc đỉnh cấp, gia thế, tiền tài với học vấn ra..."
Lâm Xuyên và Lâm Anh nhìn nó ngơ ngác: "Hả?"
Văn Thư chợt nhận ra, bản thân đây không tính đang chửi người mà giống như khen hơn liền nhanh chóng sửa lại: "Nói...nói chung là anh không có cửa đâu!"
Sau một hồi ầm ĩ, 4 người cuối cùng cũng chốt được là đi ăn lẩu. May sao lúc đó khách trong quán nước không nhiều, bọn họ lại ngồi chỗ khuất nên cuộc ầm ĩ vừa rồi không được chú ý tới. Nếu như bị người ngoài nghe được chắc Lâm Xuyên đào luôn cái hố chui xuống quá.
Trong quán lẩu, Mộc Hạc muốn ngồi bên ngoài cho Lâm Xuyên ngồi bên trong nhưng cậu không đồng ý. Cuối cùng là Lâm Anh và Mộc Hạc ngồi bên trong còn Văn Thư và Lâm Xuyên ngồi bên ngoài, ngồi đối diện nhau. Đồ ăn được đưa lên, 4 người đang nói chuyện vui vẻ thì có một cậu phục vụ trẻ tuổi đang bê nồi nước lẩu đi ngang qua. Vì trên sàn trơn trượt, nhân viên phục vụ kia không cẩn thận bị trượt chân khiến nước trong nồi lẩu đổ về phía trước hướng vào Lâm Xuyên đang ngồi ngay phía trên.
Ba người còn lại sắc mặt tái mét vội lao tới đỡ cho Lâm Xuyên nhưng không kịp, cả nồi nước lẩu đổ thẳng lên đầu cậu. Cậu chàng phục vụ hốt hoảng vội chạy lại xem sao, may thay nước này không nóng nên cậu không bị bỏng.
Nhưng trời đang là mùa đông, quần áo bị ướt hết cũng không phải là điều tốt gì. Lâm Anh và Văn Thư hùng hồ muốn gọi quản lí ra nói chuyện, Mộc Hạc sắc mặt âm u lia ánh mắt sắc lẹm tới người nhân viên phục vụ đang luống cuống rút khăn tay ra lau cho Lâm Xuyên.
Cậu nhân viên dáng người cao ráo, khuôn mặt nam tính, nước da hơi rám nắng, ánh mắt tuy có chút hoảng hốt nhưng có mấy phần kiên nghị. Nhìn thôi cũng biết là một alpha, Mộc Hạc rất không thích người này, nhất là lúc cậu ta chạm vào người Lâm Xuyên. Alpha rất có tính chiếm hữu đối với bạn đời của mình, đặc biệt đối với một al-pha trội như Mộc Hạc thì tính chiếm hữu này cực kì cao. Hắn vươn tay hất bàn tay đang chạm vào người Lâm Xuyên của nhân viên kia ra, giọng nói chứa sát ý cực kì nặng.
Mộc Hạc: "Đừng động vào em ấy."
Cậu nhân viên kia cũng không dám động vào người Lâm Xuyên nữa, uy áp của kẻ trên đã kiềm chế cậu ta. Lâm Xuyên không nhận ra giữa hai người họ có gì đó không ổn, cậu cười cười nói với nhân viên phục vụ.
Lâm Xuyên: "Làm phiền cậu chỉ tôi tới nhà vệ sinh với, tôi muốn thay quần áo."
Nhân viên phục vụ kia nháy mắt đỏ mặt vội vội vàng vàng chỉ hướng cho Lâm Xuyên. Lâm Anh gọi người đem một bộ mới tới cho Lâm Xuyên còn cô thì hai mắt toé lửa nhìn cậu nhân viên kia. Sau khi thay đồ xong, Lâm Xuyên nhìn thấy trước bàn ăn của mình một ông chú bụng bự đang la mắng cậu nhân viên phục vụ, còn bên cạnh
Lâm Anh và Văn Thư gương mặt cau có không nói gì. Mộc Hạc thì điềm đạm ngồi đấy xem kịch, hắn mặt không chút biểu cảm lắc lắc ly nước trên tay. Lâm Xuyên thở dài bước tới nói đỡ cho cậu chàng kia.
Lâm Xuyên: "Được rồi, tôi cũng không xảy ra chuyện gì lớn mà. Chuyện này bỏ qua tại đây thôi."
Lâm Anh khuôn mặt cau có phản bác: "Không được, anh ta làm đổ nước lên người anh mà!!"
Văn Thư phụ họạ: "Đúng đó, không thể tha cho cậu ta được!!"
Mộc Hạc ngồi đó cũng gật đầu tán thành. Lâm Xuyên nghiêm mặt, cậu không thích mấy chuyện ồn ào cho lắm, nếu giải quyết trong yên bình được thì giải quyết trong yên bình. Còn bất đắc dĩ không được thì đành chịu, mọi người thấy cậu chính là nghiêm túc nên cũng khó chịu mà bỏ qua. Cậu trai kia thì vô cùng cảm kích cậu, lúc rời đi có hơi lén lút quay đầu lại nhìn trộm cậu một cái.
Nhân viên phục vụ: "Vị khách ấy thật là xinh đẹp, còn tốt bụng nữa. Không biết mình có thể gặp lại cậu ấy một lần nữa không?»
Bất chợt năm người chạm mắt nhau, anh nhân viên đang ra sức kéo ngược bản thân bị thả tay bất ngờ, theo lực quán tính ngã ngửa về sau. Còn hai kẻ bày ra chuyện này thì nước mắt rưng rưng lao thẳng về phía cậu. Mộc Hạc đang đứng bên cạnh tay trong tay với cậu cũng vô tình bị đẩy ra một bên. Lâm Xuyên bị vây quanh hai người có chút xấu hổ mà cúi mặt xuống, che đi khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng.
Sau 15 phút bị vây quanh, Lâm Xuyên cuối cùng cũng được thả ra. Cậu ngồi trên ghế của quán nước thở dài, nhìn hai con người đã khóc sưng mắt mà không nhịn được có chút buồn cười. Mộc Hạc ngồi kế bên cậu mặt không cảm xúc.
Lâm Xuyên hỏi: "Hai người bình tĩnh lại chưa?"
Lâm Anh và Văn Thư gật gật đầu không nói gì, có lẽ do ngại. Lâm Xuyên mỉm cười hiền lành nhìn thẳng hai người không nói gì cả. Bầu không khí bồng rơi vào trầm lặng.
Lâm Anh chịu không nổi liền nhẹ giọng: "Anh hai...anh giận à?"
Lâm Xuyên vẫn giữ nụ cười trên môi không nói gì cả.
Văn Thư cũng rụt rè: "Tiểu Xuyên, thật xin lỗi."
Lâm Xuyên nụ cười nhạt nhẽo, lạnh lùng hỏi: "Sai chuyện gì vậy?"
Lâm Anh và Văn Thư không khỏi rùng mình, ngay cả Mộc Hạc kế bên không làm ra lỗi gì cũng vô thức thẳng lưng. Lâm Xuyên chống tay lên bàn nghiêng đầu nhìn hai người đang bối rối trước mặt, chờ đợi câu trả lời. Qua hơn 5 phút sau, Lâm Anh mới nhẹ giọng liệt kê tội trạng của mình.
Lâm Anh: "Em...em không nên không nghe lời anh hai...không nên kéo anh chơi...mấy trò anh không thích."
Lâm Xuyên gật đầu hỏi: "Còn gì nữa?"
Văn Thư rụt cổ lại nhẹ giọng trả lời: "Không nên tự làm theo ý mình...và để ông bị lạc."
Lâm Xuyên không nhanh không chậm hỏi: "Vậy biết lỗi chưa?"
Hai người như kẻ chết đuối vớ được phao cứu sinh, ra sức gật đầu. Lâm Xuyên hỏi câu này chứng tỏ là không muốn truy cứu chuyện họ ham chơi, chỉ cần chân thành nhận lỗi thì chắc chắn sẽ được khoan hồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Xuyên nhẹ mỉm cười, quay sang nhìn Mộc Hạc cười hỏi: "Bây giờ anh có rảnh không?"
Mộc Hạc gật đầu, hỏi lại: "Có chuyện gì sao?
Lâm Xuyên cười tươi như hoa: "Tôi muốn mời anh một bữa coi như cảm ơn chuyện anh dần tôi ra ngoài."
Mộc Hạc đang căng thẳng bỗng thả lỏng, nở nụ cười đồng ý. Lâm Xuyên lúc này hỏi: "Mọi người muốn ăn gì?"
Lâm Anh nhanh miệng: "Em muốn ăn lẩu."
Văn Thư chen ngang: "Ăn nướng đi!"
Hai người không chung quan điểm lại bắt đầu cãi nhau, Lâm Xuyên lười quản nên quay ra hỏi Mộc Hạc: "Còn anh, anh muốn ăn cái gì?"
Mộc Hạc ngẫm nghĩ một hồi trân thành trả lời: "Ăn em được không?"
Câu hỏi vừa được thốt ra, Lâm Anh và Văn Thư đơ ra ngay cả Lâm Xuyên cũng chấm hỏi nghĩ mình nghe nhầm.
Nhưng nhìn vào gương mặt anh tuấn đang trân thành chờ đợi câu trả lời, mọi người mới biết hắn nói thật chứ không phải đùa. Lâm Anh nổi khùng lên, muốn lao vào đấm cho Mộc Hạc một trận, Văn Thư suýt tí nữa là lật luôn cái bàn trong quán của người ta. Lâm Xuyên sau một lúc đơ ra cũng u ám nhìn hắn.
Lâm Anh hùng hổ: "Anh là ai mà dám nói ra câu như vậy hả?"
Văn Thư cũng không thua kém: "Hừ, anh cũng chỉ là người có nhan sắc đỉnh cấp, gia thế, tiền tài với học vấn ra..."
Lâm Xuyên và Lâm Anh nhìn nó ngơ ngác: "Hả?"
Văn Thư chợt nhận ra, bản thân đây không tính đang chửi người mà giống như khen hơn liền nhanh chóng sửa lại: "Nói...nói chung là anh không có cửa đâu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau một hồi ầm ĩ, 4 người cuối cùng cũng chốt được là đi ăn lẩu. May sao lúc đó khách trong quán nước không nhiều, bọn họ lại ngồi chỗ khuất nên cuộc ầm ĩ vừa rồi không được chú ý tới. Nếu như bị người ngoài nghe được chắc Lâm Xuyên đào luôn cái hố chui xuống quá.
Trong quán lẩu, Mộc Hạc muốn ngồi bên ngoài cho Lâm Xuyên ngồi bên trong nhưng cậu không đồng ý. Cuối cùng là Lâm Anh và Mộc Hạc ngồi bên trong còn Văn Thư và Lâm Xuyên ngồi bên ngoài, ngồi đối diện nhau. Đồ ăn được đưa lên, 4 người đang nói chuyện vui vẻ thì có một cậu phục vụ trẻ tuổi đang bê nồi nước lẩu đi ngang qua. Vì trên sàn trơn trượt, nhân viên phục vụ kia không cẩn thận bị trượt chân khiến nước trong nồi lẩu đổ về phía trước hướng vào Lâm Xuyên đang ngồi ngay phía trên.
Ba người còn lại sắc mặt tái mét vội lao tới đỡ cho Lâm Xuyên nhưng không kịp, cả nồi nước lẩu đổ thẳng lên đầu cậu. Cậu chàng phục vụ hốt hoảng vội chạy lại xem sao, may thay nước này không nóng nên cậu không bị bỏng.
Nhưng trời đang là mùa đông, quần áo bị ướt hết cũng không phải là điều tốt gì. Lâm Anh và Văn Thư hùng hồ muốn gọi quản lí ra nói chuyện, Mộc Hạc sắc mặt âm u lia ánh mắt sắc lẹm tới người nhân viên phục vụ đang luống cuống rút khăn tay ra lau cho Lâm Xuyên.
Cậu nhân viên dáng người cao ráo, khuôn mặt nam tính, nước da hơi rám nắng, ánh mắt tuy có chút hoảng hốt nhưng có mấy phần kiên nghị. Nhìn thôi cũng biết là một alpha, Mộc Hạc rất không thích người này, nhất là lúc cậu ta chạm vào người Lâm Xuyên. Alpha rất có tính chiếm hữu đối với bạn đời của mình, đặc biệt đối với một al-pha trội như Mộc Hạc thì tính chiếm hữu này cực kì cao. Hắn vươn tay hất bàn tay đang chạm vào người Lâm Xuyên của nhân viên kia ra, giọng nói chứa sát ý cực kì nặng.
Mộc Hạc: "Đừng động vào em ấy."
Cậu nhân viên kia cũng không dám động vào người Lâm Xuyên nữa, uy áp của kẻ trên đã kiềm chế cậu ta. Lâm Xuyên không nhận ra giữa hai người họ có gì đó không ổn, cậu cười cười nói với nhân viên phục vụ.
Lâm Xuyên: "Làm phiền cậu chỉ tôi tới nhà vệ sinh với, tôi muốn thay quần áo."
Nhân viên phục vụ kia nháy mắt đỏ mặt vội vội vàng vàng chỉ hướng cho Lâm Xuyên. Lâm Anh gọi người đem một bộ mới tới cho Lâm Xuyên còn cô thì hai mắt toé lửa nhìn cậu nhân viên kia. Sau khi thay đồ xong, Lâm Xuyên nhìn thấy trước bàn ăn của mình một ông chú bụng bự đang la mắng cậu nhân viên phục vụ, còn bên cạnh
Lâm Anh và Văn Thư gương mặt cau có không nói gì. Mộc Hạc thì điềm đạm ngồi đấy xem kịch, hắn mặt không chút biểu cảm lắc lắc ly nước trên tay. Lâm Xuyên thở dài bước tới nói đỡ cho cậu chàng kia.
Lâm Xuyên: "Được rồi, tôi cũng không xảy ra chuyện gì lớn mà. Chuyện này bỏ qua tại đây thôi."
Lâm Anh khuôn mặt cau có phản bác: "Không được, anh ta làm đổ nước lên người anh mà!!"
Văn Thư phụ họạ: "Đúng đó, không thể tha cho cậu ta được!!"
Mộc Hạc ngồi đó cũng gật đầu tán thành. Lâm Xuyên nghiêm mặt, cậu không thích mấy chuyện ồn ào cho lắm, nếu giải quyết trong yên bình được thì giải quyết trong yên bình. Còn bất đắc dĩ không được thì đành chịu, mọi người thấy cậu chính là nghiêm túc nên cũng khó chịu mà bỏ qua. Cậu trai kia thì vô cùng cảm kích cậu, lúc rời đi có hơi lén lút quay đầu lại nhìn trộm cậu một cái.
Nhân viên phục vụ: "Vị khách ấy thật là xinh đẹp, còn tốt bụng nữa. Không biết mình có thể gặp lại cậu ấy một lần nữa không?»
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro