Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 1398
2024-09-10 06:39:48
Chương 1398
Người áo đen ôm cô gái cười nói: “Cô ngoan như vậy, tôi có thể chia một ít cho cô ăn, máu người uống rất ngon, hahaha…”
Thân thể cô gái run lên, ánh mắt lóe lên vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui nói: “Đại vương, không phải vừa rồi ngài mới uống máu nai sao, không bằng giữ lại cô ta ngày mai ăn, tôi hầu hạ đại vương sung sướng một hồi trước đã”.
Cô ta duỗi tay vuốt v e trên thân người áo đen, nỗ lực câu dẫn ra hứng thú của người áo đen.
“Được, vậy chúng ta vui vẻ đã, vui vẻ xong lại ăn thịt người, uống máu người!”
Người áo đen vung tay lên, quần áo trên người cô gái liền hóa thành mảnh vỡ, bay tán loạn đầy trời như lá rụng.
Người kia nghiêng người, đặt cô gái dưới thân mình.
Cô gái cố gắng tiếp nhận, đầu nghiêng về một bên, chớp mắt ra hiệu cho bạn mình, ý bảo cô ta chạy mau.
Đáng tiếc bạn của cô nàng dường như không hiểu được ý của cô ta, ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, biểu cảm trên mặt chuyển từ đau buồn đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng đến căm hận, chậm rãi cả khuôn mặt cô ta dần trở nên vặn vẹo, cả người run rẩy.
Cô ta chậm rãi đứng lên, cởi ra quần áo của mình, bước những bước chân vừa ngượng nghịu vừa quyến rũ, đi về phía người áo đen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đại vương, ngài xem đi, có phải thân hình của tôi tốt hơn cô ta nhiều không?”
Người áo đen quay đầu, trông thấy cô gái vặn vẹo thân thể mình thì hơi sững sờ, tiếp đó cười lớn đứng dậy, ôm lấy cô ta.
“Đúng, không tệ. Điện nước trên người cô quả nhiên nhiều hơn cô nàng này một chút, tôi rất thích dáng vẻ ghen tuông của các cô. Để cho tôi nhìn xem kỹ năng của cô thế nào?”
“Chỉ cần ông không ăn tôi, ngày ngày tôi đều sẽ đổi trò mới, nhất định khiến ông hài lòng”.
“Không ăn cô, vậy ăn cô ta đi? Có muốn ăn chung không?”
Trong mắt cô ta đột nhiên b ắn ra cảm xúc ghen hận, cắn răng nói: “Được!”
Cô gái nằm dưới đất khiếp sợ nhìn cô ta, nước mắt không nhịn được mà lần nữa dâng lên.
Người áo đen cười haha, đột nhiên bắt lấy cô gái dưới đất, lập tức vặn cổ, ném xuống bên người một cô gái khác: “Đến đây, uống chút đi! Tươi đấy!”
Cô gái hoảng sợ, run rẩy, ép người xuống, ghé xuống cổ của người bạn kia, hút…
“Hahahaha…”
Tiếng cười của người áo đen xuyên thấu qua cửa sổ tàn phá của tòa miếu cổ, quanh quẩn trong núi rừng, như tiếng của ma quỷ.
“Giờ chết đã đến gần mà vẫn còn có tâm tình phóng túng!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa miếu truyền tới tiếng nói, bồng bềnh thấm thoát, như gần như xa.
Người áo đen đột nhiên quay người, quát hỏi: “Ai?”
Ánh sáng rọi vào cửa miếu xuất hiện một cái bóng, kéo thật dài, bóng người đến cuối vẫn không có thật thể.
Trông thấy cái bóng, người áo đen cung kính hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đạm Đài Ngọc, hành tung của ông đã bại lộ”, cái bóng nói.
“Làm sao có thể?”
“Tiêu lão đầu không chết”.
“Không chết?”, Đạm Đài Ngọc lắp bắp kinh hãi: “Sao lại thế được? Võ hồn của ông ta đã diệt, đan điền đã nứt, kinh mạch đứt từng khúc, nội tạng nát bấy, loại vết thương này thế gian hoàn toàn không ai có thể trị!”
“Đừng có nói tuyệt đối như vậy”, cái bóng nói: “Thế gian không ai có thể trị, nhưng cố tình ông ta đã được người chữa khỏi”.
“Ai?”
“Lý Dục Thần”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro