Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 1366
2024-09-10 06:39:48
Chương 1366
Cho nên thần y ngày xưa giỏi chữa bệnh nhỏ thì không có danh tiếng, còn những người để được tiếng thơm tới bây giờ đều là những người có thể chữa khỏi bệnh nặng.
Thần y ngày nay cũng vậy.
Lý Dục Thần dùng châm còn có một mục đích nữa, đó chính là muốn cho Bạch Kính Đình nhìn thấy anh dùng châm. Anh muốn Bạch Kính Đình tâm phục khẩu phục trao cờ thưởng cho anh.
Nhưng châm ngũ hành của anh đã bị bỏ lại ở Lâm Hoang rồi, hiện tại, trên người anh không có kim châm. Tuy với trình độ của anh thì có thể mượn vật làm châm, thậm chí ngưng khí thành băng, hóa ra kim châm, nhưng như vậy thì không khỏi làm mọi người giật mình quá độ.
Nơi này là nội đường của Bách Thảo Y Quán, bên trong có rất nhiều dụng cụ châm cứu.
Thấy Lý Dục Thần chìa tay ra hỏi mượn kim châm, Bạch Quân Đường bật cười.
“Này cậu, cậu đi xem bệnh mà không mang theo đồ nghề à? Cậu đang hỏi mượn châm của ai vậy?”
Ánh mắt của Lý Dục Thần lạnh lẽo: “Bách Thảo Đường là quán của các bác sĩ y học cổ truyền nên đương nhiên là tôi hỏi mượn của các ông rồi”.
“Ồ, cậu đi xem bệnh không tự mang theo dụng cụ còn có mặt mũi hỏi mượn của chúng tôi ư?”
Người vây xem cũng đều chế giễu anh.
“Tên này có bị ngốc không vậy? Rốt cuộc cậu ta có biết xem bệnh hay không thế?”
“Ông xem cậu ta làm bộ làm tịch kìa, chắc là đang câu giờ đấy”.
“Phải đáy, vừa rồi cậu ta mới bảo là nếu như cậu ta không chữa khỏi được thì cũng coi như là nhà họ Bạch thắng mà”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hừ, ông xem cậu ta kìa, đúng là tên bốc phét! Chỉ giỏi khoác lác!”
…
Bạch Quân Đường vẫn còn đang cười gằn thì chợt nghe Bạch Kính Đình nói với trợ thủ đứng bên cạnh mình: “Đi lấy kim châm của tôi ra đây”.
Bạch Quân Đường sững sờ: “Kính Đình, cháu để ý tới cậu ta làm gì, cứ thử không có kim châm cứu xem cậu ta chữa thế nào?”
Bạch Kính Đình nói: “Cháu là bác sĩ, bác sĩ phải luôn đặt việc chữa bệnh cứu người lên trên hết, ân oán tạm thời đặt qua một bên”.
Bạch Quân Đường còn muốn phản đối nhưng nghĩ lại, bỗng giật mình nhận ra Bạch Kính Đình nói đúng.
Nếu như không cho Lý Dục Thần mượn kim châm cứu thì Lý Dục Thần có thể mượn cớ mình không có châm để kéo dài thời gian, hòng giở trò. Hơn nữa, nơi này là Bách Thảo Đường, nếu ngay cả mấy cây châm mà cũng không chịu cho mượn thì không khỏi hẹp hòi.
Bạch Kính Đình lấy kim châm chuyên dụng của mình ra, mặt ngoài là hào phóng nhưng thực tế lại là ra cho Lý Dục Thần một bài toán khó.
Người khác không biết nhưng Bạch Quân Đường biết, bộ kim châm đó là đồ Hoàng đế ban thưởng cho tổ tiên của nhà họ Bạch thời còn làm ngự y trong cung, không chỉ được chế tác tỉ mỉ mà hình dạng và cấu tạo cũng rất đặc biệt, người bình thường căn bản không sử dụng nổi.
Chỉ chốc lát sau, trợ thủ của Bạch Kính Đình ôm một chiếc hộp gỗ hoa lê rất đẹp đi ra đây.
Bạch Kính Đình đưa hộp cho Lý Dục Thần, nói: “Đây là kim châm gia truyền của nhà họ Bạch tôi, có hiệu quả rất thần kỳ, cậu dùng đi”.
Lý Dục Thần cũng không khách khí, nhận lấy hộp, mở ra xem.
Bên trong hộp là một loạt kim châm cứu vàng óng ánh, có to có nhỏ, có ngắn có dài. Cây dài nhất mảnh hơn cọng tóc, dài hơn hai mươi centimet.
Cắm một sợi tơ dài hai mươi centimet vào trong huyệt vị của con người quả không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro