Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 1191
2024-09-10 06:39:48
Chương 1191
Chị Mai nói: “Lục đảo chủ giàu cảm xúc, làm sao chê cười được”.
Lục Kính Sơn kéo tay của Lý Dục Thần nói: “Huynh đệ, cậu đến thì tốt, bắt đầu từ hôm nay, đảo Cửu Long là của cậu”.
Ông ta vẫn không dám gọi là ‘sư đệ’, chỉ dám gọi ‘huynh đệ’, thể hiện sự thân thiết.
Lý Dục Thần khó hiểu nói: “Sư huynh, nói thế là sao, tuy chúng ta là đồng môn, tôi cũng không thể chiếm đảo Cửu Long của ông chứ”.
Lục Kính Sơn cười lớn ha ha: “Huynh đệ, cậu có điều không biết. Năm đó nếu không phải là cậu Lý đó thì người trên đảo Cửu Long rất có thể chết đói rồi. Cho dù không chết đói, thì cũng không thể nào truyền đời, phát triển đến hôm nay. Sau này ông nội Lý Thiên Sách của cậu đến, không chỉ mang đến nhiều lương thực hơn, còn đưa cả kỹ thuật và nhân tài. Cậu phải biết rằng, năm đó hải tặc sống trong động huyệt. Sau đó trong khoảng thời gian dài, chúng tôi cũng chỉ sống trong nhà rơm cỏ, một khi có mưa bão, vẫn phải trốn vào trong động. Tất cả mọi thứ cậu thấy hôm nay, đều là công lao của ông nội Lý Thiên Sách của cậu. Nhà cửa, vườn cây, bến tàu, bến cảng, đều là do nhà họ Lý đầu tư xây dựng. Cho nên hòn đảo này, nói thật ra, là sản nghiệp của nhà họ Lý. Dân đảo thế hệ trước đều biết, Nghiễm Lai cũng biết phải không?”
Kỷ Nghiễm Lai gật đầu, nói: “Tuy tôi đến muộn, không thể trải nghiệm khổ cực ban đầu của đại ca, cũng chưa từng gặp cậu Lý đó, nhưng tôi đã trải qua những việc sau này, cũng từng gặp Lý Thiên Sách. Đúng như đại ca nói, đảo Cửu Long có ngày hôm nay, nhà họ Lý có công đầu”.
Lục Kính Sơn bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc, nhìn Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn, nói: “Nghiễm Lai, Phượng Toàn, hai ông cũng theo tôi bao nhiêu năm rồi, Kỷ Nghiễm Lai phải hơn bốn mươi năm, Phượng Toàn cũng sắp hai mươi năm rồi nhỉ?”
Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn cùng gật đầu.
“Tôi hỏi các ông, các ông còn nhận đại ca này không?”
“Đương nhiên là nhận”, Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn cùng trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy tôi muốn làm gì, các ông có ủng hộ không?”
“Đương nhiên là ủng hộ. Chỉ cần đại ca hạ lệnh, nhảy vào lửa, chúng tôi quyết không nói nhiều!”
Lục Kính Sơn gật đầu, nói: “Vậy được, bây giờ tôi trả đảo Cửu Long về cho nhà họ Lý!”
Dựa theo lời của Lục Kính Sơn thì đảo Cửu Long có thể thực hiện hiện đại hoá, kết nối với thế giới, tất cả đều là công lao của nhà họ Lý. Tất cả những công trình trụ cột, bến cảng, bến tàu, vòng xuyến đường cái vân vân ở đây đều là do nhà họ Lý đầu tư xây dựng.
Thậm chí là những khu vực đang phát triển và du lịch sinh thái sau này thật ra cũng đều được thực hiện theo viễn cảnh quy hoạch mà Lý Thiên Sách làm ra lên đảo lúc trước, đồng thời cũng vẫn dùng tiền bạc của nhà họ Lý.
Theo Lục Kính Sơn, tất cả mọi thứ trên đảo, trừ đá ra thì những thứ khác đều là của nhà họ Lý.
Cho nên Lục Kính Sơn kiên trì muốn đưa đảo Cửu Long cho Lý Dục Thần, theo cách nói của ông ta thì là đảo về chủ cũ.
“Tôi đã sớm muốn làm chuyện này rồi”, Lục Kính Sơn nói: “Nhiễm Lai có thể làm chứng cho tôi”.
“Đúng thế”, Kỷ Nhiễm Lai nói: “Từ rất lâu trước kia anh cả đã nói với tôi rồi. Đảo Cửu Long dựa vào nhà họ Lý để phát triển, mà mấy anh em chúng tôi đều không am hiểu kinh doanh, để nhà họ Lý quản lý là biện pháp tốt nhất. Chúng tôi có thể thoát thân, dân cư trên đảo cũng có thể sống tốt hơn, mà mặc dù đảo Cửu Long vắng vẻ, nhưng lại có ưu thế về vị trí ở ngoài biển, đối với nhà họ Lý mà nói cũng không phải không có giá trị. Đây là cục diện một hòn đá ném ba con chim”.
“Đáng tiếc, hai mươi năm trước, nhà họ Lý đột nhiên không qua lại với đảo Cửu Long nữa. Ban đầu tôi còn tưởng rằng là chúng tôi đã làm sai điều gì, về sau nghe ngóng mới biết được, hóa ra nhà họ Lý gặp đại nạn…”
Lục Kính Sơn nhìn Lý Dục Thần, muốn nói lại thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro