Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 851
2024-09-10 06:39:48
Chương 851
Bế gái rên rỉ một tiếng, gọi ‘mẹ ơi’.
Người phụ nữ trên xe ôm chặt bé gái, lo lắng thúc giục: “Phí lời với cậu ta làm gì, mau đi tìm Diệp đại phu!”
Người đàn ông giật dây thừng, vỗ mạnh lên người còn bò.
Lý Dục Thần thấy người ta không muốn nhận, đương nhiên cũng không cố cưỡng.
Nhưng độc rắn của bé gái này vô cùng kỳ lạ, anh quyết định đi theo xem sao.
Nếu chữa khỏi thì cũng thôi, nếu không chữa được, anh vẫn phải ra tay, cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Vậy là Lý Dục Thần bèn đi theo.
Tốc độ của con bò chậm rì rì, mặc cho người chạy xe quật dây thừng bốp bốp vang lên, thì cũng không nhanh nổi, còn không bằng tốc độ của thanh niên đi đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ thấy Lý Dục Thần đi theo phía sau xe bò, trong mắt đầy nghi hoặc, lặng lẽ nói với người đàn ông chạy xe: “Bố nó à, anh xem…”
Người đàn ông chạy xe quay đầu nhìn một cái: “Sao thế?”
“Người vùng khác đó theo chúng ta làm gì? Em nghe nói trước đây có mấy bé gái mất tích, liệu có phải…”, người phụ nữ nén thấp giọng, lo lắng nói.
Trên khuôn mặt người đàn ông chạy xe lộ ra vẻ hung hãn: “Có anh ở đây, không sợ!”
Anh ta lại quật dây thừng lên lưng con bò, thấy con bò vẫn chậm rì rì, bèn dứt khoát ‘ò’ một tiếng dừng lại, nhảy xuống xe ngựa, đi trước mặt Lý Dục Thần, dùng dây thừng chỉ nói:
“Cậu đi theo chúng tôi làm gì?”
Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Tôi vào thị trấn, hình như chỉ có một con đường này thì phải?”
Người đàn ông suy nghĩ, hình như vào thị trấn đúng là chỉ có con đường này, nhất thời không biết nói gì.
Người phụ nữ thúc giục nói: “Ôi trời, anh xuống xe hỏi làm gì, mau đi thôi! Chữa bệnh cho con gái quan trọng hơn!”
Người đàn ông dùng dây thừng chỉ vào Lý Dục Thần: “Cậu chớ làm việc xấu, nếu không, tôi vào thị trấn báo quan bắt cậu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hằm hằm trừng mắt, nhảy lên xe, tiếp tục ‘hây hây’ chạy trên đường.
Lý Dục Thần bị anh ta làm cho khóc cười không xong, không ngờ vừa đến đã bị người ta coi là người xấu.
Xe bò từ phố ngang đi vào thị trấn, rẽ ngoặt ở trung tâm thị trấn, rẽ vào đường thẳng. Men theo đường thẳng đi không bao lâu, thì dừng trước một cửa hàng.
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn biển hiệu trên cửa hàng một cái: cửa hàng thuốc Bạch Vân.
Thì ra đại phu mà họ muốn tìm, chính là Diệp Chính Hồng, ông chủ cửa hàng thuốc mà Bạch Thạch đạo nhân giới thiệu cho anh.
Đúng là có duyên!
Người đàn ông dừng xe, người phụ nữ ôm bé gái xuống xe, đi vào trong cửa hàng thuốc Bạch Vân.
Lý Dục Thần cũng đi vào theo.
Trên phố, phía trước cửa hàng thuốc Bạch Vân cũng coi là khá rộng rãi, mặt tiền ba gian, bên trong còn có sân viện.
Người phụ nữ vừa vào cửa, đã lo lắng gọi: “Diệp đại phu, mau cứu con bé nhà chúng tôi! Diệp đại phu, mau cứu con bé nhà chúng tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro