Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 192

2024-09-10 06:39:48



Chương 192

Ông anh họ này luôn là mối họa lớn trong lòng Nghiêm Tuệ Mẫn.

Bà ta biết Lâm Lai Phong là một người có dã tâm và luôn nhắm vào vị trí gia chủ.

Ông cụ còn sống, Lâm Lai Phong không làm gì được nhưng một khi ông cụ mất, chẳng ai biết đối phương sẽ làm gì.

Điều khiến bà ta lo lắng là Lâm Lai Phong còn có một người con trai út thiên tài, nghe nói đang làm mưa làm gió ở Đông Doanh.

Thậm chí ông cụ Lâm còn muốn bỏ qua một thế hệ để chỉ định đứa cháu trai kia làm người thừa kế, mai sau để cho Lâm Thiếu Bình trở về tiếp quản gia tộc.

Đương nhiên, Nghiêm Tuệ Mẫn sẽ không đồng ý, nhưng bà ta thấp cổ bé họng nên bất lực.

Thế mà chồng bà ta còn nể nang tình cảm anh em, chẳng hề đề phòng Lâm Lai Phong.

Giờ thì hay rồi, Lâm Lai Phong xảy ra chuyện.

Tuy Nghiêm Tuệ Mẫn không rõ cụ thể sự việc, nhưng bà ta biết Lâm Lai Phong đã rơi đài và không còn có khả năng tranh giành vị trí gia chủ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mối đe dọa lớn nhất đối với vị trí gia chủ của chồng bà ta đã bị loại bỏ.

Thế nên, Nghiêm Tuệ Mẫn mới thay đổi cách nhìn về Lý Dục Thần.

Ánh mắt của ông cụ Lâm quả nhiên không phải dạng vừa, ở mặt này, bà ta cũng thấy tự ti.

Người con rể này chẳng những có bản lĩnh mà còn là phúc tinh của cả nhà họ.

Điều duy nhất khiến bà ta cảm thấy lo lắng là lần trước Lý Dục Thần đến để từ hôn.

Lúc ấy, bà ta tưởng thanh niên này đang tìm cớ cho bản thân, giờ nghĩ lại, e rằng điều đó là thật.

Nghiêm Tuệ Mẫn đã ý thức được một cách sâu sắc là mình phải nắm chặt đứa con rể này, không thể để cậu ta trốn mất.

Bà ta quét cả một đường, nghênh đón Lý Dục Thần vào nhà.

Trong phòng khách đã có không ít người ngồi, ngoài Lâm Thu Thanh thì còn có hai đôi vợ chồng nữa.

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn Lý Dục Thần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Mộng Đình giới thiệu với anh đây đều là cô – dượng của mình.

Cái cô trông trẻ tuổi kia là cô út tên Lâm Thu Phượng, em gái ruột của bố Lâm Mộng Đình.

Ngồi cạnh là chồng cô út tên Thẩm Minh Xuân – người nhà họ Thẩm ở thành phố Cô.

Lý Dục Thần đoán, có lẽ nhà họ Thẩm ở thành phố Cô cũng là một gia tộc lớn, vừa thấy là biết Thẩm Minh Xuân kia được sinh ra trong gia đình giàu có, dù ngồi ở kia thôi, vẻ kiêu ngạo toát ra từ tận trong xương ấy cũng khó mà che giấu được.

So với ông ta, người đàn ông bên cạnh lại hoàn toàn khác.

Người này tên Tôn Quảng Phúc, là chồng cô tư Lâm Nguyệt Nga của Lâm Mộng Đình.

Bất kể là ăn mặc hay khí chất, cô – dượng tư của Lâm Mộng Tư đều kém xa vợ chồng Thẩm Minh Xuân.

Hơn nữa, sắc mặt của Tôn Quảng Phúc lại khá nặng nề, hiển nhiên cũng không thích bầu không khí nơi này.

Lâm Mộng Đình nói ông cụ Lâm đã triệu tập tất cả mọi người của nhà họ Lâm đến đây.

Hai cặp vợ chồng này khá thân với Lâm Thu Thanh bố cô, ngoài ra còn có nhiều người thân với bác cả Lâm Lai Phong cũng đều đã đến, chờ một nhóm trong biệt thự.

“Dục Thần đến đây, lại đây ngồi đi”, Lâm Thu Thanh chủ động tiếp đón.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Số ký tự: 0