Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue
Chương 48
2024-09-07 04:49:37
Nghe xong câu hỏi của cậu, đồng tử nó khẽ co lại rồi nhanh chóng đảo mắt lảng tránh. Giọng điệu nó vẫn bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra cả: "Ông nói gì vậy, tôi tất nhiên là ổn rồi."
Cậu thở dài, lại hỏi thêm một câu: "Vậy sao ông không nhìn thắng vào tôi mà nói?"
Văn Uyên cũng không đành lòng mà gọi nó: "Anh hai..."
Bỗng nó bật cười, nhưng nơi đáy mắt lại chẳng có chút ý cười nào cả, vẫn giọng điệu đó, nó nhìn thẳng vào hai người nói rất bình tĩnh: "Tôi hiện tại rất ổn, hai người đừng lo. Tôi sẽ không nghĩ quẩn cái gì cả, bây giờ tôi còn phải học, hai người không phải làm bài sao?"
Cậu và Văn Uyên không nói gì cả vì có nói cũng chẳng biết nói cái gì, điều nó nói rất đúng, nó hoàn toàn đang làm bài tập. Nhưng tình trạng của nó lúc này còn đáng lo hơn cả lúc nó bị ám ảnh tâm lí. Hai người vẫn đứng đó một lúc, nó cũng chẳng bận tâm hai người nữa, quay lại vùi mình vào đống bài tập.
Lúc hai người cuối cùng cũng tạm thời yên tâm mà rời đi, bớt chợt nó lại nói ra một câu chẳng đầu chẳng đuôi với cậu: "Tiểu Xuyên, nếu ông cũng biết thì tôi thật sự rất tò mò ông sẽ có phản ứng gì."
"'Là náo loạn, ầm ĩ hay là yên lặng?"
Cậu hoàn toàn chẳng hiểu được nó muốn nói cái gì, định hỏi lại mà bắt gặp nụ cười nhạt trên môi của nó. Nụ cười ấy, nói là cười nhạt cũng chẳng đúng, như là nó chỉ bâng quơ nở nụ cười chẳng rõ nguyên do. Nhưng lại khiến cậu cảm thấy rất khó hiểu, thực sự chẳng biết diễn tả thế nào về nụ cười đầy bí ẩn của nó.
Một bên khác, Trịnh Khải sau khi bị đánh ngất cuối cùng cũng tỉnh dậy. Gã ngồi dậy trên chiếc giường quen thuộc, căn phòng rộng rãi, xa hoa không thể nào quen hơn. Một cơn nhói đau từ phía gáy khiến gã phải nhíu mày, đưa tay xoa xoa, tự hỏi bản thân rốt cuộc bị cái gì.
Gã nghi hoặc nhìn quanh thì có chút bất ngờ, Mộc Hạc đang ung dung ngồi thưởng thức một tách trà, trên tay còn cầm thêm một quyển sách. Như nhận thấy điều gì đó, hắn nâng mắt lên nhìn về phía gã, một ánh mắt lười biếng.
Gã nghe thấy hắn nói: "Cậu tỉnh rồi?"
"Còn nhớ về những gì mình đã làm không?"
Gã nghi hoặc, tự mình nhớ lại xem rốt cuộc bản thân đã làm cái gì, đáng tiếc là gã chẳng nhớ cái gì cả. Vậy nên, gã cũng chẳng vòng vo, hỏi thẳng hắn xem bản thân gã rốt cuộc đã gây ra chuyện gì rồi.
Trịnh Khải: "Tôi gây ra chuyện gì rồi à? Có cần dùng tiền bịt miệng ai không?"
Mộc Hạc nhướng mày, hạ quyển sách trên tay xuống nhìn gã với ánh mắt dò xét. Nhận thấy gã không nói dối thì có chút thú vị. Hắn rất rộng lượng mà chia sẻ những gì mình đã chứng kiến với gã: "Cậu không làm cái gì quá đáng cả. Chỉ là cậu rơi vào trạng thái điên cuồng của alpha, đã đánh dấu cái người mà đã kiện cậu ra tòà ấy, hừm...tên là gì nhỉ? À, Văn Thư, hình như là cậu ta đó."
Mắt gã trừng lớn, đồng tử co lại hết cỡ, không tin được vào những gì mà bản thân vừa nghe. Theo những lời kể của hắn, gã cũng dần dần nhớ lại một chút chuyện đã xảy ra, tiếc là nhớ đến đoạn cùng hắn đánh nhau thì đã chẳng còn nhớ được cái gì nữa. Gã đưa tay vò đầu mình một hồi rồi thở dài.
Gã hỏi: "Chậc, vậy mà lại đánh dấu cậu ta rồi."
Mộc Hạc nghe xong, nở nụ cười nhạt: "Cậu không muốn?"
Gã trả lời ngay lập tức: "Đương nhiên là không rồi, cậu ta chỉ là một món đồ chơi của tôi, còn chưa kể tôi chưa có chơi đủ!"
Hắn nhướng mày, chống khuỷu tay vào thành ghế, lấy cánh tay làm điểm tựa mà nghiêng đầu tựa vào. Lời hắn nói như lời ma quỷ, rất có tính mê hoặc: "Nếu không thích, vậy thì...."
Hắn cố tính ngắt đoạn, sau đó lại cười rộ lên, nói: "Cậu hoặc cậu ta, cắt đi tuyết thể không phải được rồi à?"
Gã giật mình, vô thức đưa tay lên chạm vào tuyến thể sau gáy. Nhiều lúc gã cũng cảm thấy bạn của gã cũng là tên điên chỉ có hơn chứ không có kém gã. Qua một thoáng rùng mình, gã bắt đầu suy xét tới ý kiến của hắn.
Việc cắt đi tuyến thể cũng là một cách hay, chỉ cần một trong hai chọn cắt đi tuyến thể thì cái đánh dấu phiền phức kia coi như là bỏ. Chỉ là việc này lợi thì có lợi đấy nhưng người cắt đi tuyến thể chưa nói đến sức khoẻ và thể chất không bằng nổi một omega, chẳng cần biết là alpha hay omega, tất cả đều trở thành phế vật của phế vật, thì cơn đau mà nó mang lại cũng không phải dạng vừa.
Gã suy tính một hồi, lại buột miệng một câu: "Đau như vậy, cậu ta sao chịu nổi chứ."
Mộc Hạc nãy giờ vẫn nhàm chán, nghe gã nói câu ấy lại nở nụ cười thích thú. Sau khi nói xong, dường như gã cũng nhận ra mình đã nói cái gì, vội đưa tay lên che miệng mình lại. Thầm nghĩ rằng sao bản thân lại lo cho nó có chịu được hay không cơ chứ? Nó chỉ là đồ chơi của gã, vô tình đánh dấu thì để nó cắt tuyến thể đi là được rồi. Còn gã, một alpha trội đứng trên đỉnh cao sao có thể vì đồ chơi mà cắt đi tuyến thể?
Cậu thở dài, lại hỏi thêm một câu: "Vậy sao ông không nhìn thắng vào tôi mà nói?"
Văn Uyên cũng không đành lòng mà gọi nó: "Anh hai..."
Bỗng nó bật cười, nhưng nơi đáy mắt lại chẳng có chút ý cười nào cả, vẫn giọng điệu đó, nó nhìn thẳng vào hai người nói rất bình tĩnh: "Tôi hiện tại rất ổn, hai người đừng lo. Tôi sẽ không nghĩ quẩn cái gì cả, bây giờ tôi còn phải học, hai người không phải làm bài sao?"
Cậu và Văn Uyên không nói gì cả vì có nói cũng chẳng biết nói cái gì, điều nó nói rất đúng, nó hoàn toàn đang làm bài tập. Nhưng tình trạng của nó lúc này còn đáng lo hơn cả lúc nó bị ám ảnh tâm lí. Hai người vẫn đứng đó một lúc, nó cũng chẳng bận tâm hai người nữa, quay lại vùi mình vào đống bài tập.
Lúc hai người cuối cùng cũng tạm thời yên tâm mà rời đi, bớt chợt nó lại nói ra một câu chẳng đầu chẳng đuôi với cậu: "Tiểu Xuyên, nếu ông cũng biết thì tôi thật sự rất tò mò ông sẽ có phản ứng gì."
"'Là náo loạn, ầm ĩ hay là yên lặng?"
Cậu hoàn toàn chẳng hiểu được nó muốn nói cái gì, định hỏi lại mà bắt gặp nụ cười nhạt trên môi của nó. Nụ cười ấy, nói là cười nhạt cũng chẳng đúng, như là nó chỉ bâng quơ nở nụ cười chẳng rõ nguyên do. Nhưng lại khiến cậu cảm thấy rất khó hiểu, thực sự chẳng biết diễn tả thế nào về nụ cười đầy bí ẩn của nó.
Một bên khác, Trịnh Khải sau khi bị đánh ngất cuối cùng cũng tỉnh dậy. Gã ngồi dậy trên chiếc giường quen thuộc, căn phòng rộng rãi, xa hoa không thể nào quen hơn. Một cơn nhói đau từ phía gáy khiến gã phải nhíu mày, đưa tay xoa xoa, tự hỏi bản thân rốt cuộc bị cái gì.
Gã nghi hoặc nhìn quanh thì có chút bất ngờ, Mộc Hạc đang ung dung ngồi thưởng thức một tách trà, trên tay còn cầm thêm một quyển sách. Như nhận thấy điều gì đó, hắn nâng mắt lên nhìn về phía gã, một ánh mắt lười biếng.
Gã nghe thấy hắn nói: "Cậu tỉnh rồi?"
"Còn nhớ về những gì mình đã làm không?"
Gã nghi hoặc, tự mình nhớ lại xem rốt cuộc bản thân đã làm cái gì, đáng tiếc là gã chẳng nhớ cái gì cả. Vậy nên, gã cũng chẳng vòng vo, hỏi thẳng hắn xem bản thân gã rốt cuộc đã gây ra chuyện gì rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trịnh Khải: "Tôi gây ra chuyện gì rồi à? Có cần dùng tiền bịt miệng ai không?"
Mộc Hạc nhướng mày, hạ quyển sách trên tay xuống nhìn gã với ánh mắt dò xét. Nhận thấy gã không nói dối thì có chút thú vị. Hắn rất rộng lượng mà chia sẻ những gì mình đã chứng kiến với gã: "Cậu không làm cái gì quá đáng cả. Chỉ là cậu rơi vào trạng thái điên cuồng của alpha, đã đánh dấu cái người mà đã kiện cậu ra tòà ấy, hừm...tên là gì nhỉ? À, Văn Thư, hình như là cậu ta đó."
Mắt gã trừng lớn, đồng tử co lại hết cỡ, không tin được vào những gì mà bản thân vừa nghe. Theo những lời kể của hắn, gã cũng dần dần nhớ lại một chút chuyện đã xảy ra, tiếc là nhớ đến đoạn cùng hắn đánh nhau thì đã chẳng còn nhớ được cái gì nữa. Gã đưa tay vò đầu mình một hồi rồi thở dài.
Gã hỏi: "Chậc, vậy mà lại đánh dấu cậu ta rồi."
Mộc Hạc nghe xong, nở nụ cười nhạt: "Cậu không muốn?"
Gã trả lời ngay lập tức: "Đương nhiên là không rồi, cậu ta chỉ là một món đồ chơi của tôi, còn chưa kể tôi chưa có chơi đủ!"
Hắn nhướng mày, chống khuỷu tay vào thành ghế, lấy cánh tay làm điểm tựa mà nghiêng đầu tựa vào. Lời hắn nói như lời ma quỷ, rất có tính mê hoặc: "Nếu không thích, vậy thì...."
Hắn cố tính ngắt đoạn, sau đó lại cười rộ lên, nói: "Cậu hoặc cậu ta, cắt đi tuyết thể không phải được rồi à?"
Gã giật mình, vô thức đưa tay lên chạm vào tuyến thể sau gáy. Nhiều lúc gã cũng cảm thấy bạn của gã cũng là tên điên chỉ có hơn chứ không có kém gã. Qua một thoáng rùng mình, gã bắt đầu suy xét tới ý kiến của hắn.
Việc cắt đi tuyến thể cũng là một cách hay, chỉ cần một trong hai chọn cắt đi tuyến thể thì cái đánh dấu phiền phức kia coi như là bỏ. Chỉ là việc này lợi thì có lợi đấy nhưng người cắt đi tuyến thể chưa nói đến sức khoẻ và thể chất không bằng nổi một omega, chẳng cần biết là alpha hay omega, tất cả đều trở thành phế vật của phế vật, thì cơn đau mà nó mang lại cũng không phải dạng vừa.
Gã suy tính một hồi, lại buột miệng một câu: "Đau như vậy, cậu ta sao chịu nổi chứ."
Mộc Hạc nãy giờ vẫn nhàm chán, nghe gã nói câu ấy lại nở nụ cười thích thú. Sau khi nói xong, dường như gã cũng nhận ra mình đã nói cái gì, vội đưa tay lên che miệng mình lại. Thầm nghĩ rằng sao bản thân lại lo cho nó có chịu được hay không cơ chứ? Nó chỉ là đồ chơi của gã, vô tình đánh dấu thì để nó cắt tuyến thể đi là được rồi. Còn gã, một alpha trội đứng trên đỉnh cao sao có thể vì đồ chơi mà cắt đi tuyến thể?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro