Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 1033
2024-09-10 06:39:48
Chương 1033
Lý Dục Thần nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem, trong lòng chấn kinh.
Trong chiếc hộp chính là miếng ngọc cổ đã từng nhốt hồn phách của Tiêu Dạ Bạch dưới đáy mộ tổ của nhà họ Tiêu.
Lúc đó anh chỉ cảm thấy miếng ngọc này không tầm thường, còn bảo Tiêu Thập Nương giữ gìn cẩn thận, tốt nhất là đặt về mổ cổ, hoàn toàn phong cấm lối vào mộ.
Cho đến sau này đến thủ đô, sau khi tìm được tàn bích thiên hồn ở khu nhà họ Lý, mới nghĩ đến, miếng ngọc cổ của nhà họ Tiêu chính là một trong tàn bích thiên hồn.
Không ngờ Tiêu Thập Nương lại đưa ngọc đến.
“Chị, cái này…”, Lý Dục Thần biết, ngọc cổ đã đặt trong mộ tổ nhà họ Tiêu, chắc chắn có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với nhà họ Tiêu.
Tiêu Thập Nương cười nói: “Bố tôi nói, miếng ngọc này có duyên với cậu, giữ lại ở nhà họ Tiêu cũng chỉ có thể chôn trong mộ, khó thấy mặt trời, cả nhà còn phải lo lắng sợ hãi, chi rằng đưa cho người có duyên, nói không chừng, nó còn có ngày được trở lại nguyên vẹn”.
…
Bọn họ ở bên này nói chuyện, còn bầu không khí phẫn nộ phía đối diện có chút cổ quái.
Tuy về số người, vẫn là phía đối diện chiếm ưu thế, nhưng bốn gia tộc lớn thành phố Hòa, lại thêm nhà họ Thẩm ở thành phố Cô và nhà họ Tiêu ở thành phố Tuyên, khí thế hừng hực hơn rất nhiều.
Lúc này, lại có một chiếc thuyền chậm rãi đi đến.
Thuyền đỗ vào bờ, mấy người xuống khỏi thuyền. Người dẫn đầu là một người đàn ông trẻ, đeo kính, tuấn tú nho nhã.
Anh ta đảo nhìn những người hai bên sân khấu một lượt, lập tức đi về phía Lý Dục Thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha ha ha, anh Lý, chúc mừng chúc mừng!”
Người hai bên sân khấu nhìn thấy anh chàng trẻ và người nhà họ Lâm trò chuyện vui vẻ, đặc biệt là trông có vẻ vô cùng thân thiết với Lý Dục Thần.
Sau đó, chàng thanh niên trẻ quay người đi lên chính giữa sân khấu, cất cao giọng nói:
“Đầu tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Trần Văn Học, đến từ Thân Châu, bố của tôi là Trần Định Bang”.
“Nhà họ Trần! Thì ra là cậu chủ nhỏ của nhà họ Trần ở Thân Châu!”
“Kỳ lạ, chẳng phải nói nhà họ Trần đã chấm dứt hợp tác với nhà họ Lâm, thu hồi tất cả đầu tư của cậu Trần ở Nam Giang về rồi sao?”
“Đúng thế, hơn nữa mấy ngày trước, vợ của Trần Định Bang bị xã hội đen giết, nhà họ Trần vừa tổ chức tang lễ, sao cậu Trần trông có vẻ còn rất vui đấy?”
“He, ông không biết hả, bà vợ qua đời đó là mẹ kế của anh ta. Con trai và mẹ kế đâu có thân?”
“Cậu Trần quay lại rồi, vậy có phải là, nhà họ Trần lại đầu tư vào Nam Giang, lại hỗ trợ nhà họ Lâm không?”
“Nghe đi, nghe xem anh ta nói thế nào?”
…
“Nhà tôi xảy ra chút chuyện, cho nên bố của tôi không thể đến đây, tôi thay mặt gửi lời chúc đến cậu Lý và nhà họ Lâm. Ngoài ra, tôi cũng nhân cơ hội này tuyên bố, nhà họ Trần đã quyết định tăng thêm vốn đầu tư vào Nam Giang, và do tôi toàn quyền phụ trách. Đối tác hợp tác quan trọng nhất ở Nam Giang của chúng tôi vẫn là nhà họ Lâm ở thành phố Hòa. Tôi sẽ cố hết sức hợp tác với nhà họ Lâm, cũng hy vọng mọi người ủng hộ”.
Nghe xong lời của Trần Văn Học, Lý Dục Thần thầm gật đầu. Sau khi trải qua chuyện của mấy ngày trước, Trần Văn Học đã chững chạc hơn rất nhiều.
Sắc mặt của Viên Thọ Sơn hơi khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro