Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 371
2024-09-10 06:39:48
Chương 371
Tôn Lam Thanh dẫn Lý Dục Thần vào một phòng bệnh.
Đây là một gian xép, phía ngoài cùng là căn phòng trực nhỏ dành cho điều dưỡng, vào trong sẽ có một gian phòng khách. Bên trong phòng khách còn có hai căn phòng, một là phòng bệnh, phòng còn lại dành cho người nhà đi cùng ở lại nghỉ ngơi.
Tôn Lam Thanh hỏi điều dưỡng trực ban ngoài cửa: “Ông Hồ có ở đây không?”
Điều dưỡng trả lời: “Có ạ, ông ấy đang châm cứu cho bệnh nhân”.
Tôn Lam Thanh gật đầu, sau đó vào phòng khách.
Lý Dục Thần đi vào theo.
Tôn Lam Thanh chỉ đứng ở cửa phòng bệnh nhìn lướt vào trong rồi thôi, chứ không đi vào.
Ông ấy cười áy náy với Lý Dục Thần, nói nhỏ với anh: “Ông Hồ đang khám bệnh, chúng ta ngồi ở đây một lúc đi”.
Lý Dục Thần tỏ ý mình không vội, thế rồi anh ngồi xuống ghế sô pha nơi phòng khách ngay.
Điều dưỡng vào rót trà cho hai người.
Lúc nghe Tôn Lam Thanh gọi Lý Dục Thần là “thầy”, điều dưỡng bất giác nhìn chằm chằm anh một lúc.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, người trong phòng bệnh đi ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là một ông lão mặc áo blouse trắng, tóc đã bạc phơ nhưng khí sắc vẫn còn hồng hào, chỉ nhìn bề ngoài thôi thì không rõ tuổi tác, chắc hẳn đây là Hồ Sư Ước.
Bên cạnh ông ta còn có vài bác sĩ mặc áo blouse trắng đi theo, có lẽ là học trò của ông ta.
Ngoài ra còn có một người trung niên hơn bốn mươi tuổi đi cùng với Hồ Sư Ước.
Hồ Sư Ước đang nói gì đó với ông ta, phỏng chừng là người nhà bệnh nhân.
Tôn Lam Thanh đứng lên, gọi: “Ông Hồ!”
Hồ Sư Ước gật đầu với ông ấy: “Ồ, Lam Thanh đến rồi đấy à? Chúng tôi vừa mới nhắc đến cậu đây! Nghe nói máy điện xung kích thích thần kinh mà bên trường cậu vừa nghiên cứu hiệu quả khá tốt, tôi đang nghĩ không biết có nên cho bà Cao thử xem không. Kinh mạch của bà Cao bị tắc nghẽn, tôi thì lớn tuổi rồi, lúc châm cứu không đủ lượng chân khí để đưa vào kinh mạch nên phải mượn ngoại lực mới được”.
Tôn Lam Thanh đồng ý: “Ông Hồ nói đúng, đó là niềm vinh hạnh của chúng tôi, nhưng mà…”
“Hửm? Sao vậy?”, Hồ Sư Ước khó hiểu nhìn Tôn Lam Thanh: “Nhà trường không cho cậu mượn à? Hay là chưa quen kỹ thuật?”
Người nhà bệnh nhân đứng kế bên lên tiếng: “Giáo sư Tôn, nếu phía nhà trường không đồng ý thì tôi có thể giải quyết, về kỹ thuật thì nhờ ông kiểm định ạ”.
Tôn Lam Thanh cười bảo: “Ông Hồ, ông Cao, không phải vì chuyện đó đâu, tôi đang nghĩ lần này có thể không cần dùng nữa ấy mà”.
“Tại sao?”, Hồ Sư Ước và ông Cao đồng thanh hỏi.
Tôn Lam Thanh kéo Lý Dục Thần qua, giới thiệu: “Tôi xin giới thiệu với hai người, vị này chính là người mà tôi đã bái làm thầy ở thành phố Hòa mà lúc trước tôi đã đề cập với ông, cậu Lý Dục Thần”.
Tiếp đó, ông ấy giới thiệu với Lý Dục Thần: “Vị này chính là chuyên gia y học Trung Hoa tiếng tăm lừng lẫy – ông Hồ, Hồ Sư Ước. Vị này là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thông Ích, ông Cao”.
Hồ Sư Ước và Cao Tử Hạng không hẹn mà cùng ngây ra như phỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro