Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 1030
2024-09-10 06:39:48
Chương 1030
Mọi người quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một chiếc thuyền chậm rãi đi đến, đến gần thủy tạ.
Thấp thoáng nhìn thấy một người phụ nữ đứng trên đầu thuyền.
Sau khi chiếc thuyền đỗ lại ổn định, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, người phụ nữ xuống thuyền, đi lên thảm đỏ.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy lông chim thiên nga màu đen, mái tóc thả bay bay, rạng rỡ sáng ngời, đặc biệt là mỗi bước di chuyển, đều toát lên khí chất khoan thai.
Bà ta chậm rãi đi đến, giống như minh tinh nổi tiếng đi trên thảm đỏ, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Ban đầu, mọi người còn nghĩ là minh tinh nào đó của ban tổ chức mời đến.
Nhưng rất nhanh có người nhận ra, đó là Tiêu Thập Nương của nhà họ Tiêu thành phố Tuyên.
“Sao Tiêu Thập Nương lại đến đây?”
“Chẳng lẽ nhà họ Tiêu thành phố Tuyên cũng nhận được thiệp mời?”
“Nhà họ Lâm này cũng thật suy nghĩ hão huyền, ngay cả nhà họ Tiêu thành phố Tuyên cũng mời đến!”
“Phải nói rõ sự thực cho bà ta, tránh để bà ta không biết rõ tình hình, chốc nữa bị nhà họ Lâm lừa đấy”.
“Đúng đúng, ai đi nói với bà ta?”
Lưu Vinh Thành lặng lẽ nói vài câu bên tai con gái Lưu Hiểu Tinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Hiểu Tinh gật đầu, rồi liền đi lên.
Vốn dĩ Phạm Huệ Hoa cũng muốn để con gái Phạm Duyệt Khanh đi nói, dù sao đối phương là phụ nữ, nếu không, ông ta cũng đích thân đi. Nhưng Lưu Hiểu Tinh đã giành trước một bước, có chút không vui, những cũng không còn cách nào. Luận thực lực, hộ mới nổi Lưu Vinh Thành này thực sự có tiền, luận dung mạo, Lưu Hiểu Tinh xuất chúng hơn con gái mình, đặc biệt là cả bộ váy kim cương, quá nổi bật.
Lưu Hiểu Tinh lên đón Tiêu Thập Nương, đon đả nói: “Chị Tiêu, chị còn nhận ra tôi không?”
Tiêu Thập Nương nhìn cô ta mấy cái, áy náy nói: “Xin lỗi, cô là…”
“Tôi là Lưu Hiểu Tinh, bố tôi là Lưu Vinh Thành, chúng ta từng đến thành phố Tuyên, còn cùng chị ăn bữa cơm”, Lưu Hiểu Tinh nói.
“Ồ”, Tiêu Thập Nương hiểu ra nói: “Tôi nhớ cô, thiên kim của tập đoàn Vinh Thành, hôm nay cô đẹp quá!”
“Cảm ơn chị Tiêu, chị Tiêu, chị mới xinh đẹp đấy!”
Lưu Hiểu Tinh không phải là lấy lòng, mà là nói thật. Ngoại trừ Tiêu Thập Nương hơi lớn tuổi một chút, luận dung mạo khí chất, đúng là cô ta không thể sánh được. Lại thêm thực lực của nhà họ Tiêu thành phố Tuyên bày ra ở đó, Lưu Hiểu Tinh đâu dám khoe mẽ trước mặt Tiêu Thập Nương.
“Chị Tiêu, chị đến tham dự lễ đính hôn của cậu ấm thủ đô phải không? Tôi nói với chị, chị đừng để bị lừa! Vốn không có cậu ấm thủ đô gì hết, chỉ là một vở kịch tự đạo tự diễn của nhà họ Lâm thành phố Hòa thôi…”
Lưu Hiểu Tinh bô bô cái miệng nói, Tiêu Thập Nương cười mà không nói gì.
Đợi cô ta nói xong, Tiêu Thập Nương mới nói: “Cô Lưu, cảm ơn cô đã nhắc nhở, nhưng những gì tôi biết hình như không giống như cô nói. Tôi quen cậu ấm thủ đô đó, nếu cậu ta là kẻ lừa đảo, thì tôi là đồng bọn của kẻ lừa đảo rồi”.
Nói xong, mỉm cười, ném lại Lưu Hiểu Tinh, đi về bên phía Lý Dục Thần.
Lưu Hiểu Tinh khó hiểu, mơ hồ đi về chỗ.
Lưu Vinh Thành hỏi cô ta: “Thế nào, con đã nói chưa? Sao Tiêu Thập Nương vẫn đi về phía đó?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro