Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue
Chương 61
2024-09-07 04:49:37
Trịnh Khải còn định hỏi thêm lại rùng mình một cái, gã đối diện với ánh mắt sát khí đằng đằng của Mộc Hạc mà câm nín. Theo phản xạ có điều kiện sau một thời gian quen biết Mộc Hạc thì gã quyết định im lặng. Bản năng trong gã đang cảm thấy bị uy hiếp, như thể chỉ cần gã hỏi thêm một câu, ngày sau gã chết như nào cũng không rõ.
Mộc Hạc sau khi xác định Trịnh Khải sẽ không nói cái gì đó không nên thì cũng hòà hoãn hơn. Hắn cười cười dẫn cậu ra tới tận cửa: "Em muốn về nhà mà phải không, để anh đưa em về."
Lâm Xuyên nhận thấy ánh mắt của Trịnh Khải có vấn đề, suy nghĩ một hồi mới nói vọng vào trong: "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Thư Thư nhưng nếu có thể, tôi sẽ giúp anh."
Trịnh Khải nghe xong lời cậu nói, ánh mắt sáng rực lên như chứa cả ngàn sao, lấp lánh nói một tiếng thật lớn:
"Cám ơn."
Mộc Hạc thì không được vui vẻ gì cho cam, hắn đưa cậu đến cửa mà khuôn mặt vẫn bí xị cậu không muốn chú ý cũng thật khó. Cậu mới thở dài một hơi, vỗ nhẹ mấy cái lên tay hắn như trấn an. Hắn được cậu dỗ dành, ngay lập tức ném hết bất mãn ra sau đầu, ôm người thật chặt.
Mộc Hạc: "Lâm Xuyên, anh thích em, rất thích em."
Lâm Xuyên ngay tại thời điểm đó đã ngây người, mặt nhỏ đỏ ửng, nơi trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.
Cậu không nói chuyện, mặc kệ hắn muốn ôm đến bao giờ thì ôm.
Mộc Hạc không nghe được câu trả lời gương mặt thoáng có chút buồn. Hắn miễn cưỡng lắm mới có thể buông cậu ra. Ngay giây phút hắn nhìn tới cậu, gương mặt xinh đẹp vẫn chưa hết đỏ. Cậu cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hắn như lửa nóng, ngượng ngùng quay ra chỗ khác.
Hai người cứ đứng như vậy được vài phút chợt bị âm thanh sột soạt ở bụi cây cảnh gần đó thu hút. Một chú mèo con lông vàng, thân hình tròn vo, mặt cũng đáng yêu đến mức phạm quy ló đầu ra. Trên cổ của bé mèo còn đeo một bảng tên "/. (. 1 miu ~" nhìn dễ thương vô cùng. Lâm Xuyên vốn dĩ cũng rất thích động vật nhỏ, nhìn thấy bé mèo đáng yêu như vậy cậu không kìm được muốn đến nựng một chút.
Nhưng lúc cậu đến gần rồi thì chợt sững người, bên cạnh bé mèo còn có một chai nước mắm không biết bị chủ nhân vô tâm vứt đi lúc nào. Lâm Xuyên nhớ lại hồi tối hôm trước, bản thân là được nhờ đi mua đồ cho Văn Uyên, hiện tại nhìn vật kia liền nhớ tới hai người vẫn còn đang đợi mình ở nhà. Xấu hổ tới muốn độn thổ, cậu nhanh tay cầm lấy chai nước mắm hãy còn đang trên mặt đất lên, không nói một lời liền chạy vèo đi, bỏ mặc Mộc Hạc và mèo con vẫn còn ở đó.
Nhìn theo bóng lưng cậu, Mộc Hạc đưa tay xoa xoa cằm: "Em ấy có vẻ thích mày lắm, nhưng sao em ấy lại chạy nhỉ?"
Miu không biết chủ nhân của mình đang nghĩ cái gì, bé dùng bốn cái chân ngắn tũn lon ton chạy tới cạ vào chân hắn, cầu yêu thương. Mộc Hạc nhìn Miu một cái, đưa tay xách cổ bé lên, đánh giá: "Mày và em ấy cũng rất giống nhau, nhưng lại rất khác nhau, mày còn chẳng đáng yêu bằng em ấy."
Miu không hiểu chủ nhân bé đang chê bé mà kêu lên một tiếng "Meo~" rồi ngoan ngoãn để hắn xách vào nhà.
Lâm Xuyên chạy về tới nhà mà mặt vẫn còn đỏ bừng, hiện tại cũng không biết làm sao đối mặt với Văn Thư và
Văn Uyên. Cậu đứng loay hoay một hồi, quyết định có chuyện gì thì vào nhà trước rồi tính. Lấy dũng khí xong, cậu bắt đầu ấn mở mật khẩu.
Khi số cuối cùng được nhập, một tiếng báo lỗi vang lên. Lâm Xuyên khó hiểu nhìn ngó lại, đúng là nhà của bọn cậu thật mà, đâu có nhầm đâu. Cậu thử lại lần nữa vẫn là tiếng báo lỗi, cậu khó hiểu, cứ nghĩ do mình bấm nhanh quá lộn số nên cậu cẩn thận bấm từng số một, không ngoài dự đoán, lần nữa tiếng báo lỗi lại vang lên.
Đương lúc cậu đang xoắn suýt hết cả lên, một tiếng "lạch cạch" từ phía trong phát ra. Cậu mừng rõ, đang định nói cám ơn, thì ngay lúc đó, một xô nước từ phía cửa hắt tới. "Ào" một tiếng, quần áo cậu mới thay cách đây không lâu đã ướt nhẹp. Mới đầu năm, dù là mùa xuân thì tiết trời tại đây vẫn còn chút dư vị của mùa đông, hơi lạnh vẫn còn loanh quanh ở khắp nơi. Bị một xô nước lạnh tạt vào người giữa tiết trời như vậy, muốn không bị cảm hình như cũng hơi khó.
Văn Uyên hắt nước xong, còn đang định chửi thì nhận ra người bị mình hắt nước là cậu. Cái xô trên tay cô rơi cái
"Bộp" xuống đất, vội vàng chạy tới xem cậu còn ổn hay không.
Văn Uyên: "Lâm... Lâm Xuyên, xin lỗi, em không biết là anh, anh mau vào nhà tắm đi. Ở ngoài này bị cảm mất."
Văn Thư nghe tiếng động ngoài cửa cũng đi ra, nhìn thấy cậu đang ướt sũng cả người cùng em gái đang đi vào nhà thì hơi khựng người. Liếc mắt ra phía sau họ, nó nhìn thấy cái xô đầy tội lỗi đang lăn lóc trước cửa, cảm xúc lại lần nữa thay đổi chóng mặt.
Nó đưa tay day day thái dương nhắc nhở: "Có nước nóng sẵn đó. Cậu tắm nhanh rồi ra, tôi đi pha cho cậu cốc sữa nóng."
Lâm Xuyên nhìn nó cười cười: "Cảm ơn ông nhiều lắm, Thư Thư."
Văn Thư xùy một tiếng, nụ cười ngọt ngào tưởng trừng như đã mất bồng nhiên lại trở lại. Trông nó cười lên cũng rất xinh đẹp đó chứ.
Mộc Hạc sau khi xác định Trịnh Khải sẽ không nói cái gì đó không nên thì cũng hòà hoãn hơn. Hắn cười cười dẫn cậu ra tới tận cửa: "Em muốn về nhà mà phải không, để anh đưa em về."
Lâm Xuyên nhận thấy ánh mắt của Trịnh Khải có vấn đề, suy nghĩ một hồi mới nói vọng vào trong: "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Thư Thư nhưng nếu có thể, tôi sẽ giúp anh."
Trịnh Khải nghe xong lời cậu nói, ánh mắt sáng rực lên như chứa cả ngàn sao, lấp lánh nói một tiếng thật lớn:
"Cám ơn."
Mộc Hạc thì không được vui vẻ gì cho cam, hắn đưa cậu đến cửa mà khuôn mặt vẫn bí xị cậu không muốn chú ý cũng thật khó. Cậu mới thở dài một hơi, vỗ nhẹ mấy cái lên tay hắn như trấn an. Hắn được cậu dỗ dành, ngay lập tức ném hết bất mãn ra sau đầu, ôm người thật chặt.
Mộc Hạc: "Lâm Xuyên, anh thích em, rất thích em."
Lâm Xuyên ngay tại thời điểm đó đã ngây người, mặt nhỏ đỏ ửng, nơi trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.
Cậu không nói chuyện, mặc kệ hắn muốn ôm đến bao giờ thì ôm.
Mộc Hạc không nghe được câu trả lời gương mặt thoáng có chút buồn. Hắn miễn cưỡng lắm mới có thể buông cậu ra. Ngay giây phút hắn nhìn tới cậu, gương mặt xinh đẹp vẫn chưa hết đỏ. Cậu cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hắn như lửa nóng, ngượng ngùng quay ra chỗ khác.
Hai người cứ đứng như vậy được vài phút chợt bị âm thanh sột soạt ở bụi cây cảnh gần đó thu hút. Một chú mèo con lông vàng, thân hình tròn vo, mặt cũng đáng yêu đến mức phạm quy ló đầu ra. Trên cổ của bé mèo còn đeo một bảng tên "/. (. 1 miu ~" nhìn dễ thương vô cùng. Lâm Xuyên vốn dĩ cũng rất thích động vật nhỏ, nhìn thấy bé mèo đáng yêu như vậy cậu không kìm được muốn đến nựng một chút.
Nhưng lúc cậu đến gần rồi thì chợt sững người, bên cạnh bé mèo còn có một chai nước mắm không biết bị chủ nhân vô tâm vứt đi lúc nào. Lâm Xuyên nhớ lại hồi tối hôm trước, bản thân là được nhờ đi mua đồ cho Văn Uyên, hiện tại nhìn vật kia liền nhớ tới hai người vẫn còn đang đợi mình ở nhà. Xấu hổ tới muốn độn thổ, cậu nhanh tay cầm lấy chai nước mắm hãy còn đang trên mặt đất lên, không nói một lời liền chạy vèo đi, bỏ mặc Mộc Hạc và mèo con vẫn còn ở đó.
Nhìn theo bóng lưng cậu, Mộc Hạc đưa tay xoa xoa cằm: "Em ấy có vẻ thích mày lắm, nhưng sao em ấy lại chạy nhỉ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miu không biết chủ nhân của mình đang nghĩ cái gì, bé dùng bốn cái chân ngắn tũn lon ton chạy tới cạ vào chân hắn, cầu yêu thương. Mộc Hạc nhìn Miu một cái, đưa tay xách cổ bé lên, đánh giá: "Mày và em ấy cũng rất giống nhau, nhưng lại rất khác nhau, mày còn chẳng đáng yêu bằng em ấy."
Miu không hiểu chủ nhân bé đang chê bé mà kêu lên một tiếng "Meo~" rồi ngoan ngoãn để hắn xách vào nhà.
Lâm Xuyên chạy về tới nhà mà mặt vẫn còn đỏ bừng, hiện tại cũng không biết làm sao đối mặt với Văn Thư và
Văn Uyên. Cậu đứng loay hoay một hồi, quyết định có chuyện gì thì vào nhà trước rồi tính. Lấy dũng khí xong, cậu bắt đầu ấn mở mật khẩu.
Khi số cuối cùng được nhập, một tiếng báo lỗi vang lên. Lâm Xuyên khó hiểu nhìn ngó lại, đúng là nhà của bọn cậu thật mà, đâu có nhầm đâu. Cậu thử lại lần nữa vẫn là tiếng báo lỗi, cậu khó hiểu, cứ nghĩ do mình bấm nhanh quá lộn số nên cậu cẩn thận bấm từng số một, không ngoài dự đoán, lần nữa tiếng báo lỗi lại vang lên.
Đương lúc cậu đang xoắn suýt hết cả lên, một tiếng "lạch cạch" từ phía trong phát ra. Cậu mừng rõ, đang định nói cám ơn, thì ngay lúc đó, một xô nước từ phía cửa hắt tới. "Ào" một tiếng, quần áo cậu mới thay cách đây không lâu đã ướt nhẹp. Mới đầu năm, dù là mùa xuân thì tiết trời tại đây vẫn còn chút dư vị của mùa đông, hơi lạnh vẫn còn loanh quanh ở khắp nơi. Bị một xô nước lạnh tạt vào người giữa tiết trời như vậy, muốn không bị cảm hình như cũng hơi khó.
Văn Uyên hắt nước xong, còn đang định chửi thì nhận ra người bị mình hắt nước là cậu. Cái xô trên tay cô rơi cái
"Bộp" xuống đất, vội vàng chạy tới xem cậu còn ổn hay không.
Văn Uyên: "Lâm... Lâm Xuyên, xin lỗi, em không biết là anh, anh mau vào nhà tắm đi. Ở ngoài này bị cảm mất."
Văn Thư nghe tiếng động ngoài cửa cũng đi ra, nhìn thấy cậu đang ướt sũng cả người cùng em gái đang đi vào nhà thì hơi khựng người. Liếc mắt ra phía sau họ, nó nhìn thấy cái xô đầy tội lỗi đang lăn lóc trước cửa, cảm xúc lại lần nữa thay đổi chóng mặt.
Nó đưa tay day day thái dương nhắc nhở: "Có nước nóng sẵn đó. Cậu tắm nhanh rồi ra, tôi đi pha cho cậu cốc sữa nóng."
Lâm Xuyên nhìn nó cười cười: "Cảm ơn ông nhiều lắm, Thư Thư."
Văn Thư xùy một tiếng, nụ cười ngọt ngào tưởng trừng như đã mất bồng nhiên lại trở lại. Trông nó cười lên cũng rất xinh đẹp đó chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro