Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 1289
2024-09-10 06:39:48
Chương 1289
“Lý Dục Thần! Tao khinh bà nội mày! Khinh mẹ mày! Kinh tám đời tổ tông mày! Mày cứ từ từ đợi chết đói trong đó đi!”
“Anh em của mày, chị em của mày, bạn bè của mày, tao sẽ chăm sóc tử tế! Nghe nói mày còn có vợ chưa cưới xinh đẹp? Bọn mày lên giường chưa? Nếu chưa lên, thì tiếc quá! Tao có thể làm giúp mày! Đến lúc đó, nếu mày chưa chết đói, thì tao có thể kể cho mày biết mùi vị thế nào, ha ha ha…”
“Lý Dục Thần, bây giờ mày rất tức phải không? Rất sợ hãi? Rất bất lực? Ha ha ha…”
Nghê Hoài Kỳ đang hoa chân múa tay cười.
Đột nhiên, mặt tường trước mặt ông ta hiện lên ánh sáng.
Nói một cách chính xác, là ánh sáng đen.
Một đường kiếm khí xuyên qua bức tường.
Bức tường dày đó chia thành hai nửa.
Sau đó, ông ta nhìn thấy Lý Dục Thần dìu Lang Dụ Văn đi ra từ bên trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khoảnh khắc đó, Nghê Hoài Kỳ rơi vào tuyệt vọng.
Ánh đen lóe lên.
Cơ thể của Nghê Hoài Kỳ giống như bức tường, nứt thành hai nửa.
Lý Dục Thần dìu Lang Dụ Văn đi ra từ trong mặt tường nứt.
Anh bước qua xác của Nghê Hoài Kỳ, cũng không nhìn thêm một cái.
Lúc đang đi ra ngoài, thì gặp ngay Bách Phú Minh dẫn đệ tử chạy đến.
Bách Phú Minh là hội trưởng của hiệp hội võ đạo, bình thường không thường ở sơn trang Hồng Vũ, công việc hàng ngày của hiệp hội do thư ký trưởng Dương Nguyên Tấn phụ trách.
Lần này nhận được điện thoại của đệ tử, nói Lý Dục Thần cầm kiếm xông vào sơn trang, giết thẳng vào trong, còn giết cả Dương tông sư.
Bách Phú Minh sợ giật mình, lập tức chạy đến.
Vừa đến sơn trang xem, tuy không khoa trương như đệ tử nói, chỉ chết mấy người, nhưng Dương Nguyên Tấn đúng là đã bị giết.
Không ai biết rõ tình hình bên trong, vì không ai dám đi vào xem, chỉ biết ba tông sư Hoàng Phủ Hiền, Nghê Hoài Kỳ và Hầu Khuê Đông đều ở bên trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Bách Phú Minh đi vào, ba người đã biến mất. Chỉ có một chiếc ban đã gãy nứt.
Dưới đất còn có hai vũng máu lóe ánh đen.
Bách Phú Minh ngồi xuống đưa tay sờ thử, đặt lên mũi ngửi.
Một khí tức kỳ lạ khiến người ta khó chịu khiến ông ta cau mày.
Bách Phú Minh không thể đoán được cụ thể là cái gì, nhưng ông ta có dự cảm chẳng lành.
Nghe nói sau khi nhà họ Liễu thành phố Dũng bị diệt, trong nhà cũng còn sót lại vết tích như này.
Chẳng lẽ Lý Dục Thần thực sự giống như lời đồn, là một ma đầu?
Nhưng vừa nghĩ đến đại hội võ lâm Tiền Đường, Bách Phú Minh lại cảm thấy không thể nào. Lúc đó, ấn tượng mà Lý Dục Thần để lại cho ông ta là thực lực cường mạnh, trên người toát ra vẻ kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo này là kiêu ngạo thoát tục, chứ không phải là kiêu ngạo khoe mẽ của thanh niên bình thường.
Ngoài ra, cũng được coi là lịch sự và khiêm tốn, ăn nói có phong cách đẳng cấp.
Huống hồ Lý Dục Thần còn cứu mạng ông ta và mấy tông sư. Nếu nói anh là ma đầu giết người, Bách Phú Minh không dám tin.
Chỉ có tìm được Lý Dục Thần hỏi cho rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro