Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue
Chương 81
2024-09-07 04:49:37
Căn phòng rộng lớn được trang hoàng vô cùng tinh tế, phần nào toát lên được phong cách của chủ nhà. Ánh sáng từ đèn chùm trên cao rọi xuống, rơi trên người những người đang ngồi trên ghế. Nhóm người ngồi quanh một cái bàn lớn, được điêu khắc tỉ mỉ, phần kính bóng loáng phản chiếu những khuôn mặt đang trầm xuống.
Lục Vũ có lẽ là người bình tĩnh nhất trong nhóm người. Anh không khóc, không thất thần, tay vẫn liên tục gõ lạch cạch trên máy tính. Khuôn mặt mềm mại hiện lên sự nghiêm túc không hề khó gặp những lúc anh làm việc.
Không khí trong phòng trầm lặng, ngoài những tiếng lạch cạch khi Lục Vũ gõ phím ra thì hoàn toàn chẳng còn nghe được tiếng nào khác. Một tiếng chuông điện thoại vang lên, tất cả ánh mắt trong phòng cùng lúc đổ dồn vào chiếc điện thoại đang đặt ở trên bàn. Mộc Hạc không chút chần chừ mà nhấc máy.
Giọng nói của thư kí vang lên: "Mộc tổng, chúng tôi phát hiện vào 10 phút trước, định vị của Lâm thiếu gia di chuyển về phía Tây của thành phố nhưng khi tới qua một đoạn sông thì đã dừng liên kết."
Mộc Hạc im lặng, ngay cả tiếng gõ bàn phím của Lục Vũ cũng dừng hẳn, toàn bộ tập trung vào chiếc điện thoại đang mở loa trên mặt bàn. Bầu không khí so với 1 phút vừa rồi còn nặng nề hơn gấp mấy lần.
Mộc Hạc lạnh lùng nhìn màn hình điện thoại: "Điều tra định vị ẩn của em ấy đi."
Thư kí kính nghiệp không dài dòng, trực tiếp trả lời: "Rõ."
Điện thoại vừa ngắt, Lục Vũ đã lên tiếng: "Định vị của thằng bé đang không ngừng thay đổi."
Lâm Anh lập tức sốt ruột: "Liệu bây giờ điều xe tới chỗ anh hai còn kịp không ạ?"
"Không kịp, hiện tại dù có phóng xe tốt đa thì tới nơi cũng không bắt kịp được anh trai con." Lục Vũ nặng nề nói.
Mộc Hạc bất chợt lên tiếng: "Vậy dùng máy bay tư nhân của con đi."
Lâm Phong đang nhìn vào màn hình máy tính lập tức trừng mắt: "Khoan đã, định vị của thằng bé dừng lại rồi."
Văn Uyên cùng Văn Thư chúi đầu lại nhìn, Lục Vũ liền phóng to nơi định vị đang dừng lại, định vị hiển thị đang dừng ở vị trí một dòng sông nhỏ. Anh nhíu chặt mày, bấm máy gọi đi. Nhạc chuông vang lên hai tiếng, đầu bên kia đã được kết nối.
"Điều tra nơi định vị của tiểu Xuyên đang dừng lại ngay lập tức, tra xem có ai đã đi qua cung đường này trong tối nay hay chưa."
Âm thanh bên kia vang lên một tiếng, anh lập tức cúp máy. Trong phòng không khí nặng nề, lại có chút hỗn loạn, không ai trong phòng biết, cách đó không xa, một cánh cửa đang khép hờ, lộ ra một đôi mắt đang nhìn chăm chăm về hướng này. Xác định được mọi chuyện vẫn ổn, đôi mắt kia mới thu lại, cánh cửa được cẩn thận đóng lại.
Một người phụ nữ có phần đứng tuổi, tóc búi sau đầu, mặc đồng phục người hầu rút điện thoại, bấm gọi vào một số máy. Hồi chuông vang mấy lần, thì người bên kia mới chậm chạp nhấc máy. Người phụ nữ không đợi người bên kia lên tiếng đã nhanh chóng báo tin: "Thiếu gia, chuyện ngài nhờ tôi đã hoàn thành, về phần tiền công của tôi...
Người phụ nữ còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã mất kiên nhẫn trả lời: "Tôi đã chuyển khoản cho bà rồi, tụ mà kiểm tra đi. Biết điều gì nên nói và không nên nói rồi chứ."
Người phụ nữ vui sướng nở nụ cười, vui vẻ dạ hai tiếng, đầu dây liền ngắt kết nối.
Tại một nơi khác, một chiếc xe van dã ngoại lao đi trên đường cao tốc. Toàn thân xe phủ một lớp sơn đen, như muốn hòà cùng màn đêm, may nhờ chút đèn đường mới có thể nhận dạng chiếc xe. Người đàn ông khó chịu cúp máy, nhìn vào vị bác sĩ trước mặt lạnh lùng lên tiếng: "Làm nhanh tay lên."
Vị bác sĩ trước mặt lập tức đáp một tiếng, tay cầm vải quấn cũng gia tăng tốc độ. Ánh mắt người đàn ông lại chuyển tới người bên cạnh, dịu dàng tới lạ. Người thanh niên cạnh bên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm, đôi má hơi đỏ, mắt nhắm nghiền, mái tóc đen xoã trước trán, phần môi khép hờ đầy khiêu gợi. Người thanh niên được người đàn ông ôm sát cạnh, đầu tựa vào vai người đàn ông, trong mắt người đàn ông ẩn ẩn sự điên cuồng khó lòng giấu kín.
Cổ tay thanh niên được băng lại cẩn thận không để lộ ra vệt máu bên dưới. Người thanh niên vẫn say sưa ngủ, không hề biết bản thân vừa trải qua một cuộc tiểu phẫu ngay tại trên xe. Người đàn ông nhìn vào cổ tay thanh niên, miệng nở nụ cười, lại đặt lên mái tóc thanh niên một nụ hôn thì thầm: "Đợi thêm hai ngày nữa thôi, em sẽ là của anh rồi."
Thời gian trôi nhanh tới sáng hôm sau, Lâm Xuyên tỉnh dậy do hiệu lực của thuốc đã hết, cậu theo phản xạ mà bật dậy khỏi giường. Cậu nhìn xuống quần áo phía dưới, không phải là quần áo hôm qua cậu mặc. Lại nhìn tới cổ tay phải của mình được băng bó cùng với cơn tê nhói nơi cổ tay.
Cậu hoang mang bò dậy, đi tìm cho mình một tấm gương. Cậu thầm cầu nguyên trong lòng điều cậu đang nghĩ không xảy ra. Đứng trước gương, cậu nhìn kĩ cơ thể mình, ngoại trừ quần áo và nơi cổ tay phải thì hiện tại cậu vẫn bình thường.
Không biết từ lúc nào, người đàn ông đã đứng trước cửa, lên tiếng: "Em đừng lo, anh chưa làm gì em, quần áo của em là người hầu thay."'
Nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cậu lập tức quay người lại. Đôi mắt cậu mở to rồi trầm lạnh, lạnh lùng nhìn người đang đứng trước cửa.
"Anh bắt cóc tôi là có ý gì, Vinh Thần?"
Lục Vũ có lẽ là người bình tĩnh nhất trong nhóm người. Anh không khóc, không thất thần, tay vẫn liên tục gõ lạch cạch trên máy tính. Khuôn mặt mềm mại hiện lên sự nghiêm túc không hề khó gặp những lúc anh làm việc.
Không khí trong phòng trầm lặng, ngoài những tiếng lạch cạch khi Lục Vũ gõ phím ra thì hoàn toàn chẳng còn nghe được tiếng nào khác. Một tiếng chuông điện thoại vang lên, tất cả ánh mắt trong phòng cùng lúc đổ dồn vào chiếc điện thoại đang đặt ở trên bàn. Mộc Hạc không chút chần chừ mà nhấc máy.
Giọng nói của thư kí vang lên: "Mộc tổng, chúng tôi phát hiện vào 10 phút trước, định vị của Lâm thiếu gia di chuyển về phía Tây của thành phố nhưng khi tới qua một đoạn sông thì đã dừng liên kết."
Mộc Hạc im lặng, ngay cả tiếng gõ bàn phím của Lục Vũ cũng dừng hẳn, toàn bộ tập trung vào chiếc điện thoại đang mở loa trên mặt bàn. Bầu không khí so với 1 phút vừa rồi còn nặng nề hơn gấp mấy lần.
Mộc Hạc lạnh lùng nhìn màn hình điện thoại: "Điều tra định vị ẩn của em ấy đi."
Thư kí kính nghiệp không dài dòng, trực tiếp trả lời: "Rõ."
Điện thoại vừa ngắt, Lục Vũ đã lên tiếng: "Định vị của thằng bé đang không ngừng thay đổi."
Lâm Anh lập tức sốt ruột: "Liệu bây giờ điều xe tới chỗ anh hai còn kịp không ạ?"
"Không kịp, hiện tại dù có phóng xe tốt đa thì tới nơi cũng không bắt kịp được anh trai con." Lục Vũ nặng nề nói.
Mộc Hạc bất chợt lên tiếng: "Vậy dùng máy bay tư nhân của con đi."
Lâm Phong đang nhìn vào màn hình máy tính lập tức trừng mắt: "Khoan đã, định vị của thằng bé dừng lại rồi."
Văn Uyên cùng Văn Thư chúi đầu lại nhìn, Lục Vũ liền phóng to nơi định vị đang dừng lại, định vị hiển thị đang dừng ở vị trí một dòng sông nhỏ. Anh nhíu chặt mày, bấm máy gọi đi. Nhạc chuông vang lên hai tiếng, đầu bên kia đã được kết nối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Điều tra nơi định vị của tiểu Xuyên đang dừng lại ngay lập tức, tra xem có ai đã đi qua cung đường này trong tối nay hay chưa."
Âm thanh bên kia vang lên một tiếng, anh lập tức cúp máy. Trong phòng không khí nặng nề, lại có chút hỗn loạn, không ai trong phòng biết, cách đó không xa, một cánh cửa đang khép hờ, lộ ra một đôi mắt đang nhìn chăm chăm về hướng này. Xác định được mọi chuyện vẫn ổn, đôi mắt kia mới thu lại, cánh cửa được cẩn thận đóng lại.
Một người phụ nữ có phần đứng tuổi, tóc búi sau đầu, mặc đồng phục người hầu rút điện thoại, bấm gọi vào một số máy. Hồi chuông vang mấy lần, thì người bên kia mới chậm chạp nhấc máy. Người phụ nữ không đợi người bên kia lên tiếng đã nhanh chóng báo tin: "Thiếu gia, chuyện ngài nhờ tôi đã hoàn thành, về phần tiền công của tôi...
Người phụ nữ còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã mất kiên nhẫn trả lời: "Tôi đã chuyển khoản cho bà rồi, tụ mà kiểm tra đi. Biết điều gì nên nói và không nên nói rồi chứ."
Người phụ nữ vui sướng nở nụ cười, vui vẻ dạ hai tiếng, đầu dây liền ngắt kết nối.
Tại một nơi khác, một chiếc xe van dã ngoại lao đi trên đường cao tốc. Toàn thân xe phủ một lớp sơn đen, như muốn hòà cùng màn đêm, may nhờ chút đèn đường mới có thể nhận dạng chiếc xe. Người đàn ông khó chịu cúp máy, nhìn vào vị bác sĩ trước mặt lạnh lùng lên tiếng: "Làm nhanh tay lên."
Vị bác sĩ trước mặt lập tức đáp một tiếng, tay cầm vải quấn cũng gia tăng tốc độ. Ánh mắt người đàn ông lại chuyển tới người bên cạnh, dịu dàng tới lạ. Người thanh niên cạnh bên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm, đôi má hơi đỏ, mắt nhắm nghiền, mái tóc đen xoã trước trán, phần môi khép hờ đầy khiêu gợi. Người thanh niên được người đàn ông ôm sát cạnh, đầu tựa vào vai người đàn ông, trong mắt người đàn ông ẩn ẩn sự điên cuồng khó lòng giấu kín.
Cổ tay thanh niên được băng lại cẩn thận không để lộ ra vệt máu bên dưới. Người thanh niên vẫn say sưa ngủ, không hề biết bản thân vừa trải qua một cuộc tiểu phẫu ngay tại trên xe. Người đàn ông nhìn vào cổ tay thanh niên, miệng nở nụ cười, lại đặt lên mái tóc thanh niên một nụ hôn thì thầm: "Đợi thêm hai ngày nữa thôi, em sẽ là của anh rồi."
Thời gian trôi nhanh tới sáng hôm sau, Lâm Xuyên tỉnh dậy do hiệu lực của thuốc đã hết, cậu theo phản xạ mà bật dậy khỏi giường. Cậu nhìn xuống quần áo phía dưới, không phải là quần áo hôm qua cậu mặc. Lại nhìn tới cổ tay phải của mình được băng bó cùng với cơn tê nhói nơi cổ tay.
Cậu hoang mang bò dậy, đi tìm cho mình một tấm gương. Cậu thầm cầu nguyên trong lòng điều cậu đang nghĩ không xảy ra. Đứng trước gương, cậu nhìn kĩ cơ thể mình, ngoại trừ quần áo và nơi cổ tay phải thì hiện tại cậu vẫn bình thường.
Không biết từ lúc nào, người đàn ông đã đứng trước cửa, lên tiếng: "Em đừng lo, anh chưa làm gì em, quần áo của em là người hầu thay."'
Nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cậu lập tức quay người lại. Đôi mắt cậu mở to rồi trầm lạnh, lạnh lùng nhìn người đang đứng trước cửa.
"Anh bắt cóc tôi là có ý gì, Vinh Thần?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro