Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue
Chương 65
2024-09-07 04:49:37
Sau phút sững sờ, Văn Thư mới hoàn hồn lại hỏi cô bé: "Tiểu Anh, sao đột nhiên em lại tới đây?"
Lâm Anh vui vẻ cười một cái: "Em được anh Bạch Cẩn dắt tới đây chơi, anh ấy có chút chuyện về trường cũ đó ạ."
Văn Thư biết Bạch Cẩn, từ lúc quen biết với anh em Lâm Xuyên thì nó đã biết rồi. Nó nhìn quanh một cái, không nhìn thấy người đâu thì nghi hoặc: "Anh ta không ở cạnh em sao?"
Lâm Anh thành thật trả lời: "Không có, anh ấy đi có việc rồi, bảo em là đứng đây đợi anh ấy đó."
"Nhưng mà em thấy anh đang chạy đi đâu ấy nên muốn tới chào hỏi chút."
Đúng lúc hai người đang nói chuyện Bạch Cẩn không biết từ đâu xuất hiện, còn rất cẩn thận giúp hai người đứng xa một chút. Văn Thư đã quen với kiểu hành động này của anh ta, nó cười gượng một cái, biết ý lùi lại một chút.
Bạch Cẩn rất kiệm lời nói, anh nhìn nó rồi gật đầu, coi như là chào hỏi. Văn Thư cũng rất dễ tính, nó nở nụ cười đáp lại lời chào hỏi qua loa.
Trịnh Khải đuổi tới phía sau, nhìn thấy nó đang cười với một alpha lạ mặt, máu nóng trực tiếp chạy thẳng lên não, hủ dấm lâu ngày bị gã đạp đổ. Gã không nói câu gì, vọt thẳng tới chỗ ba người đang đứng, ôm trọn nó vào lòng, lùi ra cả mét. Văn Thư đột ngột bị ôm đi mà ngơ ngác, tới khi kịp nhận thức thì nó đã ở trong vòng tay của Trịnh Khải rồi, muốn thoát cũng không được.
Lâm Xuyên lúc này không biết lấy đâu ra bỏng ngô, rất thong thả đi tới từ phía sau, nhìn một khung cảnh trước mắt cũng không khỏi có chút hứng thú. Lâm Anh nhìn thấy anh trai, giây trước còn đang ngọt ngào cười với Bạch Cẩn, giây sau đã chạy tới bên anh trai mình như bé cún nhỏ. Lâm Xuyên thấy em gái đột nhiên xuất hiện tại trường mình thì không khỏi bất ngờ.
Lâm Xuyên: "Sao em lại ở đây? Hôm nay còn không đi học sao?"
Lâm Anh ngoan như chú cún con, bám víu lấy anh trai mình cười ngốc: "Hôm nay em được nghỉ, nên anh Bạch Cẩn dẫn em đi chơi."
Lâm Xuyên nghe thấy còn có Bạch Cẩn mới ngẩng đầu lên. Một người đàn ông chững chạc, mái tóc đen được vuốt gọn, bộ vest trên người cũng rất trang trọng, nhìn qua liền biết rất mắc tiền. Lâm Xuyên đã lâu không gặp vị em rể này, rất có tâm trạng cười với anh một cái.
Nhưng trái ngược với sự nhiệt tình của cậu, Bạch Cấn lại rất khó chịu. Dù biết Lâm Xuyên là omega, cũng là anh trai ruột thịt của Lâm Anh nhưng anh ta vẫn rất khó chịu đối với Lâm Xuyên, nói đúng hơn là rất ghét cậu. Anh ta không chịu được việc Lâm Anh không chú ý tới mình. Lại còn cùng người khác vui cười như vậy, từ nhỏ anh ta đã ghét cậu rồi, vì chính cậu là người thu hút sự chú ý của Lâm Anh, khiến cô không còn chú ý tới anh ta nữa. &°
Lâm Xuyên không nhận ra bản thân bị ghét, cậu nhìn thấy ánh mắt cứ dán chặt vào người Lâm Anh của anh ta mà trong lòng không khỏi tung hoa. Biết làm sao bây giờ, đôi uyên ương trẻ mà cậu đẩy thuyền đang vô cùng thuận lợi nha. Chỉ là quá trình diễn biến hơi sai một chút.
Đột nhiên Lâm Anh kéo kéo anh trai hỏi nhỏ: "Anh ơi, anh trai kia là ai vậy ạ?"
Nhìn theo hướng mắt Lâm Anh, cậu liền nhìn thấy Văn Thư đang cắn một cái vào tay của Trịnh Khải với vẻ mặt tức giận, còn gã thì như thẳng dở cười rất vui vẻ. Nhìn cũng đủ nhiều, cậu quay ra nói nhỏ với Lâm Anh: "Anh ta là
Trịnh Khải, là người theo đuổi anh Văn Thư của em đấy. Cp của họ, anh đẩy thuyền."
Lâm Anh ồ lên một tiếng mới chợt ng ra, không phải Trịnh Khải là tên khốn đã khiến Văn Thư bị tâm lí năng đợt trước sao. Cô bé đang định xông tới cứu giúp Văn Thư lại được Lâm Xuyên nhanh chóng cản lại. Vẻ mặt cô bé tràn đầy khó hiểu nhìn anh trai, lại nhìn tới Trịnh Khải đang yêu chiều ôm ấp Văn Thư bên kia, ánh mắt cô bé mờ mịt hẳn.
Lâm Xuyên cười một tiếng, giải thích đơn giản qua mối quan hệ hiện tại của hai người. Lâm Anh bây giờ mới hiểu, cô bé đi tới trước mặt Trịnh Khải, không nói một lời kéo kéo tay Văn Thư. Trịnh Khải đương nhiên không thích việc này, gã ôm chặt lấy nó, còn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn omega trước mặt. Thấy Lâm Anh bị làm khó, Bạch Cẩn cũng đen mặt bước tới bên cạnh cô bé. Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Cậu không hiểu sao đột nhiên lại xảy ra tình huống này, vội vội vàng vàng tới hòà hoãn tình hình. Cậu chỉ sợ nếu cậu chậm chân, một lát nữa hai người kia liền một lời không hợp liền đánh nhau. Sau một lúc cố gắng, cuối cùng tình hình cũng đã hòà hoãn hơn, mặc dù tình hình nhìn có vẻ không ổn nhưng qua con mắt của mấy người xung quanh lại là bọn họ đang vui đùa với nhau.
Bọn họ đứng một bên "vui vẻ cười đùa" mà chẳng để ý thấy ánh mắt của mấy người xung quanh vẫn vô tình mà cố ý liếc nhìn bọn họ. Cũng không thể trách ai cả, do giá trị nhan sắc của bọn họ đều rất cao, cùng với người đẹp đứng chung với nhau, vui vui vẻ vẻ, hòà thuận đầm ấm, khung cảnh này, thực sự là quá bổ mắt.
Lúc sau, Văn Uyên và Mộc Hạc cũng tới góp vui. Một khung cảnh, ba cặp yêu nhau, Văn Uyên đột nhiên cảm thấy bản thân dư thừa rồi. Cô rất muốn nói với họ một câu tem tém lại nhưng cẩu độc thân như cô thì có quyền gì lên tiếng cơ chứ. Rất hiếm khi mấy người bọn họ cùng nhau xuất hiện tại một chỗ, Lâm Anh vui vẻ rủ mấy người đi chơi.
Đương nhiên, lời đề nghị này của cô bé được mọi người hưởng ứng rất nhiệt tình. Đám người đi chơi tới gần chiều mới cùng nhau đi ăn tối. Lúc tan tầm, Lâm Xuyên đột nhiên nhớ ra bản thân có buối học tối, cậu mới vội vàng nói lời tạm biệt với bọn họ rồi rời đi. Mộc Hạc muốn đi theo lại bị cậu kiên quyết lắc đầu từ chối.
Lâm Xuyên: "Anh cứ chơi với mọi người đi, lúc về em sẽ báo cho anh sau, nha?"
Lần đầu tiên được Lâm Xuyên làm nũng, Mộc Hạc đương nhiên gật đầu cái rụp, còn không quên dặn dò cậu cẩn thận, chú ý đủ thứ, y như một người cha đang lo lắng cho con trai vậy.
Lâm Xuyên cười cười, cầm lấy bàn tay to lớn của hắn, hôn cái chụt lên mu bàn tay hắn rồi rời đi trước cái nhìn ngỡ ngàng của mấy người xung quanh. Mộc Hạc thì ngẩn người đứng ngu tại chỗ.
Lúc cậu tới phòng học, tiết học cũng đã bắt đầu được một lúc, may mắn vẫn chưa bỏ lỡ mấy thứ quan trọng. Cậu thở phào một hơi, ngồi xuống ghế dài, bắt đầu nghiêm túc học tập.
20:30, tiết học kết thúc.
Lâm Xuyên vươn người một cái, thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy. Ngồi học hai tiếng khiến mông cậu ê luôn rồi. Lúc cậu định rời đi, đột nhiên có cánh tay ai đó túm lấy cậu.
Lâm Xuyên giật mình một cái nhìn qua, liền thấy Vinh Thần đầu tóc bị rối tung lên, mặt đỏ thờ dốc. Anh ta đứt quãng nói với cậu: "Từ...ha, ha...em...đợi anh chút... Ha, ha chúng ta, nói chuyện....chút đi."
Lâm Xuyên cũng không vội cái gì, cùng anh ta nói chuyện một chút cũng không sao liền đồng ý. Hai người liền đi tới khuôn viên trường, ánh trăng trên cao đã tỏả sáng, mấy phòng học còn sáng đèn cũng chỉ còn lại lác đác. Đợi tới khi Vinh Thần lấy lại được hơi thở bình thường cậu mới lên tiếng hỏi.
Lâm Xuyên: "Anh muốn nói chuyện gì với em?"
Vinh Thần do dự một lúc, mới lấy hết can đảm nói: "Lâm Xuyên, anh thích em, dù biết em không có tình cảm với anh nhưng anh vẫn thích em, xin em...hãy cho anh một cơ hội, nhé?"
Lâm Xuyên bị tỏ tình một cách đột ngột cũng đứng hình mất mấy giây, cậu ho khan một tiếng: "Khụ, xin lỗi, em từng nói với anh rồi, em không thích anh, em có người mình thích rồi."
Vinh Thần không tin, anh ta cầm lấy tay cậu, kéo cậu vào lòng ôm chặt. Lâm Xuyên nhíu mày khó chịu, cậu đẩy anh ta ra nhưng sức lực anh ta lại lớn hơn cậu, cậu đẩy thế nào anh ta cũng không chịu buông.
Cậu gằn giọng: "Đàn anh, xin anh buông em ra."
Vinh Thần một hai không nghe, còn liên mồm kêu: "Anh thích em, Tiểu Xuyên, cho anh một cơ hội thôi."
Lâm Xuyên khó chịu đến đỉnh điểm, từ sâu trong lòng cậu dâng lên sự ghê tởm đối với hành động của Vinh Thần.
Cậu đẩy không được thì cậu đấm, Lâm Xuyên nắm tay, không do dự đấm cho Vinh Thần mấy cái.
Nhưng sức chịu đựng của anh ta cũng rất ghê gớm, bị cậu đấm cũng không chịu buông tay. Phải biết Lâm Phong và Lục Vũ đã cho cậu học võ từ nhỏ để có thể phòng vệ lúc họ không thể bảo vệ cậu. Một cú đấm của cậu cũng phải mạnh hơn beta rất rất nhiều, còn chưa nói hiện tại cậu lại phân hóa thành omega mà chính cậu cũng chưa biết.
Vinh Thần bị giáng mấy cú đấm vào lưng cùng với một cú vào eo, nhíu mày bắt đầu thấy đau nhưng anh ta không tỏ ra đau đớn gì. Ngược lại còn khẽ thả ra một chút không gian, nâng cằm cậu lên. Gương mặt xinh đẹp của cậu được ánh đèn từ phòng học hắt tới cùng ánh sáng mờ ảo của vầng trăng đang treo trên cao, vốn đẹp lại càng thêm quyến rũ. Vinh Thần nhịn không được, từ từ cúi xuống, muốn hôn cậu.
Lâm Anh vui vẻ cười một cái: "Em được anh Bạch Cẩn dắt tới đây chơi, anh ấy có chút chuyện về trường cũ đó ạ."
Văn Thư biết Bạch Cẩn, từ lúc quen biết với anh em Lâm Xuyên thì nó đã biết rồi. Nó nhìn quanh một cái, không nhìn thấy người đâu thì nghi hoặc: "Anh ta không ở cạnh em sao?"
Lâm Anh thành thật trả lời: "Không có, anh ấy đi có việc rồi, bảo em là đứng đây đợi anh ấy đó."
"Nhưng mà em thấy anh đang chạy đi đâu ấy nên muốn tới chào hỏi chút."
Đúng lúc hai người đang nói chuyện Bạch Cẩn không biết từ đâu xuất hiện, còn rất cẩn thận giúp hai người đứng xa một chút. Văn Thư đã quen với kiểu hành động này của anh ta, nó cười gượng một cái, biết ý lùi lại một chút.
Bạch Cẩn rất kiệm lời nói, anh nhìn nó rồi gật đầu, coi như là chào hỏi. Văn Thư cũng rất dễ tính, nó nở nụ cười đáp lại lời chào hỏi qua loa.
Trịnh Khải đuổi tới phía sau, nhìn thấy nó đang cười với một alpha lạ mặt, máu nóng trực tiếp chạy thẳng lên não, hủ dấm lâu ngày bị gã đạp đổ. Gã không nói câu gì, vọt thẳng tới chỗ ba người đang đứng, ôm trọn nó vào lòng, lùi ra cả mét. Văn Thư đột ngột bị ôm đi mà ngơ ngác, tới khi kịp nhận thức thì nó đã ở trong vòng tay của Trịnh Khải rồi, muốn thoát cũng không được.
Lâm Xuyên lúc này không biết lấy đâu ra bỏng ngô, rất thong thả đi tới từ phía sau, nhìn một khung cảnh trước mắt cũng không khỏi có chút hứng thú. Lâm Anh nhìn thấy anh trai, giây trước còn đang ngọt ngào cười với Bạch Cẩn, giây sau đã chạy tới bên anh trai mình như bé cún nhỏ. Lâm Xuyên thấy em gái đột nhiên xuất hiện tại trường mình thì không khỏi bất ngờ.
Lâm Xuyên: "Sao em lại ở đây? Hôm nay còn không đi học sao?"
Lâm Anh ngoan như chú cún con, bám víu lấy anh trai mình cười ngốc: "Hôm nay em được nghỉ, nên anh Bạch Cẩn dẫn em đi chơi."
Lâm Xuyên nghe thấy còn có Bạch Cẩn mới ngẩng đầu lên. Một người đàn ông chững chạc, mái tóc đen được vuốt gọn, bộ vest trên người cũng rất trang trọng, nhìn qua liền biết rất mắc tiền. Lâm Xuyên đã lâu không gặp vị em rể này, rất có tâm trạng cười với anh một cái.
Nhưng trái ngược với sự nhiệt tình của cậu, Bạch Cấn lại rất khó chịu. Dù biết Lâm Xuyên là omega, cũng là anh trai ruột thịt của Lâm Anh nhưng anh ta vẫn rất khó chịu đối với Lâm Xuyên, nói đúng hơn là rất ghét cậu. Anh ta không chịu được việc Lâm Anh không chú ý tới mình. Lại còn cùng người khác vui cười như vậy, từ nhỏ anh ta đã ghét cậu rồi, vì chính cậu là người thu hút sự chú ý của Lâm Anh, khiến cô không còn chú ý tới anh ta nữa. &°
Lâm Xuyên không nhận ra bản thân bị ghét, cậu nhìn thấy ánh mắt cứ dán chặt vào người Lâm Anh của anh ta mà trong lòng không khỏi tung hoa. Biết làm sao bây giờ, đôi uyên ương trẻ mà cậu đẩy thuyền đang vô cùng thuận lợi nha. Chỉ là quá trình diễn biến hơi sai một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên Lâm Anh kéo kéo anh trai hỏi nhỏ: "Anh ơi, anh trai kia là ai vậy ạ?"
Nhìn theo hướng mắt Lâm Anh, cậu liền nhìn thấy Văn Thư đang cắn một cái vào tay của Trịnh Khải với vẻ mặt tức giận, còn gã thì như thẳng dở cười rất vui vẻ. Nhìn cũng đủ nhiều, cậu quay ra nói nhỏ với Lâm Anh: "Anh ta là
Trịnh Khải, là người theo đuổi anh Văn Thư của em đấy. Cp của họ, anh đẩy thuyền."
Lâm Anh ồ lên một tiếng mới chợt ng ra, không phải Trịnh Khải là tên khốn đã khiến Văn Thư bị tâm lí năng đợt trước sao. Cô bé đang định xông tới cứu giúp Văn Thư lại được Lâm Xuyên nhanh chóng cản lại. Vẻ mặt cô bé tràn đầy khó hiểu nhìn anh trai, lại nhìn tới Trịnh Khải đang yêu chiều ôm ấp Văn Thư bên kia, ánh mắt cô bé mờ mịt hẳn.
Lâm Xuyên cười một tiếng, giải thích đơn giản qua mối quan hệ hiện tại của hai người. Lâm Anh bây giờ mới hiểu, cô bé đi tới trước mặt Trịnh Khải, không nói một lời kéo kéo tay Văn Thư. Trịnh Khải đương nhiên không thích việc này, gã ôm chặt lấy nó, còn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn omega trước mặt. Thấy Lâm Anh bị làm khó, Bạch Cẩn cũng đen mặt bước tới bên cạnh cô bé. Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Cậu không hiểu sao đột nhiên lại xảy ra tình huống này, vội vội vàng vàng tới hòà hoãn tình hình. Cậu chỉ sợ nếu cậu chậm chân, một lát nữa hai người kia liền một lời không hợp liền đánh nhau. Sau một lúc cố gắng, cuối cùng tình hình cũng đã hòà hoãn hơn, mặc dù tình hình nhìn có vẻ không ổn nhưng qua con mắt của mấy người xung quanh lại là bọn họ đang vui đùa với nhau.
Bọn họ đứng một bên "vui vẻ cười đùa" mà chẳng để ý thấy ánh mắt của mấy người xung quanh vẫn vô tình mà cố ý liếc nhìn bọn họ. Cũng không thể trách ai cả, do giá trị nhan sắc của bọn họ đều rất cao, cùng với người đẹp đứng chung với nhau, vui vui vẻ vẻ, hòà thuận đầm ấm, khung cảnh này, thực sự là quá bổ mắt.
Lúc sau, Văn Uyên và Mộc Hạc cũng tới góp vui. Một khung cảnh, ba cặp yêu nhau, Văn Uyên đột nhiên cảm thấy bản thân dư thừa rồi. Cô rất muốn nói với họ một câu tem tém lại nhưng cẩu độc thân như cô thì có quyền gì lên tiếng cơ chứ. Rất hiếm khi mấy người bọn họ cùng nhau xuất hiện tại một chỗ, Lâm Anh vui vẻ rủ mấy người đi chơi.
Đương nhiên, lời đề nghị này của cô bé được mọi người hưởng ứng rất nhiệt tình. Đám người đi chơi tới gần chiều mới cùng nhau đi ăn tối. Lúc tan tầm, Lâm Xuyên đột nhiên nhớ ra bản thân có buối học tối, cậu mới vội vàng nói lời tạm biệt với bọn họ rồi rời đi. Mộc Hạc muốn đi theo lại bị cậu kiên quyết lắc đầu từ chối.
Lâm Xuyên: "Anh cứ chơi với mọi người đi, lúc về em sẽ báo cho anh sau, nha?"
Lần đầu tiên được Lâm Xuyên làm nũng, Mộc Hạc đương nhiên gật đầu cái rụp, còn không quên dặn dò cậu cẩn thận, chú ý đủ thứ, y như một người cha đang lo lắng cho con trai vậy.
Lâm Xuyên cười cười, cầm lấy bàn tay to lớn của hắn, hôn cái chụt lên mu bàn tay hắn rồi rời đi trước cái nhìn ngỡ ngàng của mấy người xung quanh. Mộc Hạc thì ngẩn người đứng ngu tại chỗ.
Lúc cậu tới phòng học, tiết học cũng đã bắt đầu được một lúc, may mắn vẫn chưa bỏ lỡ mấy thứ quan trọng. Cậu thở phào một hơi, ngồi xuống ghế dài, bắt đầu nghiêm túc học tập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
20:30, tiết học kết thúc.
Lâm Xuyên vươn người một cái, thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy. Ngồi học hai tiếng khiến mông cậu ê luôn rồi. Lúc cậu định rời đi, đột nhiên có cánh tay ai đó túm lấy cậu.
Lâm Xuyên giật mình một cái nhìn qua, liền thấy Vinh Thần đầu tóc bị rối tung lên, mặt đỏ thờ dốc. Anh ta đứt quãng nói với cậu: "Từ...ha, ha...em...đợi anh chút... Ha, ha chúng ta, nói chuyện....chút đi."
Lâm Xuyên cũng không vội cái gì, cùng anh ta nói chuyện một chút cũng không sao liền đồng ý. Hai người liền đi tới khuôn viên trường, ánh trăng trên cao đã tỏả sáng, mấy phòng học còn sáng đèn cũng chỉ còn lại lác đác. Đợi tới khi Vinh Thần lấy lại được hơi thở bình thường cậu mới lên tiếng hỏi.
Lâm Xuyên: "Anh muốn nói chuyện gì với em?"
Vinh Thần do dự một lúc, mới lấy hết can đảm nói: "Lâm Xuyên, anh thích em, dù biết em không có tình cảm với anh nhưng anh vẫn thích em, xin em...hãy cho anh một cơ hội, nhé?"
Lâm Xuyên bị tỏ tình một cách đột ngột cũng đứng hình mất mấy giây, cậu ho khan một tiếng: "Khụ, xin lỗi, em từng nói với anh rồi, em không thích anh, em có người mình thích rồi."
Vinh Thần không tin, anh ta cầm lấy tay cậu, kéo cậu vào lòng ôm chặt. Lâm Xuyên nhíu mày khó chịu, cậu đẩy anh ta ra nhưng sức lực anh ta lại lớn hơn cậu, cậu đẩy thế nào anh ta cũng không chịu buông.
Cậu gằn giọng: "Đàn anh, xin anh buông em ra."
Vinh Thần một hai không nghe, còn liên mồm kêu: "Anh thích em, Tiểu Xuyên, cho anh một cơ hội thôi."
Lâm Xuyên khó chịu đến đỉnh điểm, từ sâu trong lòng cậu dâng lên sự ghê tởm đối với hành động của Vinh Thần.
Cậu đẩy không được thì cậu đấm, Lâm Xuyên nắm tay, không do dự đấm cho Vinh Thần mấy cái.
Nhưng sức chịu đựng của anh ta cũng rất ghê gớm, bị cậu đấm cũng không chịu buông tay. Phải biết Lâm Phong và Lục Vũ đã cho cậu học võ từ nhỏ để có thể phòng vệ lúc họ không thể bảo vệ cậu. Một cú đấm của cậu cũng phải mạnh hơn beta rất rất nhiều, còn chưa nói hiện tại cậu lại phân hóa thành omega mà chính cậu cũng chưa biết.
Vinh Thần bị giáng mấy cú đấm vào lưng cùng với một cú vào eo, nhíu mày bắt đầu thấy đau nhưng anh ta không tỏ ra đau đớn gì. Ngược lại còn khẽ thả ra một chút không gian, nâng cằm cậu lên. Gương mặt xinh đẹp của cậu được ánh đèn từ phòng học hắt tới cùng ánh sáng mờ ảo của vầng trăng đang treo trên cao, vốn đẹp lại càng thêm quyến rũ. Vinh Thần nhịn không được, từ từ cúi xuống, muốn hôn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro