Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 810
2024-09-10 06:39:48
Chương 810
Lâm Vân phập phập hai chưởng, đánh gãy tay của Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát, cướp hai khẩu súng trong tay họ.
Cùng lúc đó, phụt phụt hai tiếng, hai viên đạn lần lượt bắn vào đầu của Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát.
Lâm Vân cướp súng rồi rút về.
Hai anh em nhà họ Hầu ngã xuống đất.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, với người bên cạnh thấy thì là anh em nhà họ Hầu đã tự bắn chết mình, còn khẩu súng lại ở trong tay Lâm Vân một cách khó hiểu.
Mọi người liền ngẩn người ở đó, kể cả bản thân Nghiêm Cẩn. Đây là lần đầu cậu ta giết người.
Lý Dục Thần thầm gật đầu.
Hai thiếu niên này phát huy rất tốt, không uổng công anh dạy bảo cả tối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặc biệt là Nghiêm Cẩn, lần đầu tiên sử dụng thuật pháp điều khiển vật, đã có thể điều khiển được đạn.
Tuy được Nghiêm Tử Lăng báo mộng truyền dạy xây dựng nền tảng, nhưng cũng cho thấy ngộ tính rất cao, năng lực ứng biến tại chỗ và tố chất tâm lý đều vững vàng.
Hầu Thái Phương và Hầu Lập Cường nhìn hai anh em chết, bọn họ nửa đời người bá đạo, cuối cùng hôm nay đã đá phải tấm sắt.
Dù thế nào họ cũng không hiểu, hai cậu bé trước mặt, lại có năng lực còn không sợ cả súng.
Những người vây quanh bên cạnh hai anh em nhà họ Hầu đều ngẩn người, bắt đầu lặng lẽ rút lui.
Họ đều là dám lưu manh côn đồ đi theo hai anh em nhà họ Hầu xin ăn xin uống, bình thường người nào cũng xưng anh em, miệng nói coi trọng nghĩa khí, lúc này nhìn tình hình, trong lòng chỉ nghĩ bỏ chạy bằng cách nào.
Dù sao có ai tình nguyện chết theo anh em nhà họ Hầu chứ?
Đám người nhanh chóng lùi ra thật xa, bên cạnh Hầu Thái Phương và Hầu Lập Cường chỉ còn lại thi thể của hai anh em họ.
Đúng lúc này, bỗng nghe mấy tiếng vỗ tay, một người đi ra từ trong nhà chính.
“Hay hay lắm! Đặc sắc! Thật là đặc sắc!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Khắc Mẫn vỗ tay, đứng trên bậc thềm trước nhà chính, nhìn Lâm Vân và Nghiêm Cẩn.
“Tuổi còn nhỏ, một người cao thủ võ đạo, một người đều khiển vật từ xa, đúng là anh hùng xuất thiếu niên!”
Hầu Thái Phương và Hầu Lập Cường thấy Ngô Khắc Mẫn đi ra, dường như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy đến bên cạnh, nói: “Đại sư Ngô!”
“Đáng tiếc thật đáng tiếc!”, Ngô Khắc Mẫn tiếp tục nói: “Thiên niên thiên tài, hôm nay sẽ phải ngã xuống. Hai cậu, nếu chịu bái tôi làm thầy, gia nhập môn hạ của phái Âm Sơn tôi, tôi sẽ không giết các cậu”.
Lý Dục Thần cau mày.
Anh từng nghe nói đến phái Âm Sơn, đây là một môn phái ẩn trong Thập Vạn Đại Sơn, người sáng lập là lão tổ Âm Sơn, tự xưng là hậu duệ Bàn Cổ. Truyền đạo, vu đạo song tu, lấy luyện hồn là chính.
Phái Âm Sơn bất kể là tu pháp hay là làm việc, đều là chính tà không phân, cho nên vẫn luôn ẩn trong Thập Vạn Đại Sơn, rất ít khi đặt chân đến trung nguyên.
Không biết tại sao kẻ này lại đến Nam Giang?
“Nói láo!”, Lâm Vân mắng nói: “Tên thối tha không biết xấu hổ, muốn chúng tôi bái sư, ông bái chúng tôi làm thấy thì còn được!”
“Hừ!”, vẻ mặt Ngô Khắc Mẫn biến sắc: “Đã không thức thời, thì chỉ đành tiễn các cậu lên đường thôi. Vừa hay phướn gọi hồn của tôi còn thiếu mấy cái hồn, hôm nay gọi hồn các cậu vào, sau này làm việc cho tôi, mãi mãi làm nô lệ của tôi! Ha ha ha…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro