Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 195
2024-09-10 06:39:48
Chương 195
Lý Dục Thần nhìn bà ta hỏi: “Bà là ai?”
Người phụ nữ sửng sốt, cười ha ha nói: “Vậy mà còn dám hỏi tôi là ai? Cậu hỏi họ thử xem tôi là ai”.
Lâm Mộng Đình nhỏ giọng nói với Lý Dục Thần: “Đây là cô cả Lâm Lai Nghi của tôi, là chị ruột của bác cả, bên cạnh bà ấy lại bác trai Viên Quốc Thành”.
“Bà muốn gì?”
Thực ra, Lý Dục Thần cũng không hứng thú với việc bà ta là ai, chỉ là có người cầm tiền ném vô mặt mình nên anh muốn biết người đó là ai thôi.
“Không có gì, tôi chỉ hỏi cậu một câu, chân của cháu trai Thiếu Hằng nhà tôi có phải do cậu đánh gãy không?”
“Đúng là tôi”.
“Hừ, thừa nhận dứt khoát đấy. Vậy cậu nói cho tôi biết là ai sai cậu làm thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Lai Nghi liếc Lâm Thu Thanh.
Lâm Thu Thanh cau mày.
Mà Nghiêm Tuệ Mẫn lại biến sắc.
“Không ai sai tôi cả”.
Nghiêm Tuệ Mẫn thở phào một hơi.
Bà ta thật sự lo lắng Lý Dục Thần sẽ sợ hãi rồi nói ra là Lâm Thu Thanh sai sử mình.
Mụ Lâm Lai Nghi kia cũng không đơn giản.
Tác phong mạnh mẽ, làm việc quả quyết, ông cụ Lâm từng nói nếu bà ta không phải phụ nữ thì chắc chắn sẽ là một vị tướng dũng mãnh của nhà họ Lâm.
Quan trọng hơn, chồng của bà ta cũng là người của nhà họ Viên ở Tiền Đường.
Tuy Viên Quốc Thành không phải gia chủ nhà họ Viên, nhưng cũng có địa vị cao trong gia đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà họ Viên là danh gia vọng tộc, họ chỉ đứng sau nhà họ Tiền và họ Cao ở Tiền Đường.
Mặc dù nhà họ Lâm là thế gia đứng đầu ở thành phố Hòa, nhưng so với những gia tộc lớn ở Tiền Đường thì họ vẫn kém hơn một chút.
Vốn dĩ, bà chị cả này đã là một nhân vật lợi hại, sau còn có thêm nhà họ Viên là chỗ dựa nên càng không dễ chọc.
Lâm Lai Nghi là chị ruột của Lâm Lai Phong nên Lâm Thiếu Hằng là cháu ruột bà ta.
Lâm Thiếu Hằng trở nên kiêu ngạo ương bướng như vậy, ngoài nguyên nhân Lâm Lai Phong mất vợ nên cưng chiều con trai một cách quá đáng ra thì cũng có công của người cô cả là bà ta.
Giờ cháu ruột bị Lý Dục Thần đánh gãy chân thì sao bà ta có thể làm ngơ được?
Nhưng Nghiêm Tuệ Mẫn không ngờ bà ta sẽ trực tiếp đến đây tìm Lý Dục Thần tính sổ.
Hơn nữa, nghe ý trong lời bà ta là định đẩy món nợ này lên người Lâm Thu Thanh.
“Không ai sai sử? Ha ha ha…”, Lâm Lai Nghi cười to: “Chỉ bằng cậu mà cũng dám đụng đến cháu trai tôi? Tôi tin cậu mới lạ! Nhóc con, đừng để bị bán còn giúp đếm tiền cho người khác “.
“Chị cả, có phải chị hơi quá đáng rồi không?”, cuối cùng Lâm Thu Thanh cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Đây là nhà em, hôm nay cô tư và cô út đều có mặt, mọi người hiếm khi mới gặp nhau, nếu chị tới uống trà thì tụi em hoan nghênh. Nhưng nếu là chuyện khác, tốt nhất chờ bố mở cuộc họp gia đình rồi nói sau”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro