Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 903
2024-09-10 06:39:48
Chương 903
Khuôn mặt lão ta rất trắng, rất sạch sẽ, ngũ quan tiêu chuẩn, thậm chí còn khá đẹp, nhưng trên khuôn mặt lão ta không có huyết sắc, trắng đến đáng sợ, còn đôi mắt đó, âm u, dường như thông đến địa ngục.
“Vậy mà có người nhớ tôi! Mấy trăm năm rồi! Cuối cùng là mấy trăm năm, tôi cũng không nhớ nữa! Các người là con cháu đời sau của con bé Tạ Lăng Tiêu đó phải không?”
Âm Vô Cực nhìn người trên vách núi, đặc biệt là Tạ bà bà và các cô gái của Bách Hoa Cốc.
“Ừm, tuy con bé Tạ Lăng Tiêu đó rất đáng ghét, nhưng nể tình tôi và cô ta có quan hệ tốt, tôi không làm khí con cháu của cô ta. Chỉ cần các người bái dưới môn hạ của ta, từ nay chúng ta là người một nhà, vừa nãy các người hủy sơn môn của tôi, giết đệ tử của tôi, tôi coi như chưa từng xảy ra. Ngoài ra, các người chọn hai người ra, song tu với tôi, để tôi cảm nhận lại sự ấm áp của tôi với Tạ Lăng Tiêu năm đó, mấy trăm năm rồi, ta vẫn nhung nhớ không quên được cô ta!”
“Tôi khinh!”, Tạ Hồng Yên nổi giận, chỉ vào Âm Vô Cực trên không trung mắng nói: “Ma đầu nhà ông, không biết xấu hổ! Dám sỉ nhục tổ sư gia của chúng tôi, cẩn thận ngũ lôi tấn công, mãi mãi không được siêu sinh!”
Tạ bà bà sợ giật mình, con bé này, tính nóng mãi không sửa được, đúng là chuyên gây họa.
Người trước mặt là ai, đó là lão tổ Âm Sơn đó!
Chưởng môn Âm Sơn Tông Dụng Thế tu hành chỉ hai trăm năm, đã sắp vào tiên thiên, lão tổ Âm Sơn này, bế quan tám trăm năm, còn không biết đã tu đến cảnh giới gì rồi!
Nhưng cuối cùng Tạ bà bà cũng không ngăn cản Tạ Hồng Yên, là họa hay là phúc, trước mặt ma đầu như này, e rằng chạy cũng không chạy thoát được, đám trẻ muốn mắng, thì để cho chúng mắng sướng đi, không chừng sau hôm nay, ngay cả cơ hội mắng cũng không có.
Tạ bà bà bất giác nhìn sang Lý Dục Thần, trong lòng cháy lên tia hy vọng, dù sao vừa nãy cũng được chứng kiến thần tích.
Nhưng sau đó, bà ta lại lắc đầu, không dám nghĩ nhiều.
Âm Vô Cực nhìn Tạ Hồng Yên một cái, cười dâm đãng nói: “Ha ha, cô gái này, tính khí lại giống y hệt Tạ Lăng Tiêu, rất bốc lửa, tôi thích! Ha ha ha… là cô đấy, để âm thân của tôi chơi cho sung sướng, cô sẽ có lợi. Ngoài ra…”
Ông ta lại nhìn các cô gái của Bách Hoa Cốc một vòng, dường như rất khó lựa chọn.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Âm Vô Cực dừng ở Lam Điền phía sau Lý Dục Thần.
“Ấy! Cô bé kia sao mà giống Lăng Tiêu hồi nhỏ vậy? Chẳng lẽ, mày mới là con cháu đời sau của nhà họ Tạ? Ừm, vậy người thứ hai là mày đi”. Lại đây, nhóc con, mày tên là gì? Đi cùng chú, chú cho mày biến thành phụ nữ…”
Lam Điền hơi sợ hãi, căng thẳng sát gần bên cạnh Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vỗ nhẹ lên vai cô bé, nói: “Đừng sợ, có chú ở đây. Bây giờ, cháu đến bên cạnh Tạ bà bà, để chú đối phó người xấu”.
Lam Điền gật đầu, lùi lại phía sau hai bước, đến bên cạnh Tạ bà bà.
“Tạ bà bà, ở đây giao cho bà đấy!”
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó thân hình vút đi, bay lên không trung, đối thẳng mặt từ xa với Âm Vô Cực.
“Ấy? Lại còn có một tên nhóc tiên thiên!”, Âm Vô Cực nhìn Lý Dục Thần hơi bất ngờ: “Nhóc con, vừa trải qua một trận lôi kiếp không lâu đúng không? Thật đáng tiếc, gặp phải tao, mày không có cơ hội trải qua lôi kiếp thứ hai rồi”.
Lý Dục Thần hơi bất ngờ.
Anh không ngờ lão tổ Âm Sơn vẫn còn bế quan ở Âm Sơn, kiếm vũ phá núi vừa nãy, đã kinh động đến Âm Vô Cực bế quan, khiến lão ta phá quan bay ra.
Khuôn mặt lão ta rất trắng, rất sạch sẽ, ngũ quan tiêu chuẩn, thậm chí còn khá đẹp, nhưng trên khuôn mặt lão ta không có huyết sắc, trắng đến đáng sợ, còn đôi mắt đó, âm u, dường như thông đến địa ngục.
“Vậy mà có người nhớ tôi! Mấy trăm năm rồi! Cuối cùng là mấy trăm năm, tôi cũng không nhớ nữa! Các người là con cháu đời sau của con bé Tạ Lăng Tiêu đó phải không?”
Âm Vô Cực nhìn người trên vách núi, đặc biệt là Tạ bà bà và các cô gái của Bách Hoa Cốc.
“Ừm, tuy con bé Tạ Lăng Tiêu đó rất đáng ghét, nhưng nể tình tôi và cô ta có quan hệ tốt, tôi không làm khí con cháu của cô ta. Chỉ cần các người bái dưới môn hạ của ta, từ nay chúng ta là người một nhà, vừa nãy các người hủy sơn môn của tôi, giết đệ tử của tôi, tôi coi như chưa từng xảy ra. Ngoài ra, các người chọn hai người ra, song tu với tôi, để tôi cảm nhận lại sự ấm áp của tôi với Tạ Lăng Tiêu năm đó, mấy trăm năm rồi, ta vẫn nhung nhớ không quên được cô ta!”
“Tôi khinh!”, Tạ Hồng Yên nổi giận, chỉ vào Âm Vô Cực trên không trung mắng nói: “Ma đầu nhà ông, không biết xấu hổ! Dám sỉ nhục tổ sư gia của chúng tôi, cẩn thận ngũ lôi tấn công, mãi mãi không được siêu sinh!”
Tạ bà bà sợ giật mình, con bé này, tính nóng mãi không sửa được, đúng là chuyên gây họa.
Người trước mặt là ai, đó là lão tổ Âm Sơn đó!
Chưởng môn Âm Sơn Tông Dụng Thế tu hành chỉ hai trăm năm, đã sắp vào tiên thiên, lão tổ Âm Sơn này, bế quan tám trăm năm, còn không biết đã tu đến cảnh giới gì rồi!
Nhưng cuối cùng Tạ bà bà cũng không ngăn cản Tạ Hồng Yên, là họa hay là phúc, trước mặt ma đầu như này, e rằng chạy cũng không chạy thoát được, đám trẻ muốn mắng, thì để cho chúng mắng sướng đi, không chừng sau hôm nay, ngay cả cơ hội mắng cũng không có.
Tạ bà bà bất giác nhìn sang Lý Dục Thần, trong lòng cháy lên tia hy vọng, dù sao vừa nãy cũng được chứng kiến thần tích.
Nhưng sau đó, bà ta lại lắc đầu, không dám nghĩ nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âm Vô Cực nhìn Tạ Hồng Yên một cái, cười dâm đãng nói: “Ha ha, cô gái này, tính khí lại giống y hệt Tạ Lăng Tiêu, rất bốc lửa, tôi thích! Ha ha ha… là cô đấy, để âm thân của tôi chơi cho sung sướng, cô sẽ có lợi. Ngoài ra…”
Ông ta lại nhìn các cô gái của Bách Hoa Cốc một vòng, dường như rất khó lựa chọn.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Âm Vô Cực dừng ở Lam Điền phía sau Lý Dục Thần.
“Ấy! Cô bé kia sao mà giống Lăng Tiêu hồi nhỏ vậy? Chẳng lẽ, mày mới là con cháu đời sau của nhà họ Tạ? Ừm, vậy người thứ hai là mày đi”. Lại đây, nhóc con, mày tên là gì? Đi cùng chú, chú cho mày biến thành phụ nữ…”
Lam Điền hơi sợ hãi, căng thẳng sát gần bên cạnh Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vỗ nhẹ lên vai cô bé, nói: “Đừng sợ, có chú ở đây. Bây giờ, cháu đến bên cạnh Tạ bà bà, để chú đối phó người xấu”.
Lam Điền gật đầu, lùi lại phía sau hai bước, đến bên cạnh Tạ bà bà.
“Tạ bà bà, ở đây giao cho bà đấy!”
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó thân hình vút đi, bay lên không trung, đối thẳng mặt từ xa với Âm Vô Cực.
“Ấy? Lại còn có một tên nhóc tiên thiên!”, Âm Vô Cực nhìn Lý Dục Thần hơi bất ngờ: “Nhóc con, vừa trải qua một trận lôi kiếp không lâu đúng không? Thật đáng tiếc, gặp phải tao, mày không có cơ hội trải qua lôi kiếp thứ hai rồi”.
Lý Dục Thần hơi bất ngờ.
Anh không ngờ lão tổ Âm Sơn vẫn còn bế quan ở Âm Sơn, kiếm vũ phá núi vừa nãy, đã kinh động đến Âm Vô Cực bế quan, khiến lão ta phá quan bay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro