Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 133
2024-09-10 06:39:48
Chương 133
Chuyện quan trọng nhất buổi tối nay chính là cuộc đọ sức giữa cậu Trần của Thân Châu và ông chủ Chu của Vụ Châu.
Lúc sau, Lý Dục Thần mới biết, bọn họ đang tranh giành chuyện làm ăn ở cảng Thân Châu.
Mấy chuyện làm ăn này không thể để lộ ra ngoài.
Ông chủ Chu tên Chu Lợi Quân, là nhân vật lớn của Vụ Châu, mối làm ăn trải khắp nửa tỉnh Nam Giang.
Gã ta coi trọng vụ buôn lậu ở cảng Thân Châu, mà mối làm ăn này trước giờ đều nằm trong tay nhà họ Trần – Thân Châu.
Nhà họ Trần ở Thân Châu có thế lực rất lớn, đương nhiên sẽ không chắp tay tặng “mỏ vàng” trong nhà cho người ngoài.
Chu Lợi Quân và nhà họ Trần có xung đột, chịu tổn thất cũng không ít.
Gã ta biết ở Thân Châu thì không xử được nhà họ Trần, vậy nên nghĩ cách ra một lối tắt khác là tìm người ra mặt thương lượng với nhà họ Trần.
Cũng không biết bọn họ thương lượng thế nào mà cuối cùng lại thành tình trạng dùng cách thức chọi chó ở nơi trung gian – Hòa Thành để quyết định chuyện kinh doanh tại bến cảng thuộc về ai.
Để công bằng, hoặc nói cách khác là để nhà họ Trần đồng ý cách này, Chu Lợi Quân đã đặt cược là một tuyến thương mại từ Thân Châu tới Tây Nam đi qua Vụ Châu, do gã ta nắm giữ.
Đương nhiên, tuyến kinh doanh này cũng không thể lộ ra ngoài.
Nhà họ Trần cử người đại diện đến, chính là Trần Văn Học, là một cậu ấm được xưng là “nho nhã bại hoại”.
Lý Dục Thần không hiểu lắm, tại sao họ lại chọn cách chọi chó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu trọng điểm là đấu thì tỷ thí võ công sẽ trực tiếp hơn, cũng thể hiện được thực lực của hai bên tốt hơn.
Nếu trọng điểm là cược, vậy nên chơi xúc xắc, mọi chuyện do ông trời quyết định.
Chọi chó là sao chứ?
Cho hai con chó cắn nhau để quyết định chuyện kinh doanh thuộc về người nào.
Đầu óc mấy kẻ có tiền này, đúng là không giống với người thường.
Thái Vĩ Dân rất coi trọng trận cược này nên mấy hôm nay đều đắm mình ở trại chó.
Chó của Chu Lợi Quân là giống chó Ngao Tây Tạng, ngay cả người huấn luyện chó cũng được mời từ Tây Tạng đến.
Người huấn luyện chó kia có làn da ngăm đen, mặc trang phục Tây Tạng truyền thống, đeo rất nhiều vòng cổ với hình thù khác nhau, cổ tay cũng đeo vòng thiên châu, trên mười ngón tay thì có đến tám ngón đeo nhẫn nạm đá quý.
Chó của Trần Văn Học là giống Tosa Inu, người huấn luyện chó đến từ Đông Doanh, cả hai khác nhau ở chỗ, người huấn luyện chó này lại là một mỹ nữ Đông Doanh xinh đẹp không kém cạnh ai.
Hai bên tạo thành sự đối lập rõ rệt, khiến trận đấu càng trở nên thú vị.
Trần Văn Học nhỏ giọng hỏi Lý Dục Thần: “Anh Lý, anh nghĩ ai có thể thắng?”
Lý Dục Thần nói: “Nếu ở cao nguyên thì Tosa của anh chắc chắn không thể thắng được Ngao Tạng, nhưng ở đây là đồng bằng dưỡng khí sung túc, chỉ cần chịu đựng được năm phút thì Tosa của anh chắc chắn sẽ thắng”.
Trần Văn Học như nghe thấy kết quả thì thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi yên tâm rồi. Nếu chuyện này mà làm không tốt, về nhà lại bị mắng thôi”.
Lý Dục Thần kinh ngạc, không hiểu tại sao tên này lại tin tưởng mình như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro