Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 152
2024-09-10 06:39:48
Chương 152
Mọi người cảm thấy như đang nằm chiêm bao, không tin những việc vừa xảy ra đều là thật.
Cuối cùng, Cố Ngôn Thu là người lên tiếng đầu tiên:
“Cậu Lý, hôm nay cậu đã ra tay cứu mạng già của tôi và cậu chủ, sau này nếu cậu Lý cần gì thì cứ tự nhiên mở miệng, Cố Ngôn Thu tôi dù phải liều mạng già thì cũng làm cho bằng được”.
Trong mắt Trần Văn Học phát ra tia sáng như thể phát hiện đại lục mới.
“Anh Lý, chuyện hôm nay cảm ơn anh, nhà họ Trần ở Thân Châu thì tôi không dám đảm bảo nhưng từ nay về sau, mạng của Trần Văn Học tôi là của anh!”
Lý Dục Thần cười nói: “Không cần nói năng nghiêm trọng như vậy!”
Giờ phút này, Thái Vĩ Dân mới hoàn hồn.
Gã ta đã hiểu vì sao Lý Dục Thần dám nói ra câu ngạo mạn nếu nhà họ Tra tới tìm mình gây rắc rối thì sẽ làm cho Hải Thành không còn nhà họ Tra nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một người nắm sấm sét trong tay, có thể điều khiển ánh sáng, ngay cả quỷ thần cũng không sợ thì đương nhiên có tư cách nói lời này.
Dù thế lực nhà họ Tra có lớn hơn nữa thì cũng không thể chống lại quy luật sống chết.
Nếu mọi người đã chết thì còn để ý thế gia hào môn gì nữa.
Thái Vĩ Dân cảm thấy rất may mắn là ban đầu mình đã tin lời Sáu Sẹo mà gọi điện cho Lâm Thiếu Hằng.
Tuy thái độ của cậu Lâm rất kỳ quái nhưng gã ta cũng không ngu tới mức đuổi Lý Dục Thần đi hay đối đầu với anh giống Sáu Sẹo.
Gã ta không dám đắc tội con rể nhà họ Lâm, cũng không dám làm mích lòng một người có thể quyết định sống chết của con người.
“Cậu Lý, hôm nay cảm ơn cậu đã cứu mạng, sau này cậu Lý có chuyện gì thì đó cũng là chuyện của Thái Vĩ Dân tôi. Ở Hòa Thành này, chỉ cần cậu Lý ra lệnh một tiếng, dù là nước sôi lửa bỏng thì tôi cũng nhảy vào”.
Thái Vĩ Dân nói xong thì đánh mắt ra hiệu cho người xung quanh.
Những người này đều là dân giang hồ của Hòa Thành, chiếm hơn phân nửa thế lực ngầm thành phố này.
Có ai mà không phải cáo già, sao có thể không hiểu ý Thái Vĩ Dân.
Hôm nay, tuy bị hoảng sợ nhưng có thể quen biết một nhân vật sừng sỏ như Lý Dục Thần thì cũng là một cơ hội tốt, cơ hội thế này đi đâu tìm chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nên họ đều bắt chước Thái Vĩ Dân, đồng loạt khom lưng:
“Hôm nay cảm ơn cậu Lý đã cứu mạng, sau này cậu có chuyện gì thì đó là chuyện của chúng tôi, ở Hòa Thành này, cậu cứ việc ra lệnh”.
Lý Dục Thần gật đầu, nhìn sang Thái Vĩ Dân.
“Anh là Thái Vĩ Dân?”
“Vâng!”
“Anh là người của Lâm Thiếu Hằng?”
“Vâng!”
Thái Vĩ Dân nghe Lý Dục Thần nhắc tới Lâm Thiếu Hằng thì cảm thấy khá tự hào.
Cậu Lý là con rể nhà họ Lâm, gã ta là người của Lâm Thiếu Hằng, dĩ nhiên cả hai là người một nhà.
Ai ngờ Lý Dục Thần lại đột nhiên quát hỏi:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro