Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 1116
2024-09-10 06:39:48
Chương 1116
Một trận gió thổi tới, cánh cửa đóng sầm lại.
Cửa đập thẳng vào mặt Viên Thiên Lãng, máu mũi và nước mắt của ông ta dính lên cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, ông ta nghe thấy giọng nói của sư phụ hòa lẫn trong gió:
“Tới chùa Thiên Trúc tìm Trí Nhẫn. Ở Tiền Đường, đó là nơi duy nhất có thể bảo vệ tính mạng cho con. Đi đi…”
Viên Thiên Lãng cung kính dập đầu lạy ba lạy trước cửa Thành Hoàng Các, sau đó đứng dậy, nhìn về phía hồ Tiền Đường.
Nơi đó mưa bụi mông lung, đường xuống núi thấp thoáng tựa như một con rồng dài uốn lượn giữa mây mù.
…
Mưa dần tạnh, trời bắt đầu đổ tuyết.
Ban đầu tuyết nhỏ như hạt muối, sau đó to dần lên bằng sợi lông nhung, cuối cùng trở thành những bông tuyết lông ngỗng bay khắp trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên con đường nhỏ lên núi Thiên Trụ nằm ở phía tây hồ Tiền Đường, một bóng người đi một mình thất tha thất thểu giữa biển tuyết trắng xóa.
Phía cuối con đường có một ngôi chùa nho nhỏ, trên cửa viết ba chữ “Thượng Thiên Trúc”.
Người kia quỳ gối trên thềm đá, đập đầu gõ cửa.
Một hòa thượng ra mở cửa, trông thấy ông ta, ánh mắt lộ vẻ từ bi.
“Xin chuyển lời cho đại sư Trí Nhẫn, tôi muốn xuất gia, xin đại sư thu nhận tôi”, người quỳ gối trên bậc thềm nói.
Hòa thượng hỏi: “Ông có tên không?”
Người kia nói: “Lúc đến có nhưng sau khi lên núi thì không có nữa”.
Hòa thượng lại hỏi: “Ông có người thân không?”
Người kia nói: “Đã từng có, hiện tại không có”.
Hòa thượng lại hỏi: “Ông có từng luyện võ công không?”
Vai người kia run lên một chút, nét mặt lộ vẻ do dự và lưỡng lự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc lâu sau, dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, người kia nói: “Đã từng luyện, giờ đã quên rồi”.
Hòa thượng gật đầu, nói: “Một khi bước chân vào đây thì trong mắt không còn hồng trần nữa, ông có dám dứt bỏ không?”
Người kia nói: “Dám”.
Hòa thượng nói: “Được, vậy thì đi theo tôi”.
Người kia đứng lên, đi theo hòa thượng vào trong.
Cánh cửa đóng sập lại sau lưng, ngăn những bông tuyết ở lại ngoài cửa, đồng thời cũng ngăn cả hồng trần ở bên ngoài.
…
Đã mấy năm thành phố Hoà đã không có tuyết rơi lớn như vậy rồi.
“Tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu!”
Nhìn một mảng trắng xóa, Lâm Thượng Nghĩa ngồi trên xe lăn thoải mái thở ra một hơi.
Để lại một làn sương màu trắng trong không khí, rồi nhanh chóng tiêu tan.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro