Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 1266
2024-09-10 06:39:48
Chương 1266
Ông ta giậm chân, lên xe.
“Sư phụ, bây giờ chúng ta đi chỗ nào?”, đệ tử lái xe hỏi.
“Kim Lăng!”, Nghê Hoài Kỳ đáp.
…
Trong lúc Nghê Hoài Kỳ xông vào nhà họ Từ Cô Tô, Hầu Khuê Đông cũng chạy về Thân Châu.
Ông ta không may mắn bằng Nghê Hoài Kỳ.
Mộ tổ nhà họ Nghê không bị đào, nhưng võ quán Hoa Anh của Hầu Khuê Đông thật sự bị phá hủy.
Các đệ tử của võ quán oán giận đứng giữa một đống đổ nát, thấy sư phụ trở về, bọn họ đồng loạt than thở khóc lóc mách lẻo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy chục cái máy xúc cộng với số lượng lớn nhân viên bảo vệ cầm theo mệnh lệnh phá nhà của chính phủ.
Lúc ấy vẫn là rạng sáng, trong võ quán chỉ có mấy đệ tử trực đêm, hoàn toàn bó tay với đội ngũ phá nhà này.
Đợi đến khi các đệ tử khác nghe tin đến thì nhà đã bị phá rồi, đội ngũ máy xúc nghênh ngang rời đi.
Đúng là mười bước phá một tòa, ngàn dặm còn cái nịt, phá dỡ ầm ầm tới, máy ẩn sâu như tên.
Hầu Khuê Đông giận dữ: “Có còn vương pháp hay không! Phá nhà ngay giữa đường mà không có ai quản à?”
Có điều, chuyện đáng giá vui mừng chính là tòa nhà cũ của võ quán Hoa Anh vẫn còn ở đó.
Tòa nhà đó là địa điểm cũ của võ quán Hoa Anh năm xưa, được xây dựng từ thời triều đại cũ, có lịch sử hơn một trăm năm.
Năm đó, sư phụ Hầu Khuê Đông bắt đầu thu đồ đệ dạy nghề ở chính chỗ này, sáng tạo ra nhãn hiệu võ quán Hoa Anh này.
Truyền thừa đến nay, võ quán Hoa Anh mấy lần xây dựng thêm mới có được quy mô như hiện tại.
Đáng tiếc đã bị hủy đi, quay trở về một trăm năm trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may nhà cũ còn ở đó. Nếu tòa nhà cũ này cũng bị phá hủy, Hầu Khuê Đông thật sự không còn mặt mũi nào đi gặp sư phụ dưới suối vàng.
Đúng lúc này, mấy người nhân viên công tác mặc đồng phục đi tới. Một người trong đó hỏi.
“Ai là người phụ trách?”
“Tôi là quán chủ của võ quán”, Hầu Khuê Đông thấy cuối cùng cũng có người của chính phủ tới, không quá vui hỏi: “Võ quán của tôi bị người ta phá hủy, sao giờ các người mới đến?”
Người kia đáp: “Xin lỗi, chúng tôi không quản việc phá dỡ. Chúng tôi tới để thông báo cho mọi người rằng võ quán Hoa Anh được chính phủ đưa vào danh sách công trình cần cải tạo của khu phố cũ và kế hoạch bảo vệ cửa hiệu lâu đời trăm năm. Từ giờ trở đi, tất cả người không liên quan đều không được đi vào, chính phủ sẽ tiến hành sửa chữa lại theo kiến trúc nguyên trạng của trăm năm trước”.
Nói xong, người kia lấy ra một phần tài liệu giao cho Hầu Khuê Đông: “Ông xem chút đi, đồng ý, ký tên ở phía trên”.
Hầu Khuê Đông tức giận ném văng tài liệu đi, cả giận nói: “Mẹ nó! Cái gì mà sửa chữa lại theo kiến trúc nguyên trạng, chúng tôi ở chỗ này suốt vài thập niên, có ai từng hỏi ý kiến của chúng tôi hả?”
“Thế thì không liên quan đến chúng tôi. Mọi người có ý kiến thì có thể đi phản ánh cho các ban ngành liên quan”.
Nói xong, một người khác liền đi qua, dán giấy niêm phong có đóng dấu của chính phủ lên cửa lớn và cửa sổ của võ quán xưa.
Các đệ tử tức giận muốn xông lên, bị Hầu Khuê Đông ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro