Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 1091
2024-09-10 06:39:48
Chương 1091
“Đại Lực Kim Cương Chỉ!”, có người kinh ngạc hô lên.
Võ Đức Hồ thấy vậy thì vô cùng khiếp sợ. Ông ta là chưởng môn Ưng Trảo Môn, cũng tu luyện Đại Lực Kim Cương Chỉ, thế nhưng so sánh với Hà Trường Xuân thì đúng là một trời một vực.
Vốn cho rằng đấm đá như bùn đã là cảnh giới tối cao của Đại Lực Kim Cương Chỉ, không nghĩ tới ở trong tay Tông Sư, Đại Lực Kim Cương Chỉ bình thường còn có thể đột phá đến trình độ này.
Tốc độ và lực lượng đó không phải là thứ mà võ giả bình thường có khả năng tưởng tượng được.
Itazura Kazuyoshi mới chém đao gỗ xuống một nửa, mà Hà Trường Xuân đã dùng mười ngón thay phiên tiếp đao, một ngón tiếp đao xong lập tức co vào, ngón thứ hai tiếp tục, cứ như thế, giống như đang đánh đàn trên đao gỗ, mỗi một ngón tay đều phá đi một phần lực lượng, sau khi dùng hết mười ngón, lực lượng của một đao cũng hết.
Nhưng giống như Liễu Kim Sinh nói, chỗ lợi hại của Itazura Kazuyoshi là ý không ở tại đao. Mặc dù đã đỡ được đao, nhưng đao ý vẫn chém thẳng vào lồ ng ngực Hà Trường Xuân.
Hà Trường Xuân nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng lớp áo trước ngực vẫn rách toạc, trên lồ ng ngực xuất hiện một dấu vết màu đỏ nhàn nhạt.
Nhưng mà lúc Hà Trường Xuân đang đỡ đao, đồng thời lại có một bóng người khác lao ra, xông thẳng về phía Itazura Kazuyoshi, đúng là võ hồn của ông ta.
Lực lượng cường đại vô song giống như núi cao vọt tới chỗ Itazura Kazuyoshi.
Lúc này, đao của Itazura Kazuyoshi vẫn còn đặt trên người Hà Trường Xuân, căn bản không kịp thu đao phản kháng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như bị võ hồn của Hà Trường Xuân đụng vào, Itazura Kazuyoshi chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Lúc này Itazura Kazuyoshi chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là cứng đối cứng với võ hồn của Hà Trường Xuân, so đấu công lực. Nhưng sở trưởng của ninja từ trước đến nay đều không phải nội lực, mà là kỹ xảo. Mà ông ta luyện đao thì càng phải chú trọng đao ý, chú trọng việc cô đọng lực lượng bản thân, liên kết làm một với trời đất, người và trời hợp nhất, người và đao hợp nhất mới có thể bộc phát ra một đao không gì phá được, càng có thể để ý đi trước đao, lấy ý đả thương người.
Nếu cứng đối cứng với Hà Trường Xuân có rất nhiều công lực, chưa chắc Itazura Kazuyoshi đã có thể thắng được.
Lựa chọn thứ hai chính là vứt bỏ đao để lùi về phía sau. Nhưng nếu ông ta ném đao đi thì chẳng khác nào làm mất vũ khí mạnh mẽ nhất, vũ lực sẽ giảm bớt đi nhiều. Hơn nữa từ trước đến nay võ sĩ đạo coi đao như mạng, vứt bỏ đao tương đương với từ bỏ tôn nghiêm của võ sĩ.
Bởi vì Hà Trường Xuân thấy được điểm này nên mới dùng phương pháp liều mạng như vậy, liều mạng bị thương để đỡ một đao của Itazura Kazuyoshi, lấy võ hồn ngưng tụ công lực suốt đời để đồng quy vu tận với Itazura Kazuyoshi.
Nhưng ông ta vẫn mỉm cười nhìn Itazura Kazuyoshi.
Itazura Kazuyoshi cũng cười lạnh, mạnh mẽ rụt đầu, ngay lúc bàn tay võ hồn của Hà Trường Xuân vừa mới chạm đến thân thể của ông ta, ông ta lại đột nhiên biến mất, trên không trung chỉ còn lại một chiếc áo khoác bay phấp phới.
Hà Trường Xuân giật nảy cả mình, thầm nói không tốt, vội vàng thu hồi võ hồn.
Nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi. Ông ta còn chưa kịp thu võ hồn về, không khí phía trên bản thể của ông ta đột nhiên xuất hiện một chút dao động, một sát ý nồng đậm đánh tới.
Không gian dường như vỡ ra, một thanh đao gỗ xuất hiện trên đỉnh đầu Hà Trường Xuân, chém từ trên cao xuống.
Hà Trường Xuân muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể nhấc tay cứng rắn chống đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro