Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 800

2024-09-10 06:39:48



Chương 800

“Cậu… cậu… cậu cũng là đại sư!”

Lý Dục Thần cười nói: “Biết làm trò này thì là đại sư sao? Không chỉ có tôi biết, Nghiêm Cẩn, cậu thử đi”.

Nghiêm Cẩn ngẩn người: “Em ư?”

Lý Dục Thần chỉ vào túi đậu vàng, khích lệ nói: “Bốc một nắm thử xem”.

Nghiêm Cẩn nghi hoặc đi đến, đưa tay vào trong túi bốc một nắm đậu vàng.

“Nhớ đến những thứ mà lão tổ tông từng dạy cậu”, Lý Dục Thần nói.

Lão tổ tông mà anh nói, đương nhiên là chỉ tổ tiên Nghiêm Tử Lăng của nhà họ Nghiêm, cũng là người mà xuất hiện trong giấc mộng của Nghiêm Cẩn.

Giấc mộng truyền dạy mà Nghiêm Cẩn có được, là công phu nền tảng tiên gia chính tông. Cậu ta đã có nền tảng khá vững chắc, chỉ là không biết ứng dụng thế nào vào trong thực tế.

“Vận dụng của thuật pháp, nằm ở trong tâm, điều kỳ diệu của nó cũng…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Dục Thần truyền một thần niệm qua.

Nghiêm Cẩn biết Lý Dục Thần đã bắt đầu dạy cậu thuật pháp, khuôn mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

Cậu ta nhắm mắt, tiêu hóa thần niệm mà Lý Dục Thần truyền qua, thứ không thể miêu tả bằng lời như này, đang sôi sục chảy cùng với luồng nhiệt kỳ lạ trong cơ thể.

Cậu ta hít sâu một hơi, vung tay, rải đậu vàng trong tay ra.

Trong phòng gió mây ngưng tụ, tiếng ngựa phi hào hùng vang lên.

Tuy số người không nhiều bằng lúc Lý Dục Thần thi triển, khí tượng cũng lớn như thế, nhưng cũng đủ khiến người ta kinh hãi.

Một lát sau, gió mây tiêu tan, trong phòng bình thường trở lại.

Nghiêm Cẩn hưng phấn nói: “Anh rể, em thành công rồi!”

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Ngộ tính tốt lắm, tiếp tục cố gắng”.

Lâm Vân ngưỡng mộ nói: “Ngầu quá! Anh rể, em cũng muốn học!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Dục Thần nghiêm mặt nói: “Lại tham rồi? Cậu luyện tốt vũ bộ đi, phối hợp với võ kỹ, chém thủ cấp trong thế trận vạn quân, chẳng phải còn ngầu hơn à?”

Lâm Vân xấu hổ xoa đầu: “Em biết rồi, anh rể”.

Nghiêm Công Nghiệp và Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn mà trố mắt há hốc miệng.

Lý Dục Thần ra tay, đã khiến họ đủ chấn kinh rồi.

Sao thằng bé Nghiêm Cẩn này cũng biết? Nó học lúc nào?

Lý Dục Thần nhìn lang trung Tôn dường như đang hóa đá, hỏi: “Thế nào, so với đại sư Ngô đó thì thế nào?”

Hồi lâu lang trung Tôn mới định thần lại, thở dài nói: “Ầy, tôi tưởng rằng chuyện như rải đậu thành binh chỉ có trong truyền thuyết, đời này có thể thấy được một lần đã là cơ duyên to lớn, không ngờ…”

Ông ta nhìn Nghiêm Cẩn một cái: “Không ngờ ngay cả cậu bé này cũng biết. Các người muốn xử lý tôi thế nào, tùy các người, tôi chấp nhận”.

Lý Dục Thần nói: “Ông đi đi”.

Lang trung Tôn ngẩn người ở đó, hơi không tin vào tai mình.

Lâm Vân và Nghiêm Cẩn cũng nhìn sang Lý Dục Thần, vô cùng không hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Số ký tự: 0