Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 9
2024-09-10 06:39:48
Chương 9
Lý Dục Thần khẽ thở dài: “Là cháu bất hiếu, năm ấy còn chẳng mua nổi một chỗ trong nghĩa trang, chỉ có thể chôn cất ông nội ở đây”.
Ông lão ngây người: “Chứ đây không phải nơi xây mộ mà cậu đã dày công lựa chọn à?”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Không dối gạt bác, hồi nhỏ cháu và ông nội sống nương tựa lẫn nhau, sống bằng nghề nhặt đồng nát. Lúc ông nội qua đời, cháu mới bảy tuổi, đừng nói là mộ, ngay cả chi phí hoả táng cháu còn chẳng có, chỉ có thể chôn lén ông nội ở bãi đất hoang này thôi”.
Ông lão bỗng cười phá lên: “Cậu đã chọn được một nơi có phong thuỷ tốt lắm đó! Nơi đây hội tụ linh khí từ mọi nơi trong phạm vi năm nghìn mét quanh đây, đưa mắt nhìn khắp thành phố Hòa cũng rất khó tìm được khu vực tốt thứ hai mà chưa bị người khác chiếm. Cũng nhờ hai ông cháu cậu làm việc thiện tích đức nên mới được hưởng phúc này”.
Lý Dục Thần mỉm cười, tất nhiên anh biết nơi này có phong thuỷ tốt, nhưng ngày xưa lúc chôn cất ông nội thì anh không biết thật.
Nói xong, ông ấy xoay người đi về chỗ mà mình câu cá, vừa đi vừa nói: “Chàng trai, tôi nhắc nhở cậu một câu nhé, hồ Linh Sơn đang được khai phá với quy mô lớn, bãi đất hoang này cũng sắp biến mất rồi. Cậu lo mà tìm cách di dời ngôi mộ của ông nội cậu nhanh lên đi”.
Lý Dục Thần sửng sốt, chuyện này anh cũng không ngờ.
“Cảm ơn bác đã nhắc ạ”.
Lý Dục Thần không muốn nợ ân tình, khi nãy ông ấy ra tay giúp đỡ, tuy không cần thiết nhưng lại là lòng tốt, bây giờ còn lên tiếng nhắc nhở, ân tình này cần phải trả.
“Bác trai, bác bị thương do lửa mạnh, mạch âm duy bị tổn thương, nếu không chữa trị kịp thời, kéo dài thời gian thì e là sẽ ảnh hưởng đến căn cơ đấy ạ”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông lão chợt khựng lại, định thần, kinh ngạc hỏi: “Cậu biết y thuật à?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Cháu có biết một ít”.
“Cậu có thể chữa khỏi vết thương của tôi ư?”
“Có thể thử xem sao”.
Ánh sáng hi vọng le lói trong mắt ông ấy: “Có thể nhìn ra tình hình vết thương của tôi, chắc chắn y thuật sẽ không quá tệ, cậu định chữa bằng cách nào?”
Lý Dục Thần lấy ra một viên đan Tiểu Hoàn: “Bác uống viên thuốc này vào, vận chân khí hai vòng Chu Thiên, sau khi vận xong cháu sẽ châm cứu cho bác”.
Anh đã đem đan Tiểu Hoàn từ trên đỉnh Thiên Đô xuống đây, nó vô cùng quý báu đối với người khác, nhưng đối với Lý Dục Thần thì chẳng là gì cả. Đã thế nguyên liệu cần thiết của đan Tiểu Hoàn cũng có thể tìm được ở nhân gian, cái khó nằm ở cách luyện chế mà thôi.
Ông lão có vẻ hơi do dự, ông ấy có thân phận cao quý, có không biết bao nhiêu người muốn lấy mạng ông. Nếu chàng trai trước mặt này là do kẻ thù phái đến…
Nhưng ông ấy vứt bỏ sự do dự rất nhanh, hạ quyết tâm cười đáp: “Được thôi, vậy cứ thử một lần xem sao”.
Ông ấy nhận lấy đan Tiểu Hoàn rồi uống vào, ngồi khoanh chân tại chỗ, bắt đầu điều động chân khí để luyện vòng Chu Thiên.
Đến Lý Dục Thần cũng phải khâm phục sự quyết đoán của ông lão này, anh rất sẵn lòng kết bạn với một người như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro