Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 77
2024-09-10 06:39:48
Chương 77
Lý Dục Thần mỉm cười, hỏi: “Ở thành phố Hòa có Tông Sư không?”
Phùng Thiên Minh sửng sốt, đáp: “Tông Sư võ đạo cao quý nhường nào, thành phố Hòa nhỏ bé sao có thể có Tông Sư? Cả cái tỉnh Nam Giang này cũng chỉ có Hà Trường Sinh của Tiền Đường là Tông Sư đã được công nhận thôi”.
Lý Dục Thần kinh ngạc: “Tông Sư ít đến vậy sao? Tôi cứ tưởng nhiều người tập võ thì ở đâu cũng sẽ có Tông Sư chứ, không ngờ một tỉnh mới có được một Tông Sư”.
Phùng Thiên Minh sa sầm mặt, đó là Tông Sư đấy, đâu phải đá phỉ thuý, nhặt bừa là có thể gặp được đâu.
Ở trước mặt vũ lực chân chính, những gia tộc giàu có và quyền thế như họ đều không đáng nhắc tới.
“Cũng không thể nói là chỉ có một người, Liễu Kim Sinh ở thành phố Vĩnh, hai anh em chưởng môn của Thái Cực Nam Phái là Vương Tông Ngọc và Vương Tông Sinh, nghe nói những người này đều đã đạt tới cảnh giới Tông Sư từ mấy năm trước, chẳng qua độ nổi tiếng của họ không bằng thầy Hà Trường Sinh thôi. Tất nhiên còn có một số cao nhân sống ẩn dật hoặc đi thưởng ngoạn phong cảnh núi non khác nữa, họ không phải người mà chúng ta có thể gặp”.
Lý Dục Thần gật đầu: “Chuyện mở võ quán tạm thời gác sang một bên đi, một nơi đến cả Tông Sư cũng không có thì mở võ quán cũng chẳng có ý nghĩa gì, hoặc là đợi khi nào tôi nhận học trò, tôi sẽ để học trò của mình mở. Ông nói vấn đề thứ hai đi”.
Phùng Thiên Minh cảm thấy Lý Dục Thần hơi ngông cuồng, nhưng người ta đã từ chối khéo, ông ta cũng không ép buộc nữa.
“Vấn đề thứ hai ấy hả, tôi thấy cậu Lý có vẻ có nghiên cứu rất kĩ về đồ cổ và ngọc, tôi thường sưu tầm một số món đồ cổ đá quý, muốn nhờ cậu kiểm tra giúp tôi, về chi phí thì có thể trao đổi. Với lại tôi có vài người bạn ở Điền Nam, nếu cậu Lý có hứng thú với trò cược đá, chúng ta có thể đi đến đó chơi, tiền vốn tôi lo, tiền kiếm được chúng ta chia năm năm”.
Lý Dục Thần cảm thấy vấn đề này ổn, bèn đáp: “Được thôi, ông sắp xếp đi, chỉ cần tôi có thời gian thì đều được cả”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh vốn đang muốn kiếm tiền để mua nhà cho Đinh Hương và Mã Sơn.
“Được, cứ quyết định như vậy đi”, Phùng Thiên Minh nâng ly lên: “Tôi xin phép lấy trà thay rượu mời cậu một ly”.
Sau khi ngồi một lúc trong văn phòng của Phùng Thiên Minh, Lý Dục Thần và Mã Sơn tạm biệt ra về.
Trở lại đại sảnh giao dịch, Lý Dục Thần đi thẳng đến gian hàng bán chiếc gương đồng ban nãy.
Sau một lúc cò kè mặc cả, Lý Dục Thần đã mua được chiếc gương đồng cổ bị hư hại kia với giá ba nghìn năm trăm.
Bởi vì là đồ mới, trên đó còn có âm khí rất nặng nên anh không đưa cho Mã Sơn giữ mà để trên người mình.
Anh tiếp tục đi dạo trong đại sảnh, muốn xem liệu có thể mua được vật liệu sửa chữa chiếc gương hay không.
Vốn dĩ Lý Dục Thần không ôm hi vọng quá lớn, bởi vì loại vật liệu này rất khó tìm.
Gương còn có thể đào lên từ dưới ngôi mộ cổ, nhưng vật liệu thì không, người thời xưa cũng sẽ không chôn cất cùng với vật liệu.
Kết quả đúng như anh đã đoán, không có vật liệu pháp khí nào ở đây cả.
Nhưng cũng không phải không có thu hoạch, anh tình cờ phát hiện được một khối đá đen.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro