Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 41
2024-09-10 06:39:48
Chương 41
Lý Dục Thần nhìn mà rất muốn cười.
Thái Cực Quyền lấy tĩnh chế động, mượn lực đánh lực, nhất là chiêu thức tay gảy đàn tỳ bà này, khi đối thủ ra chiêu cần phải áp vào bàn tay đối phương, sau đó thuận thế đẩy một phát, rồi vung tay phát lực đánh đối thủ văng ra.
Mà Lý Dục Thần hoàn toàn không động đậy, Quan Húc Bình quyết định thi triển tay gảy đàn tỳ bà, biến quyền nội gia thành quyền ngoại gia.
Lý Dục Thần cũng thích thú, thấy đối phương đưa tay qua, anh chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, xoay cổ tay đè lên khuỷu tay của đối phương, sau đó kéo về sau đồng thời lùi lại nửa bước.
Rõ ràng Quan Húc Bình ra chiêu không được tốt, vừa bị Lý Dục Thần kéo đã mất thăng bằng.
Anh đẩy nhẹ về phái trước, Quan Húc Bình lập tức văng thẳng ra ngoài.
Thủ Huy Tỳ Bà!
Lý Dục Thần ăn miếng trả miếng, dùng chiêu thức giống hệt của đối thủ để đánh bay anh ta.
Hơn nữa còn thực hiện thành thạo hơn.
Những môn võ thuật thế gian này chỉ như một trò chơi đối với anh thôi.
Thấy vậy, Hồng Thiên Thành kinh ngạc thốt lên: “Hoá ra cậu cũng là người của phái Thái Cực, thảo nào Hoàng Hải lại bị cậu đánh gãy gân cốt mà chẳng bị ngoại thương chút nào. Trần Dương Tôn Ngô, hai mạch Nam Bắc, cậu là học trò của vị sư phụ nào thế?”
Lý Dục Thần lạnh nhạt đáp: “Tôi không phải người của phái Thái Cực”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải?”, Hồng Thiên Thành khó hiểu: “Rõ ràng vừa rồi cậu đã dùng chiêu thức của Thái Cực mà”.
“Tôi chỉ tự học thôi, mấy trò con nít này cũng chẳng có gì khó khăn cả”.
Cũng không phải là Lý Dục Thần coi thường Thái Cực Quyền.
Ngày xưa khi ông tổ Võ Đang Trương Tam Phong sáng tạo ra Thái Cực, chủ ý không phải là võ công, mà là phát minh ra một phương pháp hít thở và dẫn chân khí nhập thể phù hợp với người thường hơn.
Thế hệ sau này đã dùng nó để gia nhập võ đạo nên mới có Thái Cực Quyền.
Chẳng qua những người này luyện quá tệ, chỉ còn cái mác bên ngoài thôi.
“Cậu!”, Hồng Thiên Thành nổi giận: “Vậy tôi sẽ cho cậu nếm thử sự lợi hại của Thái Cực Quyền!”
Ông ta thi triển thức vuốt bờm ngựa, tấn công về phía mặt của Lý Dục Thần.
Phải công nhận rằng Hồng Thiên Thành mạnh hơn học trò của ông ta không chỉ một chút, quần áo trên người tung bay kể cả khi không có gió, cánh tay đánh ra, các đốt xương phát ra tiếng răng rắc như thể đến cả không khí cũng đang rách toạc.
Lý Dục Thần nghĩ thầm, sống ở nhân gian không thể cứ hở ra là dùng đến pháp thuật tiên gia, sao lại không học Thái Cực Quyền của Nam Phái này chứ.
Thế là anh đã thi triển chiêu thức tay gảy đàn tỳ bà vừa mới học, đẩy rồi lùi lại, chẳng qua lần này không phát lực đánh người.
Hồng Thiên Thành thấy Lý Dục Thần giảm lực thì lập tức thay đổi chiêu thức, tung chiêu ngăn, chặn, đóng, lùi một bước tiến hai bước, bắt lấy cánh tay Lý Dục Thần rồi tiến tới dùng thức ép, gạt, đấm.
Chỗ khe giữa ngón cái và ngón trỏ hướng lên trên, tay trái ép ra ngoài, đầu gối trái khuỵu về trước, chân phải đưa thẳng ra, nắm tay phải đấm thẳng về phía trước.
Bởi vì đã chặn tay Lý Dục Thần, anh không còn hướng nào để đánh trả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro