Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1325

2024-09-10 06:39:48



Chương 1325

“Là thật sự thú vị. Vậy kế tiếp, anh muốn dẫn em đến nơi nào nữa, để cho em mở mang tầm mắt?”, Lâm Mộng Đình tràn ngập mong đợi.

Lý Dục Thần ngẫm nghĩ: “Anh dẫn em đi bái thần tiên”.

Lâm Mộng Đình sững sờ: “Vùng đất thần tiên nổi tiếng nhất Thủ đô chẳng phải là Bạch Vân Quan sao? Còn có chỗ nào nổi tiếng hơn cả Bạch Vân Quan nữa?”

“Em đi thì biết”.

Lý Dục Thần dẫn theo Lâm Mộng Đình đi khắp hang cùng ngõ hẻm, vào một con ngõ nhỏ.

Đến nơi đó, Lâm Mộng Đình mới biết được hóa ra là một tòa miếu Hoàng Đại Tiên.

Cái miếu này nhỏ đến đáng thương, cổng chính còn không to bằng cửa nhà tứ hợp viện khác. Bước vào bên trong chỉ có một cái sân, trong sân đặt một lư hương lớn, khói xanh lượn lờ.

Chỉ có một tòa điện, trong điện thờ phụng một bức tượng thần, cầm phất trần trong tay, râu dài tung bay, rất tiên phong đạo cốt.

Có điều, Lâm Mộng Đình nhìn tượng thần này cứ cảm thấy hơi kỳ quái.

Cửa vào đại điện bày một cái bàn, trên mặt bàn đặt một ống thăm trúc, bên cạnh dựng một tấm bảng, trên đó viết: “Rút quẻ 20 đồng, đoán sâm 50 đồng”.

“Hai vị, rút quẻ không?”, người có dáng vẻ đạo cô ngồi sau bàn thấy bọn họ tiến vào, ánh mắt sáng lên: “Nơi này có quẻ nhân duyên là linh nghiệm nhất, xem hai vị xứng đôi vừa lứa, trời sinh một đôi, nhất định có thể bốc được thăm tốt nhất!”

Lý Dục Thần cười đáp: “Chắc chắn là quẻ tốt nhất, vậy còn cầu cái gì?”

Đạo cô sững sờ: “Nhưng cũng có thể là quẻ rất xấu mà!”

Chợt cô ta ý thức được, câu này khiến lời chào hàng vừa rồi của mình đổ xuống sông xuống bể, thuận miệng nói: “Hai người hẳn là đến từ nơi khác đúng không, xem cô gái này, xinh đẹp trắng trẻo thế cơ mà! Có thể đến tòa miếu nhỏ này của tôi chính là duyên phận! Xem dáng vẻ của hai người, nhất định là quẻ tốt, cầu quẻ tốt cầm về làm kỷ niệm cũng được”.

Lời này khiến Lâm Mộng Đình động lòng, nhân tiện nói: “Dục Thần, chúng ta cầu một quẻ đi”.

Lý Dục Thần đáp: “Cầu một quẻ cũng được, nhưng tôi nhớ năm ngoái đến thì rút quẻ là 10 đồng, đoán sâm 30 đồng, sao giờ lên giá rồi?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đạo cô đáp: “Ấy dà, giờ có cái gì không tăng giá chứ? Ngay cả miếng trúc làm quẻ cũng tăng. Hơn nữa, ngày ngày tôi đều ngồi ở chỗ này, nghênh ra nghênh vào, nguy cơ bị cảm cúm siêu lớn, cậu nói có phải hay không? Hiện tại mua viên thuốc còn đắt, năm nay lại thêm virus cúm A, oseltamivir bán hết cả hàng. Sang năm thêm dịch virus tiêu chảy nữa, đến giấy vệ sinh cũng không mua nổi!”

Lý Dục Thần sửng sốt, trong lòng tự nhủ sao đạo cô này lại lắm mồm như vậy, hình như năm ngoái đâu có như này đâu! Đây không phải là đạo cô, đây là đa cấp mới đúng?

Anh đột nhiên cảm thấy, giọng điệu ba hoa của đạo cô này sao có cảm giác hơi hơi quen thuộc. Anh chợt giật mình ngẩng đầu, trông thấy khuôn mặt tượng thần Hoàng Đại Tiên này mơ hồ hiện lên vẻ sống động, đang liếc nhìn bọn họ.

Lý Dục Thần lập tức giật mình, cười nói: “Hay cho con súc sinh nhà mày, tiến bộ thật mau! Trộm gà nhà Lão Lưu đầu chưa đủ, còn trộm đến trên người khác đúng k?”

Chợt thấy khuôn mặt tượng thần kia lộ ra vẻ kinh hoàng, bỗng nơm nớp lo sợ mở miệng nói chuyện.

“Công tử xin đừng hiểu lầm, không hề trộm, chỉ là nói chuyện phiếm, thật sự không có trộm!”

Nghe thấy tượng thần mở miệng nói chuyện, Lâm Mộng Đình vô cùng kinh ngạc. Ngược lại, đạo cô ngồi ở chỗ đó rất bình tĩnh, rất có phong phạm của cao nhân gặp chuyện không sợ hãi.

Lâm Mộng Đình chợt hiểu ra, thần tiên mà Lý Dục Thần dẫn cô đến bái chính là vị “Hoàng Đại Tiên” này.

Chương 1326

Nhưng cô vẫn không nhìn ra, vị “Hoàng Đại Tiên” này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao tượng thần bằng bùn mà có thể mở miệng nói chuyện?

Chẳng lẽ thật sự có thần linh nhập thể?

Hiện tại, Lâm Mộng Đình cũng xem như bước vào cánh cửa tu hành, sử dụng thần thức không quá mạnh của cô quét qua tượng thần, lại không phát hiện được điều gì.

Sao cô có thể biết được, đây là pháp chú lần trước Lý Dục Thần làm giúp Hoàng Đại Sơn giấu đi thần khí, tránh bị người khác phát hiện, cho nên dựa vào thần thức, người tu hành không thể phát hiện được, huống hồ thần thức của cô còn rất yếu.

“Đây chính là thần tiên anh muốn mang em đến bái?”, Lâm Mộng Đình hỏi.

“Đúng vậy”, Lý Dục Thần nói: “Tên này rất linh”.

“Tên này?”, Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói: “Sao anh lại bất kính thần tiên như thế, cẩn thận khẩu nghiệp”.

Lý Dục Thần chưa kịp lên tiếng, tượng thần đã mở miệng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không sao, không sao, cậu Lý gọi tôi là cái gì cũng được”.

Chợt thấy “Hoàng Đại Tiên” bước xuống khỏi thần đàn.

Gương mặt tượng bùn kia nhiều thêm mấy phần sức sống so với vừa rồi, nhưng toàn bộ cơ thể vẫn lộ vẻ ngốc nghếch.

Lúc này Lâm Mộng Đình mới nhìn rõ, hóa ra thứ đi xuống không phải tượng thần, mà là một “người” khác, bởi vì tượng thần vẫn còn đang yên ổn ngồi trên thần đàn.

Thấy “Hoàng Đại Tiên” xuống thần đàn, đạo cô cũng đứng lên, không hề kinh ngạc hay cung kính với thần tiên hiện hình, ngược lại là rất quen thuộc hỏi thăm.

“Mọi người đều quen biết à?”

“Quen biết, quen biết, vị này là cậu Lý!”, một tay Hoàng Đại Tiên cầm phất trần, một tay vân vê sợi râu dưới cằm, dáng vẻ tiên phong đạo cốt: “Tam Tỷ, còn không mau qua bái kiến cậu Lý”.

Đạo cô được ông ta gọi là Tam Tỷ đi ra từ sau bàn, uyển chuyển cúi đầu nói: “Diêu Tam Tỷ bái kiến cậu Lý”.

Diêu Tam Tỷ ăn mặc quần áo đạo cô, lúc ngồi yên một chỗ thì không nhìn ra, nhưng vừa đứng lên, đạo bào cũng không giấu được dáng vẻ thùy mị, cách đi đứng, phong tư yểu điệu kia.

Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Hoàng Đại Sơn, lắc đầu nói: “Ông có biết mình vi phạm quy định rồi không?”

Hoàng Đại Sơn mới vừa rồi còn tiên phong đạo cốt chợt bị dọa đến quỳ bịch một tiếng: “Cậu Lý, tôi không có, thật sự không hề dùng mánh khóe, đều là… đều là hai bên tình nguyện!”

Diêu Tam Tỷ giật nảy mình, đường đường “Hoàng Đại Tiên” sao lại quỳ xuống?

Cô ta cũng là người thông minh, biết Hoàng Đại Tiên quỳ xuống, cậu Lý này chắc chắn có lai lịch không nhỏ, là một nhân vật không thể trêu vào, nói không chừng là thần tiên trên trời.

Thế là, cô ta cũng bùm một tiếng quỳ xuống, nói tiếp: “Cậu Lý cũng đừng trách anh ấy, tôi cũng biết tiên phàm khác biệt, nhưng chúng tôi thật sự là yêu thương nhau. Chẳng phải chuyện xưa còn có Hứa Tiên yêu Bạch nương tử hay sao! Tôi không màng anh ấy là tiên, cũng không màng anh ấy có tiền, tôi chỉ là khâm phục anh ấy! Thích anh ấy! Nguyện ý đời này ở trong miếu phụng dưỡng anh ấy!”

Lời này nói rất khéo léo, Pháp Hải nghe được thì phỏng chừng cũng không nỡ tâm chia rẽ bọn họ.

Hoàng Đại Sơn mỉm cười rất đắc ý.

Lý Dục Thần bất giác mỉm cười, hỏi Diêu Tam Tỷ: “Cô biết ông ta là người gì không?”

Diêu Tam Tỷ đáp: “Anh ấy… Đương nhiên là thần tiên rồi! Có điều, tôi không phải bởi vì anh ấy là thần tiên mới thích anh ấy, tôi cảm thấy anh ấy rất thú vị, thú vị hơn người bình thường nhiều!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Số ký tự: 0