Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1248

2024-09-10 06:39:48



Chương 1248

Hầu Khuê Đông hừ nói: “Không cần!”

Ông ta bèn bước tiếp nửa bước kia lên, cơ thể thẳng tắp.

Hai chân tiến về phía trước nửa bước nhưng nửa bước đấy lại nặng nề như dời núi.

Thế gian tối sầm lại, khí thế cương chính không bao nhiêu được ngưng tụ lại kia nổ tan.

Lạc Đông Phúc lùi lại mấy bước hộc máu, ngã quỵ xuống: “Ông Lạc!”

Tự Thông sợ hãi tột độ, vội xông lên gọi Lạc Đông Phúc.

Sắc mặt Lạc Đông Phúc trắng bệch, hai mắt trợn tròn, hô hấp đình chỉ. Khi sờ tay lên ngực cũng không cảm nhận được nhịp tim.

Từ Thông siết chặt nắm tay, lòng đau buồn không thôi.

Ông ta bảo tay sai đưa Lạc Đông Phúc lên xe mình, xoay người lạnh lùng nhìn Hầu Khuê Đông và Nghê Hoài Kỳ.

Từ Thông không biết võ công, nhưng lúc này trong mắt ông ta chứa đầy sát khí khiến cả hai vị tông sư đều cảm thấy ớn lạnh.

“Các ông định giết cả tôi luôn à?”

“Vậy phải xem nhà họ Từ liệu còn nằng nặc muốn đưa Lang Dụ Văn đi không đã”, Nghê Hoài Kỳ đáp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Từ gia, ông đi đi, không cần phải hy sinh vô ích, núi xanh còn ở không sợ hết củi đốt!”, Lang Dụ Văn cao giọng nói.

Từ Thông liếc mắt nhìn Lang Dụ Văn, cơ thể hơi run, cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình, lạnh giọng nói.

“Hai vị tông sư, mối nợ hôm nay, họ Từ tôi sẽ nhớ kỹ! Người, các ông muốn để lại thì cứ để lại, nhưng tôi phải nói rõ, nếu ở đây ông Lang thiếu một sợi tóc thì tôi sẽ khiến cả Giang Đông chó gà không yên! Chớ bảo tôi không báo trước đấy!”

Dứt lời, ông ta xoay người bước đi.

Trần Định Bang thấy Từ Thông đi rồi, biết giờ mình có kiên trì cũng vô dụng.

“Tôi cũng để lại một câu, nếu các ông động tới ông Lang, tuy tôi không thò vào chuyện ở Giang Đông được, nhưng ở Thân Châu, dẫu cho các ông có là tông sư đi chăng nữa, trừ phi nhà họ Trần tôi diệt môn nếu không sẽ chẳng còn miếng đất nào cho các ông mở võ quán đâu! Chớ bảo tôi không báo trước!”

Dứt lời, ông ta cũng xoay người bước đi.

Chớp mắt, người hai nhà Từ, Trần dẫn đến đều đi sạch, ngược lại khiến cho Nghê Hoài Kỳ và Hầu Khuê Đông thấy không quen.

Hầu Khuê Đông không nhịn được bèn hỏi: “Hội trưởng Nghê à, ông nói xem liệu bọn họ…”

Nghê Hoài Kỳ cười khinh nói: “Hừ, sợ gì chứ, chẳng qua là hơi mạnh miệng chút thôi, làm màu trước thuộc hạ là chính, chừa cho mình chút mặt mũi mà thôi”.

Hầu Khuê Đông vẫn cảm thấy hơi lo lắng, nói: “Thế lực của nhà họ Trần ở Thân Châu rất lớn, mà tên Trần Định Bang này cũng là một kẻ tàn nhẫn, nếu ông ta ác lên thì sợ rằng võ quán Hoa Anh của tôi sẽ có chuyện”.

Nghê Hoài Kỳ không khỏi nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy chế nhạo: “Hầu tông sư à, nhà họ Trần lại không có tông sư tọa trấn, ông sợ ông ta làm đếch gì? Nếu ông ta dám xuống tay với võ quán Hoa Anh thật thì ông cứ giết tới, coi thử nhà họ Trần phải làm sao đây? Trần Định Ban không phải đồ ngu, ông ta sẽ không vì tức mà không cần mạng đâu”.

Hầu Khuê Đông cũng cảm thấy có lý, bèn gật đầu nói: “Cũng phải, vậy hai người kia xử lý sao đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Số ký tự: 0