Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue
Chương 56
2024-09-07 04:49:37
Mộc Hạc vừa mới tỉnh lại, chưa kịp để hắn hiểu chuyện gì, cơn nóng cùng cơn khát từ trong cơ thể đã không ngừng gào thét. Hắn cố gắng một mình chống cự, dù sao từng ấy năm, hắn cũng đã chịu quen cơn nóng của kì phát tình rồi. Pheromone không ngừng toả ra, lan tràn khắp cả căn phòng.
Trịnh Khải nghe điện thoại xong, quay lại liền cảm nhận được pheromone của hắn. Phải biết mùi pheromone của alpha trong thời kì phát tình đối với alpha còn đáng sợ hơn cả áp chế cấp bậc. Pheromone càng mạnh, sự khủng khiếp mà nó mang lại với người cùng giới càng thêm đáng sợ.
Dù cho Mộc Hạc đã được cho uống thuốc ức chế nhưng suy cho cùng thuốc ức chế cũng chỉ có khả năng xoa dịu một chút ít sự khó chịu của alpha và omega trong kì phát tình mà thôi. Trịnh Khải nhíu mày, không bước vào, gã đưa tay bịt mũi, gương mặt lộ rõ sự khó chịu. Hắn đang nằm trên giường, gương mặt vốn lạnh lùng bị bao phủ bởi một tầng đỏ ửng, ánh mắt sắc bén như một con thú, nhìn chằm chằm vào gã như thể đang cảnh giác.
Trịnh Khải thấy hắn cũng chẳng có gì nghiêm trọng, vừa lùi lại vừa ghét bỏ nói: "Biết rồi, biết rồi, tôi biến đi là được. Trong mấy ngày tới tôi sẽ không tới đâu, cứ thả lỏng chút đi. Chết tiệt cái mùi pheromone của cậu..."
Gã nói xong cũng chẳng có đợi hắn ư hử cái gì, nhanh tay đóng sầm cửa lại, đi là đi luôn. Gã giúp hắn uống thuốc ức chế đã là tốt bụng lắm rồi, dù sao hắn cũng lớn tướng rồi, tự lo cho bản thân hắn đi chứ còn chờ ai lo cho nữa.
Mộc Hạc đang chịu sự dày vò của kì phát tình, ý thức cũng không được rõ ràng như bình thường. Dục vọng hắn cố gắng kiềm chế trước mặt Lâm Xuyên hiện tại không chút che đậy mà bộc lộ hết ra bên ngoài. Ánh mắt hắn bắt đầu tan rã, bắt đầu tự sinh ra ảo giác. Hắn nhìn thấy cậu đang ngồi trên người hắn, gương mặt xinh đẹp, trắng nõn ửng hồng, đôi mắt mơ màng, miệng nhỏ mấp máy. Trên người cậu chỉ khoác đúng một lớp áo sơ mi mỏng manh, cổ áo trễ xuống, lộ ra bờ vai nhỏ nhắn trắng mềm, nhìn rất đẹp mắt. Giọng nói cùng pheromone ngọt ngào mê người như một tiểu yêu tinh xinh đẹp đang câu dẫn hắn.
Cùng lúc, bên phía Lâm Xuyên. Hiện tại cậu cũng đã tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ nhìn quanh. Cậu đang ở trong một căn phòng lớn, cả căn phòng theo tông chủ đạo là màu trắng, cách bày trí rất tinh tế, gọn gàng, vừa nhìn liền biết tính cách cùng con người của chủ nhân căn phòng. Cậu ngây ra một lúc liền tỉnh táo lại, đây chẳng phải là phòng của cậu ở nhà sao? Sao cậu lại ở đây rồi? Cậu nhớ là mình chỉ vừa mới lên xe ngồi một lúc, sau đó...sau đó hình như... cậu bị ngất!?
Lâm Xuyên bật dậy khỏi giường, cứ vậy đi chân trần ra khỏi phòng, vội vàng bước xuống dưới tầng. Trong phòng khách, mọi người đã ngồi đông đủ lại với nhau, còn đang nói chuyện rất vui vẻ. Vì anh em Văn Thư học ở xa, tết này cũng không về kịp nên ở lại đây đón tết. Mà Lâm Phong cùng Lục Vũ cũng rất quý hai người, đối đãi với họ cũng như con cháu trong nhà nên bầu không khí cũng trở nên ấm cúng hơn rất nhiều.
Mấy người đang nói chuyện, thấy cậu xuống cũng nở nụ cười vui vẻ, đặc biệt là Lâm Anh, kể từ khi cậu sống cùng anh em Văn Thư, cô bé đã rất lâu chưa có gặp anh trai rồi. Lâm Anh vui vẻ chạy tới, ôm chầm lấy Lâm Xuyên không buông, vừa ôm vừa dụi đầu vào người cậu trách cứ: "Anh hai xấu, sao lại không về chơi với em. Từ lúc anh chuyển ra ngoài, đã rất lâu chưa có về nhà rồi."
Lâm Xuyên cũng gác lại sự khó hiểu của bản thân, nở nụ cười hiền lành, đưa tay xoa xoa đầu em gái. Cậu cũng là có rất nhiều chuyện cần xử lí, không có thời gian rảnh để trở về thăm ba mẹ và em gái, lần này trở về không khỏi có chút vui vẻ. Bỗng trong đầu cậu lại nhớ tới cuốn tiểu thuyết kia, bèn ghé lại tai của Lâm Anh hỏi nhỏ: "Em và
Bạch Cẩn.thế nào rồi?"
Lâm Anh lúc nãy còn đang cười tươi như hoa nháy máy mặt cô bé đã xụ xuống, ánh mắt lảng tránh, dường như không muốn trả lời. Lâm Xuyên nhìn qua liền đoán được chắc chắn là có vấn đề nên cũng tận tình mà khuyên bảo: "Tiểu Anh, nếu em và Bạch Cẩn có chuyện gì vẫn chưa nói rõ với nhau thì hãy nói hết ra đi. Đừng giấu trong lòng rồi lại tổn thương lẫn nhau."
Lâm Anh nghe xong gương mặt cũng có chút sức sống hơn, nhẹ cười cảm ơn cậu một tiếng. Lục Vũ nhàn nhã ngồi trên sofa uống trà, không thèm quan tâm cuộc nói chuyện vừa rồi của hai đứa con mình. Ngược lại là Lâm Phong, gương mặt có chút sa sầm, không nói gì mà ôm chặt lấy vợ mình ở bên. Nước mắt anh chẳng biết tại sao mà tuôn ra ào ào, nức nở với vợ mình: " Tiểu Vũ, huhu, cải thảo nhỏ của anh sắp bị heo ủi hết rồi!"
Nhóm người Lâm Xuyên lập tức hóá đá tại chỗ, nhìn Lâm Phong một thời oai phong bây giờ vừa ôm Lục Vũ vừa khóc nức nở như con nít, bọn họ thực sự có chút không tin vào mắt mình. Lục Vũ thì vẫn rất bình thản, anh nhẹ đặt tách trà xuống, liếc anh chồng của mình: "Buông em ra, bọn trẻ vẫn còn đang nhìn anh kia kìa."
Lâm Phong lại chẳng chịu nghe, càng khóc dữ dội hơn: "Huhu, cải thảo nhỏ của anh."
Lục Vũ thấy anh chồng khóc đến thảm thương thì có chút không nỡ, lúc đang định an ủi thì chợt anh khựng người lại. Lâm Phong vừa khóc vừa ôm lấy người anh nhưng bàn tay thì rất không thành thật, đang chạm vào mông của anh. Anh liếc mắt nhìn xuống, gương mặt đẹp trai của chồng anh dù đã trải qua rất nhiều năm vẫn đẹp trai như vậy, nước mắt còn đang chảy dài, nhỏ giọng nói với anh: "Hay em sinh thêm mấy đứa nữa đi, anh không muốn cải thảo nhỏ cứ thế bị heo ủi hết đâu."
Lục Vũ không nói hai lời trực tiếp đẩy Lâm Phong ra, lạnh lùng nói với anh rằng đêm nay anh ngủ trên sofa đi.
Đám người Lâm Xuyên vừa rồi còn có chút không tin vào mắt mình, hiện tại liền như đã quen mà cho Lâm Phong một ánh mắt thương cảm. Lâm Phong cũng không có quan tâm tới mấy đứa trẻ bọn họ, anh trực tiếp chạy theo vợ xin lôi.
Nhìn ba mẹ mình tình cảm như vậy, bất chợt cậu lại nhớ tới Mộc Hạc, dường như trước lúc cậu ngất đi Mộc Hạc đã xảy ra chuyện gì đó. Cậu quay ra hỏi Văn Thư: "Tiểu Thư, trước lúc tôi bị ngất, Mộc Hạc là bị sao vậy?"
Cậu vừa hỏi xong, anh em Văn Thư lập tức rơi vào khó xử, không biết nên nói như thế nào cho ổn thỏả.
Ừm, được rồi. Sau khi thông báo ở chương trước thì chỉ có một vị độc giả chọn hộ tui thôi, nói thật tui thấy khá buồn. Nhưng không sao, một người chọn cũng được, vì bạn ấy chọn phương án 2 nên tui vẫn sẽ viết thịt. Nói chứ tui còn đang tính là cắt hết H theo ý mình vì không thấy ai chọn cơ. Mà thôi kệ, dù sao cũng phải viết. Sau chương này mọi người cũng đoán được chương sau có gì rồi ha, cùng chờ chương sau với tui nha
Trịnh Khải nghe điện thoại xong, quay lại liền cảm nhận được pheromone của hắn. Phải biết mùi pheromone của alpha trong thời kì phát tình đối với alpha còn đáng sợ hơn cả áp chế cấp bậc. Pheromone càng mạnh, sự khủng khiếp mà nó mang lại với người cùng giới càng thêm đáng sợ.
Dù cho Mộc Hạc đã được cho uống thuốc ức chế nhưng suy cho cùng thuốc ức chế cũng chỉ có khả năng xoa dịu một chút ít sự khó chịu của alpha và omega trong kì phát tình mà thôi. Trịnh Khải nhíu mày, không bước vào, gã đưa tay bịt mũi, gương mặt lộ rõ sự khó chịu. Hắn đang nằm trên giường, gương mặt vốn lạnh lùng bị bao phủ bởi một tầng đỏ ửng, ánh mắt sắc bén như một con thú, nhìn chằm chằm vào gã như thể đang cảnh giác.
Trịnh Khải thấy hắn cũng chẳng có gì nghiêm trọng, vừa lùi lại vừa ghét bỏ nói: "Biết rồi, biết rồi, tôi biến đi là được. Trong mấy ngày tới tôi sẽ không tới đâu, cứ thả lỏng chút đi. Chết tiệt cái mùi pheromone của cậu..."
Gã nói xong cũng chẳng có đợi hắn ư hử cái gì, nhanh tay đóng sầm cửa lại, đi là đi luôn. Gã giúp hắn uống thuốc ức chế đã là tốt bụng lắm rồi, dù sao hắn cũng lớn tướng rồi, tự lo cho bản thân hắn đi chứ còn chờ ai lo cho nữa.
Mộc Hạc đang chịu sự dày vò của kì phát tình, ý thức cũng không được rõ ràng như bình thường. Dục vọng hắn cố gắng kiềm chế trước mặt Lâm Xuyên hiện tại không chút che đậy mà bộc lộ hết ra bên ngoài. Ánh mắt hắn bắt đầu tan rã, bắt đầu tự sinh ra ảo giác. Hắn nhìn thấy cậu đang ngồi trên người hắn, gương mặt xinh đẹp, trắng nõn ửng hồng, đôi mắt mơ màng, miệng nhỏ mấp máy. Trên người cậu chỉ khoác đúng một lớp áo sơ mi mỏng manh, cổ áo trễ xuống, lộ ra bờ vai nhỏ nhắn trắng mềm, nhìn rất đẹp mắt. Giọng nói cùng pheromone ngọt ngào mê người như một tiểu yêu tinh xinh đẹp đang câu dẫn hắn.
Cùng lúc, bên phía Lâm Xuyên. Hiện tại cậu cũng đã tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ nhìn quanh. Cậu đang ở trong một căn phòng lớn, cả căn phòng theo tông chủ đạo là màu trắng, cách bày trí rất tinh tế, gọn gàng, vừa nhìn liền biết tính cách cùng con người của chủ nhân căn phòng. Cậu ngây ra một lúc liền tỉnh táo lại, đây chẳng phải là phòng của cậu ở nhà sao? Sao cậu lại ở đây rồi? Cậu nhớ là mình chỉ vừa mới lên xe ngồi một lúc, sau đó...sau đó hình như... cậu bị ngất!?
Lâm Xuyên bật dậy khỏi giường, cứ vậy đi chân trần ra khỏi phòng, vội vàng bước xuống dưới tầng. Trong phòng khách, mọi người đã ngồi đông đủ lại với nhau, còn đang nói chuyện rất vui vẻ. Vì anh em Văn Thư học ở xa, tết này cũng không về kịp nên ở lại đây đón tết. Mà Lâm Phong cùng Lục Vũ cũng rất quý hai người, đối đãi với họ cũng như con cháu trong nhà nên bầu không khí cũng trở nên ấm cúng hơn rất nhiều.
Mấy người đang nói chuyện, thấy cậu xuống cũng nở nụ cười vui vẻ, đặc biệt là Lâm Anh, kể từ khi cậu sống cùng anh em Văn Thư, cô bé đã rất lâu chưa có gặp anh trai rồi. Lâm Anh vui vẻ chạy tới, ôm chầm lấy Lâm Xuyên không buông, vừa ôm vừa dụi đầu vào người cậu trách cứ: "Anh hai xấu, sao lại không về chơi với em. Từ lúc anh chuyển ra ngoài, đã rất lâu chưa có về nhà rồi."
Lâm Xuyên cũng gác lại sự khó hiểu của bản thân, nở nụ cười hiền lành, đưa tay xoa xoa đầu em gái. Cậu cũng là có rất nhiều chuyện cần xử lí, không có thời gian rảnh để trở về thăm ba mẹ và em gái, lần này trở về không khỏi có chút vui vẻ. Bỗng trong đầu cậu lại nhớ tới cuốn tiểu thuyết kia, bèn ghé lại tai của Lâm Anh hỏi nhỏ: "Em và
Bạch Cẩn.thế nào rồi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Anh lúc nãy còn đang cười tươi như hoa nháy máy mặt cô bé đã xụ xuống, ánh mắt lảng tránh, dường như không muốn trả lời. Lâm Xuyên nhìn qua liền đoán được chắc chắn là có vấn đề nên cũng tận tình mà khuyên bảo: "Tiểu Anh, nếu em và Bạch Cẩn có chuyện gì vẫn chưa nói rõ với nhau thì hãy nói hết ra đi. Đừng giấu trong lòng rồi lại tổn thương lẫn nhau."
Lâm Anh nghe xong gương mặt cũng có chút sức sống hơn, nhẹ cười cảm ơn cậu một tiếng. Lục Vũ nhàn nhã ngồi trên sofa uống trà, không thèm quan tâm cuộc nói chuyện vừa rồi của hai đứa con mình. Ngược lại là Lâm Phong, gương mặt có chút sa sầm, không nói gì mà ôm chặt lấy vợ mình ở bên. Nước mắt anh chẳng biết tại sao mà tuôn ra ào ào, nức nở với vợ mình: " Tiểu Vũ, huhu, cải thảo nhỏ của anh sắp bị heo ủi hết rồi!"
Nhóm người Lâm Xuyên lập tức hóá đá tại chỗ, nhìn Lâm Phong một thời oai phong bây giờ vừa ôm Lục Vũ vừa khóc nức nở như con nít, bọn họ thực sự có chút không tin vào mắt mình. Lục Vũ thì vẫn rất bình thản, anh nhẹ đặt tách trà xuống, liếc anh chồng của mình: "Buông em ra, bọn trẻ vẫn còn đang nhìn anh kia kìa."
Lâm Phong lại chẳng chịu nghe, càng khóc dữ dội hơn: "Huhu, cải thảo nhỏ của anh."
Lục Vũ thấy anh chồng khóc đến thảm thương thì có chút không nỡ, lúc đang định an ủi thì chợt anh khựng người lại. Lâm Phong vừa khóc vừa ôm lấy người anh nhưng bàn tay thì rất không thành thật, đang chạm vào mông của anh. Anh liếc mắt nhìn xuống, gương mặt đẹp trai của chồng anh dù đã trải qua rất nhiều năm vẫn đẹp trai như vậy, nước mắt còn đang chảy dài, nhỏ giọng nói với anh: "Hay em sinh thêm mấy đứa nữa đi, anh không muốn cải thảo nhỏ cứ thế bị heo ủi hết đâu."
Lục Vũ không nói hai lời trực tiếp đẩy Lâm Phong ra, lạnh lùng nói với anh rằng đêm nay anh ngủ trên sofa đi.
Đám người Lâm Xuyên vừa rồi còn có chút không tin vào mắt mình, hiện tại liền như đã quen mà cho Lâm Phong một ánh mắt thương cảm. Lâm Phong cũng không có quan tâm tới mấy đứa trẻ bọn họ, anh trực tiếp chạy theo vợ xin lôi.
Nhìn ba mẹ mình tình cảm như vậy, bất chợt cậu lại nhớ tới Mộc Hạc, dường như trước lúc cậu ngất đi Mộc Hạc đã xảy ra chuyện gì đó. Cậu quay ra hỏi Văn Thư: "Tiểu Thư, trước lúc tôi bị ngất, Mộc Hạc là bị sao vậy?"
Cậu vừa hỏi xong, anh em Văn Thư lập tức rơi vào khó xử, không biết nên nói như thế nào cho ổn thỏả.
Ừm, được rồi. Sau khi thông báo ở chương trước thì chỉ có một vị độc giả chọn hộ tui thôi, nói thật tui thấy khá buồn. Nhưng không sao, một người chọn cũng được, vì bạn ấy chọn phương án 2 nên tui vẫn sẽ viết thịt. Nói chứ tui còn đang tính là cắt hết H theo ý mình vì không thấy ai chọn cơ. Mà thôi kệ, dù sao cũng phải viết. Sau chương này mọi người cũng đoán được chương sau có gì rồi ha, cùng chờ chương sau với tui nha
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro