Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 55
2024-09-10 06:39:48
Chương 55
“Hầy”, anh thở dài: “Chưa cưới đã hung dữ thế rồi, nếu mà lấy nhau, tôi không chịu nổi đâu”.
“Cút đi!”
Lâm Mộng Đình thấy anh càng nói càng quá đáng, quyết định mặc kệ anh luôn, thở phì phò bỏ đi trước.
Vừa đi được vài bước, nhìn con đường tối tăm này, nhớ lại chuyện vừa rồi, cô không khỏi còn sợ hãi.
Đằng sau không có tiếng động nào.
Đừng nói mình vừa bảo “cút”, cái tên này lại bỏ đi thẳng luôn nhé?
Cô vội vàng xoay người lại để xem Lý Dục Thần có còn ở đó hay không, bất chợt phát hiện anh đang đứng sau lưng mình.
Cô vừa quay lại, hai người đã đối mặt với nhau, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
“Á!”, Lâm Mộng Đình giật nảy mình, lùi lại hai bước: “Sao anh lại như thế chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi sao nào?”, Lý Dục Thần tỏ ra vô tội.
“Anh, anh đi gần thế làm gì?”
“Không thích tôi đi theo cô à? Vậy tôi đi đây”.
Anh quay lưng định đi.
“Này, đợi đã!”, Lâm Mộng Đình gọi lại.
“Sao nữa?”, anh quay đầu lại hỏi.
“Anh đi thật hả?”
“Vậy rốt cuộc cô muốn tôi đi hay muốn tôi đi theo cô?”
“Tôi…”, Lâm Mộng Đình cắn môi, vẻ mặt tủi thân.
Lý Dục Thần lắc đầu, cười bảo: “Được rồi, đi thôi, tôi đưa cô về nhà”.
Lâm Mộng Đình khẽ “ừ” một tiếng, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lý Dục Thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đèn đường lờ mờ, đường quanh co tối tăm, lũ côn trùng nấp trong bụi cỏ kêu to từng đợt.
Lần đầu tiên Lâm Mộng Đình cảm thấy ban đêm vào mùa hè thật đẹp làm sao.
Còn người đàn ông bên cạnh cho cô cảm giác cực kì an toàn, nỗi sợ khi nãy đã biến mất dạng, cùng với tiếng kêu âm ỉ của côn trùng vào mùa hè, bước chân của cô cũng trở nên nhẹ nhàng.
Chỉ mất một lúc hai người đã ra khỏi công viên, Lý Dục Thần đột nhiên hỏi: “Cô có thể dạy cho tôi cách dùng đệ đệ được không?”
“Gì cơ?”, Lâm Mộng Đình sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm.
“Lúc nãy tôi có thử”, Lý Dục Thần ngượng ngùng sờ đầu: “Lần đầu tiên nên không biết dùng”.
“Lúc nãy anh… thử rồi… ư?”, cô chỉ vào Lý Dục Thần: “Anh…”
Lý Dục Thần không biết tại sao biểu cảm của Lâm Mộng Đình lại trở nên quái lạ như vậy, bèn nói: “Hay là cô giúp tôi làm đi”.
“Cút!”
Lần này Lâm Mộng Đình tức giận thật, cô quyết định không để ý đến cái tên này nữa.
Lý Dục Thần đứng đằng sau la lên: “Ê, không đặt xe thì sao tôi đưa cô về được, chẳng lẽ phải đi bộ về thật hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro