Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 220
2024-09-10 06:39:48
Chương 220
Tất nhiên Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn không muốn để Lâm Vân đi, đối với bọn họ thì chuyến này đi chẳng khác gì tìm chết.
Cho dù nhà họ Triệu lo lắng nhà họ Lâm báo thù mà thả Lâm Vân thì thể diện của bọn họ cũng mất hết, lỡ như bị nhà họ Triệu làm nhục một phen, mang vết nhơ thì sau này làm sao có thể kế thừa gia nghiệp?
Lâm Thu Thanh tát cậu ta một cái, tức giận nói: “Anh ta còn chưa phải là anh rể của con đâu! Gọi bậy bạ cái gì!”
Nghiêm Tuệ Mẫn vội la lên: “Sao ông lại đánh con? Ngồi xuống đi con trai, đừng lộn xộn nữa”.
Lâm Vân vốn chỉ nhất thời xúc động, nhưng sau khi bị Lâm Thu Thanh tát thì cậu ta liền bộc phát cảm giác muốn chống đối, đỏ mặt nói: “Con sẽ đi!”
“Con…”
Mặc dù Lâm Thu Thanh là gia chủ nhưng cũng không thể hành xử quá đáng trong lúc này, vì vậy ông ta chỉ có thể nhìn sang Lâm Thượng Nghĩa.
Còn Nghiêm Tuệ Mẫn thì nhìn Lý Dục Thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hy vọng bọn họ có thể nói điều gì đó để ngăn chặn hành vi ngu ngốc của Lâm Vân.
Lý Dục Thần khẽ mỉm cười nói: “Tôi nghĩ Lâm Vân đi được đó, cứ để cho cậu ta đi”.
Câu này khiến Nghiêm Tuệ Mẫn vô cùng sợ hãi.
Trong mắt Lâm Thu Thanh tràn ngập phẫn nộ.
Ông ta thấy rõ ràng là Lý Dục Thần đã cố ý làm vậy.
Lâm Mộng Đình cũng lo lắng cho em trai mình: “Dục Thần, em trai tôi…”
Lý Dục Thần dùng ánh mắt ngăn lại, nói: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ mang cậu ta bình an trở về”.
Sau đó anh khoát tay với Lâm Vân: “Còn chờ cái gì nữa, đi theo tôi”.
Trong khu nhà phía tây của nhà họ Triệu, hoa cỏ đều bị dọn sạch sạch sẽ, chính giữa dựng lên một cây cọc gỗ.
Trên cọc gỗ có cột một con bù nhìn.
Trên trán và ngực của con bù nhìn bị dán những tờ giấy bùa, trên đó có ghi tên và ngày sinh của Lâm Thượng Nghĩa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một chiếc bàn hình chữ nhật bằng gỗ được đặt ngay trước mặt con bù nhìn.
Ba cái đầu hiến tế còn tươi sống được đặt trên bàn, cùng với một chiếc bát lớn chứa đầy máu tươi chưa kịp đông.
Lão già áo đen tóc dài nhảy múa như điên trước bàn, trong miệng lẩm bẩm.
Một lúc sau, ông ta dừng lại, vung tay lên, một luồng hàn quang từ kẽ tay bay ra bắn vào trán con bù nhìn.
Sau đó ông ta tiếp tục nhảy múa và lẩm bẩm.
Niệm xong một đoạn thì ông ta lại vung tay lên, một luồng hàn quang lại bắn vào huyệt Thiên Trung trên ngực bù nhìn.
Cứ như vậy lặp lại 7 lần.
Ba cái đầu hiến tế co rút lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy,cứ như thể chúng đã bị phơi nắng nhiều ngày.
Bát máu tươi lúc nãy cũng đã bị biến thành màu đen.
Lão già thu công, thở ra một hơi thật mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro